- Được rồi, vậy mua bao nhiêu đây.
Lý Quý Dương sảng khoái thanh toán tiền, mọi người đem hương liệu mang về khách điếm trước.
Nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục chạy ra ngoài.
Ở trên đường cái hắn nhìn thấy không dưới ba mươi loại hồ (là bình rượu có mặt cắt hình quả lê)!
Điểu văn hồ Chiến quốc ở thời đại của hắn là một loại văn vật thập phần trân quý, là văn vật được khai quật trong Tây Cung Tần mộ, hình tròn, chân cuộn, nơi vai trang sức nhị thú ngậm vòng.
Có nắp che lên, trung ương là xoáy văn.
Nơi cổ, vai, bụng đơn giản điêu điểu văn bốn phía, cũng là huyền văn ngăn cách.
Hơn nữa đó là một đồng hồ, đều không phải là tính chất đồng thau.
Nhưng bây giờ hắn nhìn qua đều là đồng hồ, chẳng qua không có vai sức nhị thú ngậm vòng.
Còn lại đều giống nhau, có thậm chí không phải điểu văn, mà là cuộn sóng văn, còn có hồi văn.
Hỏi qua mới biết được thứ này chỉ dùng đựng rượu hoặc đựng nước, còn mang theo tay cầm rất lớn, chính là sợ nước quá nóng làm phỏng tay.
Còn có quán nhĩ hồ, bụi đào hồ vân vân, dĩ vãng chỉ ở trong phòng triển lãm cách một tầng thủy tinh mới có thể nhìn thấy đồ vật, hiện giờ bày trong cửa hàng buôn bán.
Mặc dù không tinh mỹ như là văn vật, nhưng hình thức đều giống nhau.
Đương nhiên, Lý Quý Dương từng gặp đều là tiến hiến cho vương thất cùng đại quý tộc, mà trước mắt của hắn chỉ là đồ vật dành cho người bình thường sử dụng, tự nhiên sẽ không làm tinh mỹ như vậy.
Nhưng đã đủ cho hắn yêu thích.
Đồ vật của Lý gia trang chủ yếu làm từ đất nung, chỉ riêng thực đỉnh thì khác, hơn nữa đồ dùng đa số đều tự đốt chế, Lý gia trang có một nhà hầm, cách vài năm liền đốt chế một đám đồ gốm tự dùng, trong ngày thường cũng không mua đồ vật bên ngoài, bởi vì có hoa không quả, ngày của Lý gia trang cũng không phải là nơi hưởng phúc.
Cho nên Lý Quý Dương đến lâu như vậy cũng chưa gặp qua cảnh đời, một phần là vì có hiếu trong người, năm đầu tiên tốt nhất không cần ra cửa, điềm xấu.
Thứ hai là bởi vì Lý gia trang thứ gì cũng có chút ý tứ độc lập, phong bế thật tốt quá.
Trừ bỏ mấy thứ này Lý Quý Dương còn đi bố trang, nhìn xem vải dệt thời đại này, kết quả tự nhiên thất vọng, bởi vì vải dệt đều thật bình thường, căn bản không tốt như hắn tưởng tượng.
Cuối cùng vẫn là lão bản giải quyết nghi hoặc cho hắn:
- Vị tiểu thiếu gia này, ngài nói loại cấp bậc kia đều là cấp cho một ít đại lão gia hoặc là vương thất chuẩn bị, chỗ chúng tôi hơi nhỏ, không có vật trân quý như vậy.
Giờ Lý Quý Dương mới hiểu được không phải nhà ai cũng có quyên hay là ti, đó là quốc chủ ban cho, bằng không Lý gia trang cũng không có vải dệt gì tốt, nhiều nhất là dùng bông gòn dệt vải bông, hoặc là dùng trữ ma dệt vải bố.
Tốt hơn một chút là dùng tơ tằm trộn với trữ ma dệt ra vải mịn.
Ba loại vải dệt này mới là vải vóc dành cho bình dân, các quý tộc mới có sa, quyên (lụa) sử dụng.
Lý Quý Dương ủ rũ đi ra bố trang, bên cạnh là một tiệm châu báu, hắn thuận chân liền đi vào, bên trong kỳ thật có cái giá tương tự quầy triển lãm, bên trên bày một ít đồ vật, bởi vì có quầy cùng cửa gỗ chống đỡ, cũng không phải ai đều có thể cầm lấy đồ vật liền bỏ chạy.
Bên này rầm một tiếng đi vào một đám người, lão bản đi theo tới, điếm tiểu nhị canh giữ ở cửa.
Chờ Lý Quý Dương nhìn thấy đồ vật mới cảm nhận được trí tuệ của người cổ đại, nhìn xem trường trâm mặc dù là gỗ, nhưng chạm trổ không sai, thật là tinh xảo.
Hắn cầm lấy ướm thử lên đầu Thuần Nhã:
- Vật này cho ngươi đeo!
Thuần Nhã chớp mắt:
- Nô tì còn chưa bới đầu đâu!.
Truyện Phương Tây
- Vậy chờ ngươi bới đầu thì dùng!
Lý Quý Dương đem đồ vật giao cho lão bản:
- Vật này ta mua.
Sau đó tiếp tục xem.
Lý Quý Dương nhìn một cây trường trâm do ngọc thạch tạo hình mà thành, nhưng ngọc thạch này không tốt lắm.
Lý Quý Dương lại nhìn một trường trâm do bạc tạo thành, tính chất cũng bình thường, hoa văn lại đẹp, là cuốn vân văn.
- Vậy này mua!
Lý Quý Dương đưa cho lão bản.
Lão bản cúi đầu khom lưng:
- Vật này cũng tốt, đa dạng độc đáo!
Đi sâu vào bên trong, ngọc hoàn kim khuyên tai đều có, nhưng Lý Quý Dương không trúng ý, tuy rằng công nghệ không sai nhưng đối với hắn mà nói giá trị không cao.
Hắn lại nhìn trúng một ngọc hoàn thanh ngọc.
- Vật này bao nhiêu tiền?
Lý Quý Dương cầm ngọc hoàn thưởng thức, thanh ngọc ngọc hoàn này chủ yếu là trên ngọc hoàn có hai điểm nhỏ màu đỏ, thập phần nổi bật, vả lại hai điểm hợp cùng nhau, tự dưng nhìn có chút thú vị.
- Tam kim.
Lão bản báo giá.
Lý Quý Dương buột miệng:
- Tây qua sương!
Mọi người:
- !
Nghe không hiểu!
Trong lúc Lý Quý Dương còn đang nhìn xem, một đám người đi vào trong tiệm.
Người đi phía trước là một thiếu niên tuổi tác cỡ Lý Quý Dương, hơn nữa người ta đã có búi tóc, không giống Lý Quý Dương còn buộc tóc đuôi ngựa.
Nói rõ người ta đã là thanh niên, mà Lý Quý Dương đương nhiên kém tuổi hơn.
Lão bản đi tiếp đãi khách nhân mới tới:
- Vương thiếu gia! Chúc mừng ngài thanh niên!
Xem ra vẫn là nhận thức!
Lý Quý Dương cũng đang muốn mang người rời đi, nhưng trong tay hắn cầm ngọc hoàn lại làm cho người ta nhìn thấy được!
Bên kia, tỳ nữ xinh đẹp nhìn lướt qua ngọc hoàn thanh ngọc trong tay Lý Quý Dương.
- Đợi một chút!
Vương thiếu gia ngăn cản hắn:
- Ngọc hoàn trên tay ngươi, bản thiếu gia muốn!
- Này?
Lý Quý Dương cầm ngọc hoàn quơ quơ.
- Không sai.
Vương thiếu gia gật đầu, tỳ nữ bên cạnh hắn bộ dáng vẻ mặt đều cao ngạo.
- Nhưng vật này là ta mua được, không bán.
Lý Quý Dương trực tiếp thu vào trong tay áo, xoay người muốn đi.
- Ngăn hắn lại!
Ả tỳ nữ lớn tiếng kêu to, sáu người đi theo liền ngăn chặn cửa, không cho nhóm người Lý Quý Dương đi ra ngoài.
- Các ngươi đây là ý gì?
Sắc mặt Lý Quý Dương trầm xuống, Thuần Nhã khẩn trương dựa sát thiếu gia, tuy Lý Phúc bọn họ đều là nông dân, nhưng người Tần sùng vũ, bọn hắn thật sự dám đánh nhau.
- Ta muốn mua ngọc hoàn này.
Vương thiếu gia còn kém dùng tròng trắng mắt xem người:
- Đừng cho mặt không biết xấu hổ!
- Ta nói không bán sẽ không bán!
Tính tình Lý Quý Dương cũng nổi lên.
Dĩ vãng hắn cũng sẽ không làm như vậy, nhưng hiện tại không biết vì sao, chỉ là không muốn đem đồ vật đưa cho người khác.
- Bản thiếu gia muốn mua gì đó, ngươi dám không bán?
Vương thiếu gia vung tay lên:
- Đoạt lấy cho ta!.