- Cạn!
Lý Quý Dương hữu khí vô lực giơ chén chạm vào chén của Doanh Chính, sau đó ngẩng đầu uống vào.
Vừa vào miệng hắn liền văng lên!
- Phốc!
Mẹ nó, ai nhàm chán như vậy, lại đưa cho hắn một ly nước sôi?
- Là a nương phân phó, cho ngươi uống đều là nước sôi, là nước sôi để nguội.
Doanh Chính nhỏ giọng giải thích:
- Của ta cũng vậy!
Lý Quý Dương không tin, quơ lấy của hắn uống một ngụm, ân? Cũng là nước sôi!
- Vì sao nha?
Khuôn mặt Lý Quý Dương rút rút, muốn làm kỳ thị hay sao?
- Còn chưa thành đinh không thể uống rượu, đây không phải là ngươi nói sao?
Doanh Chính nhỏ giọng nói:
- A nương vẫn luôn luôn không cho ta uống.
Lý Quý Dương không phản bác được, cho nên hắn đây là dời tảng đá đập lên chân của mình?
Hắn còn muốn nếm thử rượu ngon chân chính của Chiến quốc là hương vị như thế nào đâu!
Đúng lúc này thanh âm nội thị vang lên:
- Triệu Cơ phu nhân đến!
- Vương Kiều phu nhân đến!
Bởi vì hậu cung không có vương hậu, hai vị phu nhân này là nữ nhân có địa vị cao nhất trong hậu cung, tuy rằng Triệu Cơ được sủng ái, nhưng Vương Kiều có hậu trường a!
Vì thế người phụ trách lễ mừng cũng không biết nghĩ như thế nào, đem hai người phóng cùng nhau vào điện!
Một người từ phía đông đi tới, một người từ phía tây đi qua, hai người liền tiếp xúc ánh mắt!
Lý Quý Dương đều trợn tròn mắt!
Hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói của Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng: Không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông – hiện giờ hai trận gió đánh úp lại, hắn đều có thể chứng kiến tia chớp nhảy ra trên thân thể hai người, đánh ra tiếng nổ lớn!
Triệu Cơ mặc quần áo tự nhiên là không tầm thường, Lý Quý Dương cho nàng đều là thứ tốt, hơn nữa hôm nay nàng mang đồ trang sức chính là hải loa châu.
Vương Kiều phu nhân đầu đội trân châu, trân châu tổng cộng mười hai viên, làm thành bộ dạng như đóa hoa, mỗi viên lớn cỡ bụng ngón cái, đội trên đầu đặc biệt rõ ràng.
Chẳng qua nàng đeo trân châu trên đầu lớn, mà trân châu trên lỗ tai thì thật nhỏ hơn nhiều, nhìn thấy có chút đầu nặng chân nhẹ không tương xứng!
Doanh Chính thấy nàng đeo trân châu, cúi đầu uống hớp nước.
.
quả nhiên trúng kế!
Thành Giao đi theo Vương Kiều phu nhân, chứng kiến Doanh Chính sớm đã ngồi nơi đó, đôi mắt muốn bốc khói!
Hai nữ nhân chậm rãi đi tới, đi trên thông đạo tiệc rượu, đã bắt đầu châm chích lẫn nhau.
- Hôm nay chính là thu yến, tỷ tỷ như thế nào lại đeo viên trân châu như vậy?
Vương Kiều phu nhân ngẩng cổ ghen tỵ nhìn Triệu Cơ.
- Đây là loa châu, tại muội muội không biết thôi.
Triệu Cơ bĩu môi, đem một ít truyền thuyết về loa châu mà Lý Quý Dương đã nói thuật lại.
Trước kia đeo trân châu tuy thế gian trân quý, nhưng cũng không hiếm thấy.
Thường thấy nhất là bạch trân châu, ít nhất là kim trân châu, trân châu đen, thậm chí là phấn trân châu, nhưng loa châu thì khác, một phần vạn ốc biển mới có thể sinh châu, lại một phần vạn cơ hội mới trưởng thành, lại một phần vạn cơ hội mới thu thập được!
Lúc này ánh mắt Lữ Bất Vi đã không cách nào rời khỏi loa châu trên tóc Triệu Cơ, ngồi nơi đó đỏ mặt lớn tiếng nói:
- Truyền thuyết đeo ốc biển trân châu có thể nghe được tiếng ca của tinh linh trong biển.
Mà hiện giờ Sở quốc hoàng thái hậu chỉ có một viên ốc biển trân châu khảm lên cửu phượng quan!
Đó là viên ốc biển trân châu lớn duy nhất, nói là vô giá cũng không đủ.
Dưới ánh nến chiếu rọi, một viên ốc biển trân châu kim hồng sắc sáng rỡ, hình bầu dục, lớn cỡ quả trứng chim cút, biến màu độc đáo cùng tầng tầng vân văn thất thải cuộn sóng lại có lưu quang đủ màu uốn lượn, chỉ cần không mù ai cũng nhìn ra được viên ốc biển trân châu kia chính là vật báu vô giá!
Chứng kiến viên loa châu đẹp đẽ quý giá lại mộng ảo kia, nhìn lại trân châu của Vương Kiều phu nhân, liền cảm thấy Vương Kiều phu nhân tục, rất tục, tục không chịu được!
Ngay cả Trang Tương Vương cũng cảm thấy được Vương Kiều làm hắn dọa người!
Nhìn xem người ta Triệu Cơ, mặc quần áo hào phóng thật khéo, cũng không trang điểm đậm, trắng trong thuần khiết mang theo cao nhã, điệu thấp xa hoa, đây mới là bộ dạng của một phu nhân nên có!
Nhìn lại Vương Kiều, mồm mép đỏ thẫm, lông mi cao ngất, vẻ mặt hương phấn, còn cách xa như vậy cũng làm cho hắn ngửi được mùi vị sặc mũi!
Trong nháy mắt này Trang Tương Vương cảm giác ánh mắt của mình thật sự có vấn đề, vì sao lại sủng ái nữ nhân như Vương Kiều đây? Vẫn là Triệu Cơ tốt!
Từng cùng mình cộng khổ, hiện tại nên đồng cam mới phải!
Hắn liền đưa tay hướng Triệu Cơ:
- Qua bên này ngồi.
Triệu Cơ chậm rãi tiến lên:
- Quốc chủ.
- Hôm nay ái cơ rất đẹp!
Trang Tương Vương rất là thưởng thức Triệu Cơ, thức thời, khôn khéo, đây mới là phu nhân của Doanh Tử Sở!
- Tạ quốc chủ khen ngợi.
Triệu Cơ uyển chuyển đi qua, quỳ ngồi bên cạnh Trang Tương Vương.
Mà Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương, không chút do dự ngồi dưới tay bọn họ, thoạt nhìn như là người một nhà!
Ánh mắt Thành Giao đều đỏ!
Ánh mắt Lữ Bất Vi cũng đỏ!
Nghĩ tới mình còn để cho Dương Phi Anh đi mượn sức Lý Quý Dương, còn dẫn hắn đi tiệm châu báu của mình, nghĩ trấn điếm chi bảo mình luôn kiêu ngạo, so sánh với loa châu người ta tùy tay tặng ra, thật sự làm cho hắn muốn phun máu!
- Còn không ngồi xuống, đứng ở nơi đó làm gì?
Chứng kiến Vương Kiều còn đứng ở nơi đó, trong lòng Trang Tương Vương bực mình, lạnh quát một tiếng, sắc mặt cũng không tốt.
- Dạ!
Vương Kiều trắng bệch lôi kéo đứa con ngồi xuống trước bàn, lúc đến hưng phấn bao nhiêu, hiện tại hối hận lẫn xấu hổ bấy nhiêu!
Đi theo Triệu Cơ cùng Vương Kiều đi tới là các nữ nhân khác trong hậu cung, nhưng các nàng cũng không xuất sắc như hai người, trong những nhi đồng còn nhỏ hơn Thành Giao có hai nữ hài, trường hợp này đi theo phía sau mẫu thân của mình tới chỗ ngồi của nữ thân quyến, mà nam hài chỉ có hai oa nhi còn đang học tập đi đường, bế tới chúc mừng xong liền cho nãi mẫu dẫn đi, nhi đồng nhỏ như vậy không nhịn được muốn đi vệ sinh thì không tốt.
Chờ nữ nhân hậu cung đều đi vào, phu nhân các đại thần cũng vào theo, tách ra dự tiệc, mà ngồi bên người quốc chủ chính là Triệu Cơ.
Lý Quý Dương trộm véo Doanh Chính:
- Nghĩa mẫu thật là uy phong!
Doanh Chính cười rót nước cho hắn:
- Không được nói bậy, bên Vương Kiều phu nhân cũng rất tốt.
Thu yến chính thức bắt đầu, đi lên hai đội nam nữ, đứng ở hai bên, có một đội nữ tử đi lên.
Chuông vàng tấu lên, trống sắt tề minh, thanh âm to rõ, vũ giả chậm rãi đi lên, lụa mỏng lượn vòng, kỹ thuật nhảy nổi bật mà sinh huy, đây là Tần cung đình vũ!
Lý Quý Dương mở to mắt nhìn, thiếu chút nữa chảy nước miếng!
Doanh Chính nhìn thấy hắn nhận chân như vậy, còn cho rằng hắn là trẻ con chưa từng nhìn thấy qua, liền ở bên cạnh giải thích:
- Vũ này vốn là Hàm Trì, tấu nhạt vi thái dốc, ca danh Ứng Chung.
- Chính là bên trong Lễ nhạc chế?
Lý Quý Dương hỏi:
- Chính là sử dụng hiến tế mặt đất?
- Ngươi có biết lễ nhạc chế?
Doanh Chính cũng giật mình, thứ này bình thường đều là sĩ phu nghiên cứu, hoặc là chư hầu, đương nhiên hiện tại uy tín của Chu thiên tử không có, lễ nhạc tan vỡ.
Hiện tại thứ này không phải đang trình diễn trong Tần Vương cung sao? Dựa theo quy chế, thứ này không phải đều do thiên tử hưởng dụng sao?
- Sư phụ giảng dạy qua, lại vô duyên đánh giá.
Lý Quý Dương nghiêm túc nhìn điệu vũ tuyệt đẹp mà rộng lớn trước mắt, chỉ có lúc tế điển Khổng Tử mới có thể chứng kiến "Bát Dật vũ", đó là điệu vũ duy nhất còn truyền thừa suốt hơn hai ngàn năm còn lưu lại cho tới nay.
.