TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên
Chương 84: 84: Sơn Vương Điền Nam


Điện thờ đỏ sậm soi sáng mặt quan tài trong sương mù.
Xương tay lạnh buốt đâm thẳng vào bụng dưới, máu tươi lập tức trào ra, chảy xuống theo xương cổ tay tái nhợt của quỷ vật.

Nếu không phải không khống chế cơ thể được, Vệ Ách đã đau đớn đến cong lưng, tay còn lại của Chủ Thần đặt trên trại phục batik Điền Miêu của cậu, vững vàng khống chế cúng phẩm được đặt lên bàn thờ.
Cơ thể Vệ Ách hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.
Ngay khi nghĩ tới ba nén hương, Vệ Ách liền tỉnh ngộ.
Chủ Thần cướp đi quan hệ cung phụng vốn thuộc về "Tử Mẫu Liên Thần Quỷ", biến đối tượng thờ cúng chuyển sang mình.
Song rất có thể do sự can thiệp của hệ thống Quỷ Thoại, Chủ Thần thiếu lời thỉnh cầu cung phụng "tự nguyện" từ Vệ Ách, cung phụng không thể hình thành trọn vẹn.

Trong phong tục dân gian, điểm khởi đầu cho việc thành lập mối quan hệ giữa người và quỷ thần, thậm chí cô hồn dã quỷ, từ trước đến nay là người thỉnh cầu quỷ thần và hứa hẹn sẽ cung phụng quỷ thần, để đổi lấy trợ giúp của quỷ thần.

Muốn "giáng thế" thì "thỉnh cầu" là một điều kiện cần thiết.

Phải có thỉnh cầu của Vệ Ách trước, quỷ thần mới có thể nhận cống phẩm, thành lập quan hệ cung phụng.
Chủ Thần thiếu chính là thỉnh cầu của Vệ Ách.
Hắc bà ở Cốt Bà Lâu thờ phụng chính là "Thần Lang Quan hộ gia ban phúc".

Cả tòa Cốt Bà Lâu đều thuộc phạm vi khống chế của điện thờ Thần Lang Quan.

Chủ Thần khống chế bọn Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đốt hương trong trại lâu, đó là dâng hương cho " Thần Lang Quan" xin giáng xuống.
Tuy ba nén hương đó cậu đã tặng cho Thốn Đạo Hưng, nhưng Thốn Đạo Hưng không phải người chơi, quyền sở hữu đạo cụ vẫn thuộc về Vệ Ách.

Người thắp hương thỉnh thần vẫn là Vệ Ách —— tương đương với tình huống cậu không hề hay biết, mà đốt hương và thỉnh cầu với thần.
Khi "A Lang Điền Miêu" kéo cậu ra ngoài, chính là đáp lại thỉnh cầu này.
Quan hệ cung phụng hoàn toàn hoàn thành.
Đó là cách hắn vượt qua hạn chế của hệ thống ngôn ngữ.

Ban đầu, Vệ Ách là vật chứa của hắn, giam giữ hắn.

Song bây giờ, vật chứa đó thuộc về hắn, hệt như cửa nhà tù bị tù nhân kiểm soát, tất nhiên không còn tồn tại nữa.
Hiện tại, chính là thời gian Chủ Thần nhận cống phẩm.
Cống phẩm mà hắn nhận được —— chính là Vệ Ách.
Máu tươi ở bụng chảy xuống bàn tài dài đến cổ tay của Chủ Thần, đóa sơn trà đỏ nở rộ trên vạt áo batik Điền Miêu.

Vệ Ách cắn chặt răng, không lên tiếng, mồ hôi trên trán rơi xuống đất.


Bàn tay lạnh lẽo của Chủ Thần xé mở từ bên trong máu thịt, cổ tay chậm rãi chuyển động.
"Nóng."
Hắn hơi duỗi xương ngón tay, thấy hứng thú với nhiệt độ của cơ thể con người và đánh giá độ mềm mại ấy.
Dù cái xác có đẹp cỡ nào đi nữa, bản chất của hắn vẫn là quái vật không phải người.
Đây là lần đầu tiên thực thể lạnh lẽo của hắn tiếp xúc với sinh vật yếu ớt ấm áp như vậy, đây là loại thể nghiệm trước nay chưa từng có, ngón tay dính máu tùy ý khám phá máu thịt tươi đẹp của thanh niên.

Cảm giác khuấy động khủng khiếp giống như một con dao không có quy tắc xoay tròn tự do trong máu thịt, trán Vệ Ách thấm ra lớp mồ hôi mỏng.
Một người bình thường sẽ chết trong vòng ba giây sau khi bị một quỷ vật như vậy tấn công.
Tuy dương thọ, sức sống của Vệ Ách đều bị khóa chặt.
Chủ Thần nói trước khi hưởng thụ kết thúc, cậu sẽ không chết nhưng cậu sẽ bị đóng đinh vào mặt quan tài, th ở dốc đau đớn đến giây cuối cùng.

Chênh lệch giữa người và quỷ thần vào giờ phút này đã lộ rõ —— nếu quỷ thần địa vị cao muốn sâu kiến chết thì bọn họ phải chết, muốn sâu kiến sống thì bọn họ phải sống.

Con người là đồ chơi dưới lòng bàn tay của chúng thần linh.
Xích sắt đỏ gỉ mà hệ thống Quỷ Thoại dùng để trói buộc Chủ Thần đã bị chữ máu của "Thần Lang Quan" ăn mòn bóp méo hơn phân nửa.
Trán Vệ Ách phủ đầy mồ hôi, con ngươi cậu in ra từng sợi dây sắt gỉ đỏ mất đi cảm ứng trong màn sương đen.

Mật chú trên xích sắt lúc này đã bị vặn thành từng chữ quỷ "Thần Lang".
Tiếp tục kéo dài, cậu nhất định sẽ chết trong tay Chủ Thần.
Ý thức này rõ ràng chưa từng có.
Dường như thông qua mối quan hệ thu nhận giữa hai bên, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ mạnh mẽ của Vệ Ách, Chủ Thần cười một tiếng.
Hắn áp một tay lên má Vệ Ách, tay còn lại vẫn còn ở trong cơ thể của cống phẩm cho đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ nỗ lực đấu tranh.
Nhiệt độ máu thịt mềm mại và nóng bỏng đến khó tin, quỷ thần như một đứa trẻ xé đôi cánh mỏng manh của con chuồn chuồn, xé toạc bụng nó để khám phá bên trong, mang theo một loại tàn nhẫn và hứng thú từ trên cao nhìn xuống.

Chẳng phải những sinh vật xinh đẹp và cấp thấp là để bị những sinh vật cấp cao hơn nghiền nát và thưởng thức sao? Con người giẫm chết con kiến cũng chưa chắc đã có chút xúc động.
Mà hắn lại rất trân trọng con chuồn chuồn bạc đang bị hắn xé xác này.
Cơ thể Vệ Ách bị hắn cướp quyền khống chế, ngay cả mí mắt cũng không thể chớp được, ngoại trừ hàng mi vừa dài vừa dày ướt đẫm mồ hôi, từng sợi không khống chế được mà rủ xuống.

Hệt như một tấm rèm kín che trước con ngươi như pha lê đỏ, khi bị hắn làm nghiêng sang một bên sẽ khúc xạ ra ánh sáng lung linh nho nhỏ.
Mái tóc đen thẳng xõa xuống lên mặt quan tài, bao bọc lấy thanh niên.

Khuôn mặt trắng bệch, tuấn mỹ nhưng lại khiến người không rét mà run của Chủ Thần hơi nghiêng sang một bên, thích thú quan sát vẻ mặt đau đớn của Vệ Ách dưới lòng bàn tay.
"Mày trông rất đẹp." Hắn khen ngợi.
Thật sự rất đẹp.
Đẹp đến nỗi khiến h@m muốn giết chóc và cảm giác thèm ăn của hắn trỗi dậy, nóng lòng muốn ăn ngấu nghiến món ăn ngon chưa từng có này.
Điều duy nhất khiến hắn có chút do dự là ngoài h@m muốn giết chóc và thèm ăn ra, dường như hắn còn có một khát vọng mà trước đây hắn chưa từng có, muốn trút nó lên sâu kiến này.
Lạ thật, Vệ Ách đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, hắn muốn giết muốn ăn đều được thì còn có thứ gì khác có thể khơi gợi suy nghĩ của hắn?

Con ngươi màu bạc lóe lên vẻ hung ác không phải người, Chủ Thần rút tay về, bàn tay dính máu dọc theo làn da tái nhợt của thanh niên chậm rãi di chuyển lên trên, cẩn thận tìm kiếm ngọn nguồn dị thường đó.
Vết máu trên đầu ngón tay của hắn để lại một vết máu dài trông thấy mà phát hoảng trên làn da như sương như tuyết của Vệ Ách.
Hàm dưới của Vệ Ách bị hắn nâng lên, xương ngón tay dính máu cũng nhuộm lên chiếc cổ trắng như tuyết vài vệt máu đỏ tươi.
Không tìm thấy.
Rõ ràng đã hoàn toàn khống chế, vẫn không tìm được nguồn gốc của suy nghĩ đó.

Không tìm được ngọn nguồn thì không thể trút xuống được.
Có lẽ là thiếu chút cầu xin tha thứ.

Dẫu sao Vệ Ách quá bình tĩnh, tuy rằng sự hận thù và ý định giết chóc sinh ra trong đau đớn của cậu đối với hắn đã đến cực điểm, cậu vẫn có thể ép mình tìm cơ hội trốn thoát.
Chủ Thần như có điều suy nghĩ nhìn thanh niên xốc xếch đang th ở dốc gấp gáp bên dưới, khóe môi đột nhiên xuất hiện một độ cong làm người ta sởn gai ốc.

Bàn tay nhuốm máu của hắn áp vào mặt Vệ Ách, nâng gương mặt trắng bệch của thanh niên về phía mình: "Thế nào? Sao không cầu xin tao một chút, cầu xin tao ăn thịt mày ngay bây giờ —— nể tình mày là món ăn tao thích nhất, chưa biết chừng tao sẽ đồng ý với mày."
Hơi thở lạnh lẽo âm u phả vào mặt.
Giọng điệu của Chủ Thần mê hoặc khó tả.
Dẫu sao người thường đối mặt với tra tấn sống không bằng chết, thì càng chịu cách chấm dứt một cách dứt khoát.

Đó là bản năng né tránh nỗi kinh hoàng của sinh vật.
Mái tóc bạc của Vệ Ách rũ xuống, hơi thở của cậu vừa ngắn và vừa gấp —— dương thọ và sức sống của cậu bị Chủ Thần khóa chặt, nhưng Chủ Thần vừa mới khám phá trong cơ thể cậu, quỷ vận âm lãnh thuộc về cấp độ của quỷ thần cũng làm ô nhiễm máu thịt của cậu.

Hơi thở còn sót lại của quỷ thần rất rõ ràng, nếu lúc này Chủ Thần buông ra khống chế đối với cậu, nói không chừng cậu sẽ run rẩy như tê cóng trên quan tài.
Khi Chủ Thần nâng mặt cậu lên, thái dương Vệ Ách đã hoàn toàn ướt đẫm.

Một tay Chủ Thần áp vào mặt cậu, cả người cậu đều bị bao phủ trong bóng mờ đáng sợ của Chủ Thần.
Khi Chủ Thần vừa dứt lời, ngay cả ánh mắt của cậu cũng không nhúc nhích.
Dù cơ thể mất khống chế, cũng có thể nhìn ra thanh niên tóc bạc lạnh lùng khinh miệt.
Muốn giết cậu cũng được, muốn ăn thịt cậu cũng được, dù sao thua một nước cờ, thua vẫn là thua —— song để cậu cầu xin rủ lòng thương xót? Không có cửa đâu.
Khó đối phó thật.
Con người bạc dài hẹp không phải người của Chủ Thần hơi nheo lại, ngón tay vô thức đè lên môi thanh niên...!giống như thủy tinh vừa lạnh vừa cứng, dễ dàng đập vỡ, nghiền nát cũng không khó.

Song muốn để cậu cúi đầu, dĩ nhiên là một chuyện khó làm.

Ngay khi ngón tay Chủ Thần ấn lên môi thanh niên, thanh niên vẫn hờ hững bỗng mở miệng.
Cắn một cái vào đốt ngón tay của Chủ Thần.
Hắn mới nới lỏng sự kiểm soát của cổ họng và miệng lưỡi của cậu, cậu đã lập tức phản công.

Môi và đầu lưỡi ấm áp chạm vào khớp ngón tay.
"Không muốn cầu xin tao cũng được." Khi hắn sắp tháo khớp hàm dưới của thanh niên, Chủ Thần bỗng nhiên đổi ý, ngón tay hắn đặt lên cổ Vệ Ách hơi dùng sức, nói với vẻ thích thú: "Mày chủ động cung phụng tao một lần, tao sẽ không giết mày.

Chịu không?"
Bàn tay dừng lại ở chỗ nguy hiểm trí mạng của Vệ Ách đầy gợi ý, bóp nghẹt hơi thở của Vệ Ách.
Thanh niên tóc bạc rốt cục hơi có chút phản ứng: "...!Để tao lên."
Mái tóc đen thẳng xõa xuống bên gò má của cái xác "Thần Lang Quan", đầu ngón tay lạnh lẽo của Chủ Thần xoa nhẹ cổ họng thanh nhiên, giọng nói của hắn chậm rãi: "Tao có thể khiến mày chịu tra tấn triệt để so với lúc trước hơn một chút, mày muốn tự xé nát bản thân hả?" Nói xong, những sợi dây sắt đỏ rỉ như con rắn mọc lên quanh quan tài của điện thờ.
Nếu hắn có thể khống chế thân thể Vệ Ách khiến cậu không thể chống trả, vậy khống chế cơ thể cậu để cậu "đích thân" cung phụng hắn, cũng không phải vấn đề gì.
Dây sắt rỉ sét đỏ ở bên người chậm rãi bò tới.
Vệ Ách thờ ơ.
Cậu bình tĩnh đến mức không hề có chút khuất nhục nào, chỉ lạnh lùng chờ đợi sự lựa chọn của Chủ Thần —— cậu không biết mối quan hệ "máu cống phẩm" đã sớm thành lập từ lâu, điều này khiến cậu gần như rơi vào kế hoạch của Chủ Thần ngay từ đầu.

Thẩm phán của "ấn Địa Quan" mất hiệu lực, bảng đạo cụ của hệ thống dính đầy máu, tất cả đạo cụ đều ở trạng thái không thể triệu hồi.
Chỉ khi có không gian hành động mới tìm được cơ hội.
Dây sắt đỏ rỉ như rắn chạm vào làn da của thanh niên, ngón tay đặt trên cổ từng chút một lộ ra một số suy nghĩ khiến người ta rợn người.
Vệ Ách lại không có bất cứ dao động nào.
Đây là một giao dịch.
Muốn cậu cung phụng thì phải cho cậu đứng dậy.
Thứ càng không có được mới càng thêm hấp dẫn, trong vô số người thâm niên cậu lại người duy nhất phản bội và chạy trốn, sau đó kéo Chủ Thần đến vị diện này.

Nếu Chủ Thần cảm thấy khống chế cống phẩm "cung phụng chủ động" thú vị hơn, thì cũng không cần phải nói nhảm với cậu.
Trong điện thờ các chật hẹp kh ủng bố, thời gian như bị kéo dài ra.
"Nếu tao không hài lòng, mày, còn có mấy đồng đội sâu kiến của mày sẽ chết rất thảm." Ngón tay đang bóp trên cổ cuối cùng cũng buông ra.
Vệ Ách còn chẳng thèm trả lời hắn.

Ngón tay Chủ Thần lướt trên vai cậu, Vệ Ách lập tức cảm giác được cơ thể mình cũng có chút sức —— so với bình thường, suy yếu và bủn rủn đến mức chưa từng có.

Hệt như mặt ngoài coi thường sâu kiến là cậu, nhưng thực ra lại tính kế hại cậu ngay từ đầu, sự kh ủng bố của Chủ Thần chưa bao giờ lộ ra ngoài.
Vệ Ách hít sâu một hơi, chống mặt quan tài đứng dậy.
Vốn dĩ cậu bị đặt ở trên mặt quan tài, Chủ Thần chỉ buông ra cậu, tay của hắn vẫn đặt bên mép quan tài, cơ thể như bóng ma đáng sợ, chặn mọi đường đi của Vệ Ách, một đầu gối chèn vào bên chân Vệ Ách, cảm giác lạnh lẽo của quỷ vật vô cùng rõ ràng.

Không gian cử động của phần dưới cơ thể của Vệ Ách bị hạn chế, chỉ còn lại hai cánh tay chống đỡ thân thể.
Chỉ cần thả tay ra, cậu sẽ lập tức rơi trở lại mặt quan tài.
Vệ Ách liếc nhìn hắn, ý là để cho hắn lấy ra.

Chủ Thần không nhúc nhích.
"Mày tưởng tao ngu à?" Hắn từ tốn nói: "Thả mày đứng lên đâm tao một đao?"
Tốt hơn là mày ngu thật.

Vệ Ách lạnh lùng nghĩ.
"Vết thương." Vệ Ách nói tiếp.
Chủ Thần không có khả năng giảm bớt giam cầm đối với cậu, hắn cũng không phải dễ tính toán như bề ngoài.


Ít nhất cậu phải tranh thủ trong phạm vi cần thiết.
Chữa lành vết thương trong phạm vi chấp nhận của hắn.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước." Chủ Thần nhận xét.
Song đã thả lên rồi, thêm một chút cũng không chẳng sao.

Ngón tay trắng bệch của Chủ Thần chậm rãi áp xuống bụng dưới gầy gò của thanh niên, xương ngón tay che phủ miệng vết thương, quỷ khí âm lãnh thẩm thấu, miệng vết thương máu chảy đầm đìa theo đó nhanh chóng khép lại, chỉ còn lại một ít quỷ khí trong máu thịt —— chỉ cần Vệ Ách có bất cứ động tác bất thường nào, quỷ khí lập tức bùng nổ, thổi bay cậu trở về.
K
Quỷ khí không rõ cấp bậc để lại trong máu thịt, cảm giác tồn tại rất mạnh, dường như khẳng định lời nói lúc trước của Chủ Thần.
Hắn muốn cho cái gì thì cho, muốn để lại cái gì thì để.
Mặt mày Vệ Ách lạnh lùng.
Họ đều biết rõ đối phương có ý gì.
Nếu Vệ Ách không đứng dậy thành tâm cung phụng hắn, Chủ Thần cũng không thể giết quách cậu nếu Vệ Ách không chủ động cung phụng hắn.
Hung ác không phải người trong mắt hắn nói rõ ràng rằng hắn sẽ từ từ hưởng dụng Vệ Ách một cách trọn vẹn nhất.

Dụ dỗ Vệ Ách đồng ý "giao dịch" chỉ là hiếm thấy có chút hăng hái muốn tìm hiểu rõ ràng có điều gì khác ở Vệ Ách mà có thể khơi dậy d*c vọng muốn phát ti3t mãnh liệt của hắn như thế, đồng thời vui vẻ dập tắt hy vọng sống sót của Vệ Ách.
Giống như hắn rõ ràng đã lấy đi mối quan hệ cung phụng của máu cống phẩm ở cuối phó bản "hương hỏa Mân Nam" nhưng vẫn che giấu đến bây giờ rồi mới giáng cho Vệ Ách một đòn chí mạng.
Vệ Ách là đồ ăn kiên cường nhất mà hắn từng gặp, có khả năng sống sót cao nhất trong cõi chết, giãy dụa tiến về phía trước.
—— hắn bằng lòng cho cậu hy vọng "tuyệt vọng".
Sau khi được thả ra, Vệ Ách nhìn lướt qua bảng điều khiển của mình, mặt đạo cụ vẫn đỏ tươi như cũ.

Trong lòng cậu trầm xuống.

Hắn là kẻ từng tạo ra bãi săn đồ ăn, Chủ Thần muốn ăn mòn hệ thống của cậu, tạm thời phong tỏa đạo cụ trên bảng điều khiển của cậu, vậy coi như Quỷ Thoại phản công, cũng không thể nhất thời lấy lại quyền kiểm soát.
Dường như có thể nhận ra Vệ Ách đang nhìn gì.
"Kéo dài thời gian không có gì tốt." Chủ Thần chậm rãi nói.
Vệ Ách lạnh lùng nhướng mí mắt, không có bất cứ dao động nào liếc hắn một cái.

Hai tay Chủ Thần đặt ở bên người cậu, thân hình cao lớn đáng sợ của hắn rất ngột ngạt trong căn gác xép đỏ sậm và tối tăm.

Khi thời gian trôi qua, căn gác mái ngày càng trở nên ngột ngạt và tối tăm, hiển nhiên là hắn cũng không biết những thay đổi nào đang diễn ra.
Thả cậu lên, 80-90% cũng là thú vui trong kế hoạch của hắn.
Không còn thời gian nữa.
Vết thương ở bụng đã lành, Vệ Ách ấn vào quan tài, hít một hơi thật sâu.
Cả hai chân đều bị áp chế, không có không gian nhúc nhích, Vệ Ách chống ván quan tài, buông ra một tay, ôm lấy cổ Chủ Thần trước khi cơ thể mệt mỏi yếu ớt ngã trở lại quan tài.

Song cậu hiếm khi có khoảnh khắc suy yếu như vậy, gần như là vào lúc cánh tay buông ra, cơ thể ngã xuống.
Tay của Chủ Thần đáp xuống sau lưng cậu, tiếp được cậu.
"Mày cung phụng thế à?" Thân thể ấm áp của cậu rơi vào trong ngực hắn, Chủ Thần trầm ngâm cúi đầu nhưng ngay sau đó, dưới sự áp bức của thân hình cao lớn của hắn, Vệ Ách đã lộ ra phần cổ của mình đưa đến bên môi hắn.

Mái tóc bạc dày rơi xuống như thác nước giữa cánh tay hắn..


Đọc truyện chữ Full