TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Thất Sủng
Chương 7: 7: Cái Chết Của Ngọc Hoa


Ngày sinh thần của Hoàng Hậu, các Phi Tần đều có mặt đầy đủ ở Đào Nhi Cung.
- Hoàng Hậu : Các muội đã có mặt đầy đủ hết rồi sao, vậy chúng ta bắt đầu.
- Phụng Phi : Hoàng Hậu, Đoan Quý Phi vẫn chưa tới, thật là vô lễ mà!
- Hoàng Hậu : Chắc muội ấy có việc bận nên không kịp tới thôi, chúng ta cứ bắt đầu trước.
Một Cung Nữ đến từ Lý Nghi Cung bước vào dâng một tượng phật.
- Cung nữ : Hoàng Hậu Nương Nương, đây là tượng phật Quan Thế Âm Bồ Tát, làm từ Ngọc Bích.

Lễ vật này chủ tử của nô tỳ đã chuẩn bị rất lâu mong Hoàng Hậu Nương Nương hài lòng.
- Hoàng Hậu : Tượng phật này đường nét tỉ mỉ, ta rất thích! Chuyển lời với Hoàng Quý Phi là ta đa tạ muội ấy.
- Lưu Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương vạn phúc kim an, lộc thọ kéo dài! Thần thiếp đã chuẩn bị một chậu hoa Cát Tường.

Lá được ép từ vàng, nhị hoa là hạt Ngọc Châu.

Người xem có thích không?
- Hoàng Hậu : Lưu Quý Phi, chậu hoa rất đẹp, tinh tế.

Đa tạ muội.
- Diễm Phi : Hoàng Hậu Nương Nương thần thiếp không xuất thân từ gia đình danh giá, vốn dĩ bản thân không có gì đáng để tặng người.

Nhưng thần thiếp nhớ có một tấm vải Cẩm Hoa, là Hoàng Thượng ban tặng cho Diễm Linh Cung, thần thiếp đã cho người may thành một bộ cát phục, bên trên thêu hình Long Phượng từ kim tơ ngân tuyến.

Kính chúc Hoàng Hậu Nương Nương vạn sự cát tường!
- Hoàng Hậu : Diễm Phi đã có lòng rồi, bộ cát phục này có lẽ được may rất khéo!
- Phụng Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, thần thiếp đã tự tay làm một bức tranh thêu hoa Lưu Ly.

Kính chúc Hoàng Hậu vạn sự như ý!
- Hoàng Hậu : đa tạ muội, Phụng Phi!
- Diễm Phi : Đến giờ Đoan Quý Phi còn chưa đến, lễ vật đã được dâng lên hết rồi.

- Cao Đinh : Hoàng Thượng Đến!
Các phi tần đồng loạt hành lễ : Thần thiếp cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an.
- Hắn : Miễn lễ! Hôm nay sinh thần của Hoàng Hậu, trẫm tới muộn rồi!
- Hoàng Hậu : Hoàng Thượng đến thần thiếp đã rất vui, sao dám trách người được.
- Y : Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương, Hoàng Hậu Nương Nương vạn an.
- Hoàng Hậu : Đoan Quý Phi?
- Hắn : Hoàng Hậu, hôm nay trẫm có việc nhờ đến Đoan Quý Phi nên y mới tới muộn.

Sẵn đã đi cùng trẫm nàng không trách phạt chứ?
- Hoàng Hậu : Sao thần thiếp có thể trách phạt, đệ chỉ là muốn tốt cho Hoàng Thượng.

Nào đệ mau đứng lên.
- Hắn : Hoàng Hậu hôm nay Đoan Quý Phi đã chuẩn bị một bức Lạc Thần Đồ để tặng cho nàng, bức tranh này trẫm cũng có góp sức vẽ cùng.

Nàng thích không?
- Hoàng Hậu : Tạ Hoàng Thượng thần thiếp rất thích, đệ vẽ đẹp thật đó!
- Y : Thần thiếp kính chúc Hoàng Hậu vạn phúc kim an!
- Hắn : Đây là những lễ vật trẫm ban tặng cho nàng, bây giờ trẫm còn có chính vụ, trẫm quay về Chính Điện, lần sau lại đến thăm.
- Các Phi Tần : Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng!
- Diễm Phi : Đoan Quý Phi giỏi thật! Mới thị tẩm một lần mà đã lấy lòng được Hoàng Thượng.
- Hoàng Hậu : Cái gì?
- Phụng Phi : Hoàng Hậu Nương Nương người không biết gì sao? Hôm kia Hoàng Thượng đã lật thẻ của Hoàng Quý Phi nhưng tối đó lại đến Đoan Nguyệt Cung.

Hoàng Quý Phi uất ức chạy đến đòi công bằng, bị Hoàng Thượng cấm túc tại Lý Nghi Cung 2 tháng, còn phải chép phạt!
- Lưu Quý Phi : Diễm Phi, Phụng Phi sao hai người lại ăn nói ngông cuồng như vậy? Hôm đó Hoàng Thượng thị tẩm đâu phải chủ ý của Đoan Quý Phi! Là Hoàng Thượng tự đến!
- Y : Được rồi muội đừng nói nữa hôm nay là sinh thần của Hoàng Hậu Nương Nương.
- Hoàng Hậu : Các tỷ muội, tháng tới sẽ có một ngày trong Cung tổ chức tuyển tú nữ.Sẽ chọn thêm một số Phi Tần cho Hoàng Thượng, vì hiện tại Hậu Cung của chúng ta khá ít Phi Tần.


Hôm đó ta và Hoàng Quý Phi đương nhiên sẽ có mặt, còn về phần Quý Phi? Chỉ có một người được đi.
- Y : Hoàng Hậu Nương Nương, thần thiếp không hiểu biết nữ nhân, càng không có mắt thẩm mĩ.

Chọn Phi Tần cho Hoàng Thượng thì phải chọn thật hoàn hảo, để hầu hạ Hoàng Thượng.

Thần thiếp xin để Lưu Quý Phi dự tuyển tú.
- Lưu Quý Phi : Huynh thật sự không muốn đi?
- Y : Ừm!
- Hoàng Hậu : Được, vậy Lưu Quý Phi sẽ tham gia chọn.

Giờ nếu không còn việc gì nữa các muội có thể về!
Khi các Phi Tần ra về, Hoàng Hậu liền tức điên lên...
- Hoàng Hậu : Hoàng Thượng đã thị tẩm tiện nhân đó rồi sao? Khốn kiếp, hắn sẽ đắc sủng nhanh thôi.

Phải làm sao đây?
- Liên Liên : Nương Nương, bớt giận nô tỳ có cách này.
Ả ta nói nhỏ kế hoạch vào tai Hoàng Hậu, cô ta bất ngờ ngước lên hỏi...
- Hoàng Hậu : Tự tử?
- Liên Liên : Chúng ta khử một người mà ả yêu thương, lấy cớ đau buồn làm nguyên nhân tự tử.
- Hoàng Hậu : Ai?
- Liên Liên : Ngọc Hoa cô nương.
- Hoàng Hậu : Cứ làm vậy đi.
Ngày hôm sau, ả liền cho người ám sát Ngọc Hoa ngay, khi cô rời khỏi phòng Y, liền bị tên thái giám chộp lấy, bóp cổ.

Cô tắt thở, gã lôi cô đến phòng sách buột vải trắng lên trần như hiện trường tự tử, rồi rời đi.

Nghe tiếng động, Y ra ngoài xem thử không có ai, nhìn cửa phòng sách mở, Y nghĩ Hoàng Thượng đến liền vào trong.


Bước vào, Y nhìn thấy cả cơ thể Ngọc Hoa đang treo lơ lững trên mảnh vãi trắng, Y đứng không vững định bước đến rồi té thụp xuống....
- Y : Ngọc...!Ngọc Hoa...NGỌC HOA!!!! Người đâu, người đâu hết rồi...!hức....mau
cứu Ngọc Hoa!!! MAU CỨU NGỌC HOA!!!!
Y hoảng loạn chạy ra ngoài cầu cứu, các tỳ nữ thái giám tức tốc chạy đến đỡ Ngọc Hoa xuống.

Y chạy ra khỏi Đoan Nguyệt Cung, chiếc kì hài làm Y vấp ngã, vứt chúng sang một bên Y chạy chân không đến Lưu Ngọc Cung.
- Y : Cứu...!cứu...!hức...làm ơn cứu Ngọc Hoa!
Lưu Quý Phi năm lấy tay Y, giữ Y lại...
- Lưu Quý Phi : Huynh vbình tĩnh đã có chuyện gì sao?
- Y : Không...!không kịp nữa!!!
Y kéo cô chạy về Đoan Nguyệt Cung, Ngọc Hoa đã được cứu xuống, nằm trên nền đất lạnh, mặt cô trắng bệt.
- Y : Thái Y! Thái Y đâu? TẠI SAO LÚC NÀY LẠI KHÔNG CÓ THÁI Y?
- Tỳ nữ : Nương...Nương Nương, không còn kịp nữa, Ngọc Hoa tỷ tỷ...!tắt thở rồi!
- Y : Không...không thể nào...không! Ngọc Hoa...Ngọc Hoa! NGỌC HOA CÔ MAU TỈNH DẬY ĐI MÀ!
Y bò đến ôm lấy cơ thể lạnh cóng của Ngọc Hoa, Lưu Quý Phi cũng thất thần không đứng vững mà té thụp xuống bên cạnh Y.

Cả ba người từng như tỷ muội vậy, vui buồn gì cũng cùng nhau sang sẻ.

Dù cho hai người là chủ tử người kia là nô tỳ, họ cũng không phân biệt đối xử với nhau.

Bất kể Y và cô muốn gì Ngọc Hoa cũng luôn cố gắng thực hiện được.

Một người tốt như vậy tại sao ông trời lại mang cô ấy khỏi họ chứ? TẠI SAO??? Hoàng Thượng hay tin, cũng nhanh chóng đến xem tình hình của họ thế nào.

Hắn biết Ngọc Hoa là tỳ nữ thân cận của Y, là người rất được Y quý mến.

Chuyện này xảy ra đột ngột, chắc chắn không tránh khỏi đau buồn
- Cao Đinh : Hoàng Thượng đến!!!!
- Lưu Quý Phi : Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.
Y vẫn không động đậy gì, hai tay vẫn ôm lấy cơ thể Ngọc Hoa, đôi mắt tuyệt đẹp rơi lệ không ngừng.

Thất thần gọi tên cô.

- Y : Ngọc Hoa...làm ơn tỉnh dậy đi.

Cô không thể chết như vậy.

Cô nói với ta sau này đủ tuổi cô sẽ xuất Cung, cô sẽ thành thân với ý trung nhân của cô mà! Ta còn chưa ban thưởng, chưa uống rượu mừng của cô, chưa chúc mừng cho cô nữa, Ngọc Hoa mau tỉnh dậy đi.
Hắn nhìn Y, quần áo lắm lem tóc thì rối bời, lòng lại sót xa.

Lưu Quý Phi định nhắc Y thì hắn phẩy tay ra hiệu.

Hắn bước đến bên Y, hai tay đặt lên đôi vai gầy gò của Y, ghé vào tai Y thủ thỉ.
- Hắn : Nguyệt Nhi, đừng khóc nữa, Ngọc Hoa đã chết rồi.

Cô ấy không thể tỉnh dậy nữa đâu, có lẽ có lý do nên cô ấy mới chọn ra đi.

Nguyệt Nhi đừng đau buồn nữa, quay lại để trẫm ôm nàng...
- Y : Không Hoàng Thượng! Ngọc Hoa không tự vẫn! Lúc cô ấy mang trà vào phòng cho thiếp cô ấy vẫn còn rất vui vẻ, cô ấy còn hái cho thần thiếp một quả táo, thần thiếp đã tặng lại cho cô ấy một chiếc vòng tay, người nhìn xem trên tay Ngọc Hoa vẫn đeo chiếc vòng này! Với tính cách của Ngọc Hoa, nếu đã thật sự tuyệt vọng đến mức tự vẫn, cô ấy sẽ trút bỏ tất cả, những khuyên tai, kẹp tóc, trang sức...cô ấy không cần đến chúng.
Hắn xoay người Y lại để Y nhìn vào mắt hắn, mắt Y đã đỏ hoe đến sưng lên....
- Hắn : Nguyệt Nhi chấp nhận sự thật thôi, cô ấy đã thắt cổ tự vẫn rồi.

Nàng bình tĩnh lại nào, vẫn còn có Lưu Quý Phi, có trẫm bên cạnh nàng...Hãy bình tĩnh lại!
Hắn nắm lấy tay Y, Y gạt ra...
- Y : KHÔNG! Hoàng Thượng cô ấy không tự vẫn! Người hãy nhìn đi, cô ấy bị sát hại!
Y chỉ vào gương mặt của Ngọc Hoa, mắt cô trừng trừng nổi lên tia đỏ, ánh mắt căm phẫn và oan ức.

Y vạch đến miếng vải trắng...
- Y : Hoàng Thượng! Rõ ràng là cô ấy không tự vẫn, trên cổ của Ngọc Hoa vẫn còn vết hằn của ngón tay.

Cô ấy bị bóp cổ!
- Lưu Quý Phi : Đúng, quả thật đây là hằn lại vết ngón tay! Chờ đã huynh, tay của Ngọc Hoa nắm chạy lại kìa...máu chảy ra rất nhiều từ lòng bàn tay.

Cô ấy đang nắm thứ gì đó!!!.


Đọc truyện chữ Full