TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Phi Thất Sủng
Chương 36: 36: Ai Là Người Đứng Sau


Xin chào mọi người! Như mọi người biết thì Minh Nguyệt là nam nhân ấy, mà từ chương đầu Bin lại xưng là "tỷ tỷ" và "muội" giờ nhìn lại thấy mình hâm dễ sợ.

Nhưng mà các số chương lại nhiều quá, nên Bin xin sửa từ chương này, từ giờ các phi tần nhỏ hơn sẽ gọi Y là "huynh" và các phi tần lớn hơn sẽ gọi Y là "đệ" còn 35 chương còn lại thì ờm...Bin sẽ sửa từ từ nha! Iu nhìu nè
Đã một tháng từ ngày Diễm Quý Phi mất, Hậu Cung yên tĩnh hẳn.

Hoàng Hậu thu mình về Cung, miễn thỉnh an chỉ tiếp mỗi Hoàng Quý Phi vào trò chuyện.

Tất cả phi tần còn lại thường tụ họp lại ở Đoan Nguyệt Cung, họ nói chuyện với nhau náo nhiệt để vơi đi nỗi buồn của Y.

Những ngày tháng qua trời mưa ẩm thấp, cổ tay của Y bắt đầu đau nhức.

Những năm qua Y chưa bao giờ viết nhiều như vậy, từ hôm kết thúc tang lễ, ngày nào Y cũng miệt mài chép kinh phật, chép đến ngón tay bầm tím.

Tất cả mang đến Kính Tâm Tọa đốt cầu bình an cho Khấu Linh.
- Diệp Phi : Hôm nay các tỷ muội không ai đến sao?
- Y : Ta không biết.
- Diệp Phi : Huynh lại chép kinh nữa sao? Đủ rồi đừng chép nữa, đã hơn mười cuốn rồi!
- Y : Vậy sao? Ừm...ta quên mất! Mau ra sảnh ngồi, Tường Lam dâng trà.
- Diệp Phi : Cổ tay của huynh có còn đau nhức không? Đây, muội nhờ Thái Y Viện làm cho huynh.
Cô đưa cho Y một bình nhỏ nhỏ vừa tay, ngửi thử mùi nồng nhẹ.
- Y : Đây là gì?
- Diệp Phi : Là tinh dầu, dùng để xoa bóp cổ tay của huynh.

- Y : Đa tạ!
- Diệp Phi : Huynh biết nó làm từ gì không?
- Y : Là gì?
- Diệp Phi : Nọc độc của rắn hổ mang đó! Diệp Kha Ô Lâm Thị dùng nọc độc của rắn hổ mang bào chế thành tinh dầu mang theo mỗi khi trời trở lạnh.
- Y : Ở đâu mà muội có độc rắn hổ mang?
- Diệp Phi : Ngày hôm đó Diễm Quý Phi tỷ tỷ bị rắn cắn.

Muội cho người bắt hết số rắn ở đó lại mang về Cung sẽ có ngày dùng được cho Thái Y Viện.

Đã có hai con do chính tay muội giết, nhưng tiếc rằng...
- Y : Ý muội nói có rất nhiều rắn sao?
- Diệp Phi : Phải rồi, muội cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Chỉ xung quanh nơi họ gặp nhau là có rắn, rất nhiều rắn.

Muội cũng phát hoảng!
- Y : Tường Lam, gọi Phụng Đáp Ứng đến đây!
- Lưu Quý Phi : Huynh an! Sáng nay bọn muội đến Trà Hương Phòng lấy vài hương liệu đến, huynh có muốn làm túi thơm không?
- Dung Quý Nhân : Phải đó, muội cùng Thuần Quý Nhân đã đi chọn một số loại vải tốt đề chúng ta cùng làm.
- Y : Chu Thường Tại đâu rồi?
- Thuần Quý Nhân : Muội ấy đêm qua thị tẩm, chắc đang dùng thiện cùng Hoàng Thượng rồi!
- Chu Thường Tại : Không có, đêm qua muội đâu có thị tẩm!
- Thuần Quý Nhân : Không phải muội sao? Vậy tiếng kiệu là gần Cung là của ai?
- Lưu Quý Phi : Là Hoàng Quý Phi.
- Y : Hai người họ dạo này rất yên lặng, thì ra vẫn tiếp tục lấy lòng Hoàng Thượng.

Này các muội mang đồ đến rồi thì bày ra đi chứ! Chúng ta cùng làm!
Cùng nhau ngồi thêu hình mà mình thích cho túi thơm, làm được nửa thì Phụng Đáp Ứng đến.
- Y : Các muội ở đây tiếp tục làm đi, ta vào phòng lấy vài thứ.

Phụng Đáp Ứng cô giúp Bổn Cung có được không?
- Dung Quý Nhân : Phòng huynh có hạt trân châu không? Mang cho muội một ít nhé!
- Y : Có, ta sẽ mang ra ngay!
...
- Y : Ngồi xuống đây, nói chuyện một lát! Tường Lam, mang ít hạt trân châu ra cho Dung Quý Nhân đi, cô kể lại cho ta biết ngày đó trước khi Diễm Quý Phi gặp nạn, đã có chuyện gì xảy ra?
- Phụng Đáp Ứng : Chuyện là...
...
- Lưu Quý Phi : Chà...Dung Quý Nhân muội làm đẹp thật đó!
- Tường Lam : Dung Quý Nhân, Nương Nương bảo mang ra cho người!

- Dung Quý Nhân : Đa tạ!
- Chu Thường Tại : Tỷ tỷ thêu hoa gì vậy?
- Dung Quý Nhân : Không, đây là một loài chim.
- Thuần Quý Nhân : Là chim bồ câu?
- Chu Thường Tại : Tỷ tỷ thêu tặng Dung Tướng Quân phải không?
- Dung Quý Nhân : Thông minh!
...
- Y : Không lý nào...Sau khi ăn bánh hạnh nhân thì chúng xuất hiện sao? Cô đã đựng bánh bằng gì?
- Phụng Đáp Ứng : Người nghi ngờ cái chết của tỷ tỷ sao?
- Y : Ta chưa bao giờ tin đó là sự trùng hợp!
- Phụng Đáp Ứng : Là một chiếc khăn tay sạch, tỷ tỷ thêu cho thần thiếp.

Chỉ đựng được ba cái bánh thôi.
- Y : Có mang theo không?
- Phụng Đáp Ứng : Không có, từ ngày tỷ tỷ mất, đã cất kỹ trong hộp, không dám đem ra.

Sợ rằng nhìn thấy sẽ đau lòng làm hỏng chuyện hết thì không thể tìm ra người đứng phía sau.
- Y : Có giặt không?
- Phụng Đáp Ứng : Không giặt, bánh hạnh nhân chỉ thơm không ngọt, không thu hút kiến.

Cửu Du, trở về Cung mang chiếc hộp đến đây.

Nếu không tìm thấy thì bảo Cửu Hoa giúp một tay.
- Y : Họ là...
- Phụng Phi : Hai nô tỳ bênh cạnh tỷ tỷ.
- Y : Tường Lam, đến Thái Y Viện tìm một người đáng tin cậy đến.

Phải rồi, vừa mới có một thái y đến từ Tây An có phải không? Ông ta là ai?

- Tường Lam : Hồi Nương Nương, đó là Tào Thái Y.

Phủ của Tôn Ba Vương ở Tây An,đều do ông ta phụ trách chẩn mạch mấy năm nay.
- Y : Vậy gọi ông ấy đến.
...
- Tường Lam : Hồi các vị chủ tử, Nương Nương bỗng nhiên thấy không khỏe, cũng đã trưa các vị hãy trở về nghỉ ngơi.

Chiều nay mời qua dùng trà!
- Thuần Quý Nhân : Vậy bọn ta về đây! Hãy chăm sóc huynh ấy thật tốt.
....
- Tào thái y : Xin thỉnh an Quý Phi Nương Nương!
- Y : Mời Tào thái y ngồi!
- Tào thái y : Thần không dám! Nương Nương hãy để thần bắt mạch cho người xong, mới dám ngồi báo!
- Y : Được!
Y đặt tay lên bàn, nhìn chiếc vòng tay uyên ương của Y, ông kinh ngạc ngước lên.
- Y : Có chuyện gì sao?
- Tào thái y : Di thần đã được bắt mạch cho Hoàng Thượng, nhìn thấy trên tay Hoàng Thượng cũng đeo chiếc vòng uyên ương này.

Vòng uyên ương chỉ theo cặp, Hoàng Thượng một chiếc, chiếc còn lại của ai? Thắc mắc nhưng không dám hỏi, nay đã có câu trả lời!
- Y : Là vậy sao? Nhưng tại sao ngài lại biết, đây là vòng uyên ương?
- Tào thái y : Hổi bẩm Nương Nương, bà lão bán vòng uyên ương là mẹ của di thần!.


Đọc truyện chữ Full