Kissah gắt gao nắm chặt cái bình, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện, ngực kịch liệt phập phồng, mặt xanh trắng.
Y không phải đứa ngốc, tự nhiên hiểu được ý của Phúc Nhạc.
Mặc dù thừa nhận không am hiểu thịt nướng, nhưng lại làm ra thứ khiến thịt nướng càng thơm ngon, tỉ thí giữa hai người, cao thấp đã phân chia.
"Cái này là cái gì vậy? Sao lại thơm quá?" Thú nhân vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm thịt nướng dần biến sắc trên phiến đá, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, rốt cục có người nhịn không được hỏi.
"Là nước tương." Phúc Nhạc giải thích, dùng sức ngửi ngửi, vừa lòng mà gật đầu, hương vị vừa đúng, không làm hỏng.
Nước tương kì thật rất dễ làm, chỉ cần có nguyên liệu, nắm chắc phân lượng, thử thêm vài lần, tự mình cũng có thể dễ dàng chế ra món thịt nướng quết tương ngon lành.
Phúc Nhạc cũng không phải thiên tài, lúc ở nhà cũng làm hỏng cả một đống chất đầy thùng rác mới nắm chắc tỉ lệ xì dầu này, nước trái cây này, đường này, mấy thứ hỏng không phải quá ngọt chính là quá mặn.
"Đây là từ thứ gì làm ra? Ăn không có việc gì chứ?" Có thú nhân lưu luyến không rời thu lại tầm mắt dán vào thịt nướng, bảo trì lý trí hỏi, ngộ nhỡ ăn vào đau bụng hoặc sinh bệnh, vậy cũng không đáng.
"Đừng lo." Phúc Nhạc bình tĩnh mỉm cười, đem mấy thứ đồ phơi nắng trên phiến đá đưa cho bọn họ nhìn: "Mấy thứ này đều lấy từ chỗ Haren, đồ ở nơi đó đều là mấy người tìm về mà, không có độc đi?"
Các thú nhân kinh ngạc mà há to miệng, theo bản năng mà lắc đầu: "Sao thế được? Đồ chúng ta tìm về khi nào thì thơm như vậy chứ?" Những thứ đó bọn họ đều đã nếm thử, phàm là mùi vị tốt, khẳng định đã quảng cáo cho khắp giống cái trong bộ lạc, cổ vũ mọi người đi hái về!
Phúc Nhạc ha hả cười: "Cái này tôi vừa làm được, dùng chính nguyên liệu này đó.
Yên tâm, tuyệt đối có thể ăn."
Các thú nhân hồ nghi mà nhìn thoáng qua bát tương sền sệt kia, nội tâm kịch liệt mà giãy dụa: rốt cuộc có ăn hay không đây?
Giờ phút này ai cũng không nhớ rõ Kissah đến theo đuổi Joe, một đám ngườivây quanh phiến đá nướng thịt nhìn mòn con mắt mà không ai dám mở miệng, Kissah bị vắng vẻ đứng cách đó không xa, có vẻ cô đơn biết bao, oán hận trừng mắt nhìn Joe đứng bên người Phúc Nhạc cười khẽ, ánh mắt người nọ chưa từng rời khỏi người giống cái kia, Kissah không cam lòng mà nhìn hình ảnh thân mật của hai người bọn họ, dậm chân một cái xoay người rời đi.
Nước tương cái gì, y mới không thèm hiếm lạ!
Phúc Nhạc thoáng nhìn thấy Kissah rời đi, lúc này mới thở phào một hơi, nếu Kissah cứ muốn so đo tài nướng thịt với cậu thì thật không biết làm sao, cậu xài mánh khoé nên không thể là chiến thắng quang minh chính đại, nhưng cũng may người đàn ông nhà mình không bị mất mặt, nếu Joe bị cười nhạo vì yêu một giống cái không biết nướng thịt, Phúc Nhạc sẽ xù lông mất.
Nhưng mặc kệ thế nào, đúng là cậu đã ăn gian...
"Anh Phúc Nhạc ơi, anh ở chỗ này à!" Phúc Nhạc nghe được một giọng nói thanh thuý, sửng sốt, nhìn chung quanh xem là ai đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy đùi mình ấm ấm, cúi đầu xuống thì thấy một cây củ cải đỏ đang ôm đùi ngẩng mặt nhìn mình.
"Ồ, Gussy?" Phúc Nhạc nhịn không được nở nụ cười, nhìn cũng thấy thân thiết, đứa nhỏ này là một giống cái lần trước nhận được quả cầu của Phúc Nhạc.
Nhìn nhìn lại phía sau, quả nhiên là một đội củ cải đỏ, trong tay đứa nào cũng ôm một chén nhỏ, dùng để ăn thịt nướng.
Gus dùng đôi mắt to trong suốt ngửa đầu nhìn Phúc Nhạc, so với lần đầu tiên gặp mặt thì hoạt bát hơn nhiều, cũng không sợ Phúc Nhạc: "Anh Phúc Nhạc, ăn cơm chưa? Ma phụ làm đồ ngon lắm!"
"Không cần đâu." Phúc Nhạc ngồi xổm xuống sờ sờ đầu thằng nhóc cười nói: "Ăn no chưa? Chưa thì qua nếm thứ thịt nướng của chú Kanya đi!"
"Dạ!" Gus không chút do dự gật đầu, cố gắng ấn ấn cái bụng tròn vo của mình, vì anh Phúc Nhạc, có no cũng muốn ăn nữa!
"Anh ơi, quả cầu...!bị hỏng rồi." Một đứa nhỏ đứng sau Gus sợ hãi mà tiến lên hai bước, hai mắt đẫm lệ khóc nức nở nói rằng: "Thực xin lỗi, anh Phúc Nhạc ơi, em không phải cố ý đâu."
"Ai?" Phúc Nhạc ngẩn ra, rồi sau đó luống cuống tay chân giúp nó lau nước mắt: "Đừng khóc mà, đừng lo, anh lại làm cho bọn em cái khác." Phúc Nhạc gấp đến độ chân tay luống cuống, cậu không biết dỗ trẻ con đâu!
"Anh Phúc Nhạc ơi, kỳ thật không phải Andar làm hỏng đâu." Gus đứng bên cạnh lôi kéo tay đứabé tay nói: "Andar có một đứa em trai, là thú nhân, sức lực quá lớn nên làm hỏng đó.
"
"Không có việc gì không có việc gì." Phúc Nhạc vội nói, tận lực hiền lành cười cười với đứa nhỏ tên Andar kia: "Anh dạy các em chơi một trò rất vui thì sao?"
"Anh không trách Andar ạ?" Thanh âm nức nở của đứa bé nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn lo lắng xác nhận lại.
Phúc Nhạc khẳng định mà gật đầu, nhìn một đống lớn thú nhân vây quanh, đoán chừng mình còn phải chờ một thời gian mới được ăn thịt, dắt luôn đám trẻ ra ngoài quảng trường, Joe lo lắng, cũng vội vàng đi theo.
Sạp của mọi người đều vây quanh cái bàn đánh bóng giữa quảng trường, bên ngoài không có ai, tìm khối đất trống, nghĩ nghĩ, vẫy tay bảo Joe lại đây, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm một trận, Joe hơi hơi sửng sốt, có chút dở khóc dở cười: "Thật sự phải như vậy?"
"Ừm ừm, nhưng đừng quá nghiêm túc là được, vừa mới chơi đã bắt được cũng không vui." Phúc Nhạc gật gật đầu nói: "Vất vả một chút nhé."
"...!Được rồi." Joe hiếm thấy do dự cùng không tình nguyện, Phúc Nhạc nhịn không được cười, quả thật làm khó hắn.
"Chúng ta chơi diều hâu bắt gà con nào." Phúc Nhạc xoa thắt lưng cười he he nói.
Bảo bọn nhỏ đặt bát ăn qua một bên rồi xếp hàng, Phúc Nhạc giảng một chút quy tắc, quả nhiên, một đám cải đỏ mắt sáng trưng.
Nhưng cũng rất sôi nổi đưa ra nghi vấn của mình.
"Anh ơi, diều hâu không phải biết bay sao?"
"Anh ơi, gà con là cái gì?"
"...!..." Phúc Nhạc nghẹn lời, xấu hổ xua tay: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, cách chơi đều đã hiểu rồi chứ?"
"Đã hiểu!" Trăm miệng một lời vang dội nghe rất có tinh thần, khiến Phúc Nhạc cũng vui vẻ theo.
Về phần chọn người làm diều hâu, tự nhiên là bắt Joe làm rồi, chẳng qua phải làm bộ như không bắt được một đám giống cái nhỏ, thú nhân ngay thẳng tỏ vẻ thực mất mặt.
Khổ nỗi chỉ có hắn làm mẫu là hợp nhất, hơn nữa A Nhạc cũng làm một lượt gà mái, tốt xấu cũng khiến Joe trong lòng cân bằng một chút.
Hai người tự mình làm mẫu một lần, mấy đứa nhỏ liền hiểu biết chơi ra sao, không cần Phúc Nhạc phân phó, liền tự phát tổ đội chọn diều hâu cùng gà mái bắt đầu đùa, chơi đến quên trời đất.
Phúc Nhạc yên lặng lau mồ hôi, cuối cùng cũng dàn xếp xong đám củ cải đỏ này ...
Joe mỉm cười nhìn Phúc Nhạc vẻ mặt như kiểu mới sống sót sau tai nạn vậy, nhịn không được có chút mơ màng, con của hắn và A Nhạc, sẽ là dạng gì đây?
Phúc Nhạc nhìn một hồi đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhịn không được sợ run cả người, ai đang tính kế cậu? !
Chung quanh có thú nhân và giống cái, Phúc Nhạc cũng yên tâm để bọn nhỏ tự chơi, trở lại quảng trường nói cho phụ thân bọn nó một tiếng, Phúc Nhạc nhìn quầy hàng vẫn bu chật kín, không khỏi há hốc mồm, thường thường còn nghe được một tiếng tục tằng : "Ta còn muốn! Chỗ này không đủ a!"
"Em cảm thấy chắc hôm nay không ăn được cơm rồi ..." Phúc Nhạc buồn bực nói, cứ theo đà này, con mồi tưởng là dư dả chỉ sự không đáp ứng nổi một đống dạ dày không đáy này được.
"Đừng lo, anh đi săn một chút, chúng ta làm thêm." Joe dừng một chút, bổ sung nói: "Đừng để bọn họ phát hiện."
Phúc Nhạc nghe xong, cảm thấy thật là một cách hay, vuốt cằm nghĩ chính mình góp mặt vào sau đó trộm làm biếng chuồn mất hẳn là không sao đi?
"Em đi với anh!" Phúc Nhạc nghĩ nghĩ nói.
Cậu còn chưa thấy Joe đi săn đâu!
"A Nhạc...!Đi săn không dễ nhìn ." Joe do dự nói, tình cảnh máu thịt tứ tung kia quả thật "Không dễ nhìn" .
"Đừng lo." Phúc Nhạc không thèm để ý chút nào: "Em không muốn chờ một mình.
"Joe không có ở bên, ngồi đợi một mình cũng không có ý nghĩa.
Joe thấy Phúc Nhạc kiên trì cũng không đành cự tuyệt, hai người chào Casar một tiếng liền chuồn êm .
Joe hóa thành thú hình, chở Phúc Nhạc chạy về phía rừng rậm ngoài bộ lạc.
Phúc Nhạc ôm chặt lấy cổ Joe sợ bị rơi xuống, tiếng gió vù vù bên tai, thời tiết trở nên mát mẻ, ngay cả gió cũng hơi lành lạnh, Phúc Nhạc hận không thể dán cả người vào lưng Joe.
Đợi đến nơi, Phúc Nhạc nhảy xuống dậm chân một cái, những nơi gió thổi qua đều nổi da gà.
"Lạnh không?" Joe biến về hình người ôm chặt Phúc Nhạc trong ngực, độ ấm trên người Joe rất cao, có lẽ là bởi vì khí huyết cực vượng, ấm áp dễ chịu như cái lò sưởi.
Phúc Nhạc cọ cọ, quả nhiên ấm áp không ít, bị Joe lôi kéo đi về phía rừng.
"Không được rời khỏi anh, sẽ có nguy hiểm." Joe vừa mở đường vừa dặn dò.
Phúc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, nơi này cũng không phải là công viên trò chơi, mãnh thú chỉ trực chờ ăn thịt người đó.
Joe cũng không đi sâu vào rừng, nơi đó quá nguy hiểm, mang theo Phúc Nhạc không tiện.
Động vật trong rừng rậm rất nhiều, có lẽ là do cây cối không bị phá huỷ hơn nữa năng lực sinh sản mạnh nên chỉ cần không phải mùa đông, các thú nhân chưa bao giờ phải phát sầu vì không tìm thấy con mồi.
Joe giật giật lỗ tai, dừng cước bộ, Phúc Nhạc không hiểu mà ngẩng đầu nhìn hắn, Joe dựng thẳng ngón trỏ ý bảo Phúc Nhạc không cần lên tiếng, hắn nghe được động tĩnh của con mồi.
Phúc Nhạc vẫn lơ mơ, sao cậu không nghe được tiếng gì vậy? Ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Joe lặng yên không một tiếng động biến trở về thú hình, đôi mắt vàng kim của hắc báo loé ra tia sáng lợi hại, quay đầu lại hất cằm, ý bảo Phúc Nhạc trốn dưới tàng cây phía sau mình, chờ một lát, đột nhiên chạy ra ngoài!
Phúc Nhạc chỉ nhìn thấy một bóng đen vút qua đã không thấy tăm hơi Joe đâu nữa, trong nháy mắt, một tiếng kêu cuồng nộ vang vọng bên tai, làm kinh hoàng một đám chim lớn, Phúc Nhạc cả kinh giật mình một cái, tiếng kêu này cứ như ầm ầm bên tai vậy, khoảng cách gần như thế, thậm chí khiến người cảm giác da đầu cũng sắp nổ tung .
Sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt, Phúc Nhạc lo sợ mà đợi trong chốc lát, lại không có thanh âm nào truyền tới, một mùi máu tươi đậm đặc xông vào mũi.
Phúc Nhạc học vài năm y khoa, đối với mùi này không thể quen hơn, chẳng qua chưa ngửi thấy mùi nồng như vậy, hơi có chút khó chịu.
Không đến một hồi hắc báo liền chạy vội trở về, nhưng lần này miệng kéo theo 1 con giống lợn rừng đã chết ngắc.
Bắn trên lông là tung toé vết máu của con mồi, giờ phút này hắc báo vẫn còn sát khí khi đi săn, đôi mắt lạnh băng khiến người không dám tới gần.
Phúc Nhạc lại không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nghênh đón cũng không cố kị vết máu trên người hắn, cao thấp cẩn thận đánh giá Joe có bị thương không.
"Không có việc gì chứ?" Phúc Nhạc lo lắng hỏi, lúc nghe được tiếng rống kinh sợ kia, Phúc Nhạc chân thật cảm giác được dã thú nguy hiểm, Phúc Nhạc bắt đầu lo lắng Joe có thể bị thương hay không.
Joe cúi đầu cọ cọ hai má Phúc Nhạc, mấy cọng lông đen rơi vào mũi khiến Phúc Nhạc nhịn không được hắt hơi một cái.
"Không có việc gì, trở về đi." Joe thấp giọng nói, thanh âm trước sau như một mà nhẹ nhàng bâng quơ, loại đi săn này đối với với hắn mà nói, cũng chỉ là hoạt động tay chân một chút thôi.
Muốn nói vì sao chỉ có vài ngày ngắn ngủn trước mùa đông mà thú nhân có thể săn được số động vật miễn cưỡng sống hết có khi phủ kín con mồi trong sân nhà.
"Trở về qua quảng trường sao? Bị phát hiện sẽ không tốt." Phúc Nhạc nhìn bị Joe cắn đứt yết hầu con mồi, vuốt đầu khó xử nói.
"Thế ở bên ngoài?" Joe nghiêng đầu hỏi.
"Cũng được!" Phúc Nhạc vỗ tay một cái nói: "Dù sao đồ gia vị đều tìm được ở đây, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn no rồi mới trở về đi."
Joe tự nhiên thích ở riêng với bạn lữ nhà mình rồi, không nói hai lời đáp ứng luôn.
Phúc Nhạc nhớ rõ vị trí lần trước hái gia vị, lại hái thêm chút phụ liệu khi cần làm cơm, cùng Joe đi ra khỏi rừng.
Hai người cũng không đi về phía thôn, tìm luôn một khối đất trống gần bờ sông ngoài bìa rừng chuẩn bị nấu cơm.
Joe bốn phía đi bộ một vòng, bảo đảm chung quanh không có động vật có tính uy hiếp mới yên tâm, sau đó liền giúp Phúc Nhạc dựng bếp nhóm lửa..