Dần vào hạ, ngoài trời trong xanh vời vợi. Lúc này mây trời cao tít, ánh nắng sáng ngời soi rõ mọi vật.
Lâm Thư nằm trong chăn điều hòa rối tung, khuôn mặt nhỏ bị nóng hơi hồng lên, lông mi cong vút bị ánh nắng chiếu vào tạo thành cái bóng nhỏ, yên tĩnh như con bướm đang nghỉ chân trên mặt cậu.
“Bé Thư, dậy thôi, đến giờ cơm trưa rồi.” – Tiếng gọi mềm nhẹ truyền đến, Lâm Thư vẫn có vẻ không muốn tỉnh dậy.
Mấy ngày nay Lâm Thư ngủ rất nhiều, ngày nào Cố Hạc Viễn đi làm về vẫn thấy cậu đang ăn vạ trên giường không chịu mở mắt.
“Ngoan, dậy thôi em, nếu không lát nữa em lại kêu mệt.” – Cố Hạc Viễn đào Lâm Thư ra khỏi chăn, rửa mặt cho cậu xong lại bế cậu vào phòng ăn.
“Há miệng, ăn cháo.” – Cố Hạc Viễn múc cháo đến bên miệng cậu, mãi không thấy Lâm Thư há miệng, “Ngoan, ăn chút cháo nào.”
Còn chưa nói xong, “bộp” một tiếng, Lâm Thư đột nhiên phất tay đánh đổ bát cháo.
“Em không ăn, anh cho cái gì em cũng không ăn.” – Lâm Thư ấm ức mím miệng hừ hừ nói. Nói xong, cậu lại dúi đầu vào cổ Cố Hạc Viễn không muốn để ý đến hắn.
Từ sau khi bị tiêm thuốc thử, Lâm Thư lúc nào cũng trong tình trạng tỉnh táo mơ hồ. Hai ngày đầu thuốc có tác dụng mạnh, thời gian mơ hồ kéo dài, cậu để mặc cho Cố Hạc Viễn tùy ý chơi đùa, nhưng mấy hôm nay, dù Lâm Thư vẫn thích dính hắn nhưng lại không chịu ăn bất cứ cái gì Cố Hạc Viễn đút cho.
Cố Hạc Viễn bị cậu làm bẩn ống quần cũng không nổi giận, ngược lại hắn vội vàng nắm lấy tay Lâm Thư, nóng lòng hỏi: “Có bị bỏng không? Lần sau em không ăn cũng không được đánh đổ biết chưa?” – Nói rồi hắn bế Lâm Thư đang rúc đầu thành con chim cút vào trong phòng ngủ.
Trong một giây vừa đứng dậy, cảm xúc trên mặt Cố Hạc Viễn đột nhiên thay đổi, lo âu quan tâm khi nãy hoàn toàn bị lấp kín dưới đáy mắt hắn, hung ác lóe lên như một tên nằm vùng vừa hoàn thành nhiệm vụ ám sát, trong nháy mắt lại biến mất,, quay về dáng vẻ ngụy trang thường ngày.
Phải thêm hai liều nữa. Cố Hạc Viễn thầm nghĩ vậy khi liếc nhìn qua cổ Lâm Thư.
Đi vào phòng ngủ, Cố Hạc Viễn vừa đặt Lâm Thư lên giường, chưa kịp mở miệng răn dạy, Lâm Thư đã chạy nhanh như chớp vào phòng tắm.
Mấy ngày nay Lâm Thư khát sẽ bò đến vòi nước dùng tay hứng nước uống, không cần biết nước có sạch hay không, dù sao cậu cũng nhất quyết không uống nước của Cố Hạc Viễn.
Cốc Hạc Viễn đã dỗ dành, đã dạy bảo, cũng thề thốt nhưng Lâm Thư vẫn cứ bướng bỉnh không chịu uống, cuối cùng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Mau ra đây, uống nhiều đau bụng.”
Cố Hạc Viễn thay quần xong vẫn chưa thấy Lâm Thư ra ngoài, tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh che giấu tất cả những gì xảy ra trong đó.
Nhiều năm bị giam cầm khiến trực giác của hắn lập tức đưa ra đáp án – Lâm Thư đang có việc lừa hắn.
Hắn yên lặng đẩy cửa, lọt vào tầm mắt hắn là vòi nước ở bồn rửa tay đang mở, nhưng Lâm Thư không ở đây. Cho đến khi hắn vào nhà vệ sinh mới thấy cậu đang quỳ trước bồn cầu.
Sắc mặt Lâm Thư tái nhợt, đôi môi lại đỏ tươi ướt át, cậu yếu ớt chống tay lên bệ bồn cầu, trên trán đã túa mồ hôi, ánh đèn vàng ấm trong nhà tắm chiếu xuống càng khiến cậu thêm mảnh mai đáng thương.
“Bé Thư!”
Một tiếng hét làm Lâm Thư vốn đã mệt mỏi suýt ngã trên đất giật bắn mình, rồi lại bị Cố Hạc Viễn ôm vào ngực.
“Em bị làm sao? Hả?” – Cố Hạc Viễn nhìn dáng vẻ tiều tụy của Lâm Thư, trái tim hắn như bị ai đâm một nhát, cả lồ ng ngực đều đau đớn.
“Bé Thư,” – Hắn khàn giọng mở miệng, không đợi hắn dò hỏi, người trong ngực bỗng nhiên ôm chặt côt hắn, dùng chóp mũi quyến luyến cọ lên tuyến thể sau cổ hắn.
“Ưm.. Muốn, em muốn…” – Lâm Thư vừa vuốt v e sau cổ hắn vừa lẩm bẩm. Trên mặt tràn đầy vẻ dục cầu bất mãn.
Cố Hạc Viễn hiểu Lâm Thư đang muốn gì, nhưng hắn không thể khống chế pheromone, không thể phóng thích độ dày mà Lâm Thư khát vọng.
“Bé Thư đợi anh một lát.”
Không biết Cố Hạc Viễn nghĩ đến cái gì, hắn bế Lâm Thư lên giường, nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.
Hắn không nở để Lâm Thư chịu khổ dù chỉ một chút.
Cố Hạc Viễn ngựa quen đường cũ tìm hộp y tế trong nhà, hắn lấy kéo ra định cắt một nhát sau tuyến thể, trong phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng nôn mửa sông cuộn biển gầm.
Giờ phút này Cố Hạc Viễn không còn nghi ngờ gì nữa, hắn quẳng kéo xuống đất bước vào phòng tắm.
Trong phòng, Lâm Thư suy yếu ngồi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, bởi vì lâu chưa ăn cơm nên cậu chỉ có thể nôn ra nước chua trong dạ dày.
Nhìn thấy Cố Hạc Viễn đột nhiên xông vào, Lâm Thư co rúm dịch vào trong góc, đôi mắt tròn xoe đầy cảnh giác, hoàn toàn không có vẻ trống rỗng ngây dại như trước kia.
“Bé Thư tỉnh táo từ bao giờ? Hay là, bé Thư biết mình có thai từ bao giờ?”
Sau trận yêu đó, hắn cũng từng nghĩ liệu Lâm Thư có mang thai hay không, nhưng khi đó để lấy được tín nhiệm của Lâm Thư, hắn không bỏ thuốc vào nước của cậu nữa. Đến khi hắn nhớ tới chuyện này, Lâm Thư lại không chịu ăn uống bất cứ thứ gì của hắn.
Cẩn thận đến mấy cũng có sai sót. Cố Hạc Viễn cười nhạo, ngồi xổm trước người Lâm Thư, ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang run lên bần bật.
Chẳng trách dạo này Lâm Thư thèm ngủ cực kỳ, tính tình thay đổi lại thích dính lấy hắn. Omega mang thai không lúc nào không cần đến pheromone của Alpha trấn an. Hắn còn tưởng loại thuốc kia có tác dụng quá dài, không ngờ nguyên nhân là người tình bé nhỏ của hắn có thai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Mang Thai Của Bé Thư
Chương 13: “Bé Thư!”
Chương 13: “Bé Thư!”