TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 29: 29: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng


“Anh biết bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể trông đẹp hơn một chút khi trang điểm.

Anh có muốn thử không?” y nói nhích lại gần hắn như một kẻ tâm thần đang đùa giỡn với nạn nhân của mình.
Khước Nhiên Triết đột nhiên có linh cảm xấu và lăn sang phía bên kia giường, tạo thêm khoảng cách giữa họ.
“Được rồi, tôi sai rồi.

Đáng lẽ tôi không nên nói như vậy,” hắn cười lo lắng nói khi cố gắng dỗ dành Lâm Tĩnh Tạ.
“Khước Nhiên Triết đến đây để tôi có thể cho anh thấy thế nào là xinh đẹp,”
“Nghe này, cậu đang làm đổ khắp nơi.

Hãy bình tĩnh, tôi xin lỗi được chưa?” hắn nói trong khi bị một người đàn ông điên cuồng với lớp trang điểm trên tay rượt đuổi khắp phòng.
“Tốt hơn là anh nên đầu hàng ngay bây giờ nếu không anh sẽ ngủ trên sàn nhà,” Ôn Tần Khê đe dọa đẩy một chiếc ghế sang một bên để đuổi theo hắn.
Ngủ trên sàn không hề thuận tiện cho Khước Nhiên Triết nên hắn ngừng chạy mà đè Lâm Tĩnh Tạ vào tường, giữ chặt cổ tay y, cuối cùng có bột buộc y phải buông ra.
Họ gần nhau như vậy, hơi thở ấm áp của họ quyện vào nhau, hắn gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu của Lâm Tĩnh Tạ, khắc sâu vào ký ức hắn.

Trái tim của Khước Nhiên Triết bắt đầu đập thình thịch theo cấp số nhân khi họ nán lại ở vị trí mơ hồ này lâu hơn.
Hơi thở gấp gáp theo sau với đôi mắt đầy bối rối.
‘Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?’ hắn nghĩ cố gắng để bình tĩnh lại.
Hắn định để Lâm Tĩnh Tạ đi thì Lâm Minh Húc đột nhiên bước vào một cảnh tượng như vậy, đánh rơi bất cứ thứ gì cậu đang cầm.
“Khước Nhiên Triết đừng bắt nạt anh trai tôi nữa.

Bỏ anh ấy ra,” cậu nói khi đi về phía họ.
Khước Nhiên Triết chuyển sự chú ý của mình sang Lâm Tĩnh Tạ đang gieo rắc bất hòa giữa họ.
“Không phải bạn luôn muốn có một chút meimei sao?” hắn hỏi với đôi mắt ra hiệu trang điểm.
Ôn Tần Khê háo hức hóa trang cho Lâm Minh Húc giống như y hóa trang cho anh trai mình để lẻn vào một cuộc thi sắc đẹp năm mười lăm tuổi chỉ để ngắm gái xinh.
“Anh nắm lấy chân em ấy nếu em ấy cố gắng chạy trốn,” Ôn Tần Khê phấn khích thì thầm.
Thoát khỏi tầm tay của Khước Nhiên Triết, y chộp lấy một trong những bộ trang phục mà y đã mặc trong một số buổi biểu diễn và đưa nó cho Lâm Minh Húc, nói: “Minh Húc, em có thể mặc thử bộ này cho anh trai của em được không”, bằng một giọng điệu dịu dàng đến mức có thể thuyết phục bất cứ ai cướp ngân hàng.
Đứa trẻ với mặc cảm anh trai mạnh mẽ không thể nói không với điều đó và vì vậy nó đã mặc nó mà không cần suy nghĩ thứ hai.
Trông thật khó xử khi nhìn thấy một anh chàng cao lớn mặc một chiếc váy không vừa vặn.
Ôn Tần Khê và Khước Nhiên Triết muốn cười nhưng phải kiềm chế bản thân vì đó chỉ là một nửa kế hoạch.
“Được rồi, bây giờ ngồi xuống để anh có thể hoàn thành việc xem xét,” Ôn Tần Khê nói, bước lại gần y nhưng Lâm Minh Húc không ngu ngốc.
Cậu không ngại trang phục nhưng trang điểm, cậu không thể tự mình mặc.
Cậu phức tạp hay không điều đó đã không xảy ra.
“Tạ ca, anh biết em yêu anh nhưng điều đó sẽ không xảy ra,” Lâm Minh Húc nói khi đi lùi lại.
“Đi thôi, không ai nhìn thấy, chỉ có ba người chúng ta, Minh Húc lại đây!” phần cuối được nói với giọng khá ra lệnh vì Ôn Tần Khê không còn dụ dỗ cậu vào phần này nữa.
Ngay khi cậu nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi một sự kiện tra tấn như vậy, Khước Nhiên Triết đã quá nhanh để chặn đường cậu.
“Đại ca ahhhh!” Lâm Minh Húc hét lên khi Lâm Tĩnh Tạ hào phóng đánh phấn lên mặt.
Vì vậy, thanh niên đấu tranh với một người khuất phục y và người kia làm má cậu ửng hồng nhưng vì cậu đấu tranh quá nhiều nên nó không được tốt.
Lâm Minh Húc trông giống như một chú hề bị ướt sũng nước trong một màn xiếc.
Đây là cảnh mà Ông Lâm bước vào với Lâm Minh Húc úp mặt xuống sàn, Khước Nhiên Triết giữ cậu xuống và Lâm Tĩnh Tạ trang điểm thêm cho cậu.

“Cha cứu con!” Lâm Minh Húc rê.n rỉ đưa tay ra như thể sắp chết.
Ôn Tần Khê và Khước Nhiên Triết để cậu đi với cái đầu cúi xuống trông tội lỗi hơn bao giờ hết.
“Tiểu Tạ, làm sao cậu có thể làm điều này với em gái của mình,” Ông Lâm thậm chí không nhận ra sai lầm của mình nói.
Lâm Minh Húc, người hiện đang đứng phía sau ông để trốn tránh hai kẻ bắt nạt, cảm thấy bị xúc phạm, “Bố, con là con trai,”
Hai người còn lại đã cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười của họ, điều không quá khó khăn, đặc biệt là khi Ông Lâm trông như muốn giết ai đó.
“Ừ, cậu là con trai, đi rửa mặt và thay bộ váy đó đi,” Ông Lâm vừa nói vừa nhìn cậu lắc đầu không nói nên lời.
Lâm Minh Húc chạy vụt đi chỉ để lại một đám mây bụi đề phòng cha cậu đổi ý và trừng phạt cậu.
“Hai người các ngươi lập tức đi theo ta đến phòng làm việc của ta.”
Ông Lâm dùng giọng điệu chuyên quyền nói, xoay người dẫn đường.
‘Những ông bố thật đáng sợ’, Ôn Tần Khê nghĩ thầm theo sau với vẻ mặt hối hận với hy vọng thuyết phục được thẩm phán Lâm giảm nhẹ hình phạt.
***
Hai cậu bé đi theo sau Ông Lâm trông giống như những người bị kết án tử hình đang chờ phán quyết cuối cùng.
Họ im lặng làm theo, sợ phát ra một âm thanh nào đề phòng điều đó khiến Ông Lâm vượt quá giới hạn có thể làm nặng thêm bản án.
Ông Lâm không nói gì trong suốt quãng đường và chỉ nói khi ngồi xuống ghế nhìn xuống hai cậu bé.
Lúc này ông mới nhìn rõ khuôn mặt của Khước Nhiên Triết, càng nhìn gần ông càng cảm thấy ngột ngạt.

Đứa trẻ này trông rất quen nhưng Ông Lâm không thể nhận ra nó trông giống ai.


Bị Ông Lâm nhìn chằm chằm như vậy khiến Khước Nhiên Triết cảm thấy khó chịu, cảm giác như mình bị nhìn thấu hoàn toàn.
Tất cả những gì hắn biết là hắn phải giữ sự hiện diện khả thi của mình ở mức tối thiểu để không khiến Lâm Tĩnh Tạ gặp rắc rối.
Ông Lâm đột nhiên cảm thấy một cơn đau quặn thắt trong lồng ngực khi ông sớm nhận ra cậu bé này trông như thế nào.
Cậu bé là bản sao chính xác của chính hoàng đế, điều này khiến ông nhớ lại cuộc trò chuyện với Hoàng tử Khước An Chi một tuần trước.
Hoàng tử đang tìm kiếm một phi tần cho hoàng đế, người đã đột ngột biến mất khỏi cung điện gần hai thập kỷ trước.
Sẽ an toàn khi cho rằng cậu bé này là con của người vợ lẽ đó.
Lâm đại nhân không ngu mà đoán ra được kế hoạch của An Chi.
Tại sao một hoàng tử sắp được phong làm thái tử, lại rời bỏ cung điện êm ấm để tìm kiếm một thị phi mà ngay cả tên nàng cũng không nhớ?
Hoàng tử Khước An Chi chắc chắn đã đảm bảo rằng gã đã loại bỏ kẻ thù trước khi cuộc thi ra mắt.
“Tên cậu là gì?”
“Tôi tên là Khước Nhiên Triết và tôi xin lỗi vì đã xâm nhập, tất cả đều là ý tưởng của tôi và Lâm Tĩnh Tạ không liên quan gì đến việc đó, tôi đã ép buộc cậu ấy,” Khước Nhiên Triết nói và cúi đầu trước khi Ông Lâm làm cho Ôn Tần Khê ngạc nhiên.
Y không ngờ rằng Khước Nhiên Triết sẽ đột nhiên nhận hết lỗi và hy sinh bản thân hoặc có thể đây là một âm mưu để moi móc thứ gì đó từ hắn.
‘Anh ta muốn cái quái gì vậy? Ăn nhiều hơn hay ngủ lại nhiều hơn, cái nào là đúng?’ Ôn Tần Khê nghĩ thầm..


Đọc truyện chữ Full