TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 70: 70: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng


Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 70: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
____________
Khước Nhiên Triết đã nhận thấy Lâm Tĩnh Tạ dường như có một điều gì đó đối với phượng hoàng lửa dựa trên thanh kiếm mà y tặng cho hắn, lý do tại sao y chọn hình khắc phượng hoàng.
Mặt dây chuyền này đặc biệt vì nó có thể tách thành hai nửa.
Một nửa dành cho Lâm Tĩnh Tạ và hắn sẽ giữ nửa còn lại cho riêng mình để Lâm Tĩnh Tạ luôn nhớ đến hắn mỗi khi y nhìn vào mặt dây chuyền đó khi họ xa nhau.
Món đồ trang sức này quá đắt đối với Khước Nhiên Triết nên hắn đã hỏi ông Lâm liệu ông có thể làm việc tại một trong những cánh đồng lúa của mình để kiếm tiền mua mặt dây chuyền không.
Ông Lâm ban đầu rất kinh hoàng khi từ chối bắt hắn làm việc và nói rằng bất cứ điều gì Khước Nhiên Triết cần, ông sẽ lấy nó cho hắn.
Làm thế nào ông có thể làm cho một hoàng tử làm việc cho hắn?
Đó chẳng phải là tìm đến cái chết sao?
Nhưng Ông Lâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý khi nhận ra Khước Nhiên Triết bướng bỉnh như thế nào.
Ông đồng ý với một điều kiện đó là Khước Nhiên Triết không bao giờ được chỉ trích ông trong tương lai và chỉ nói những điều tốt đẹp về ông khi ông đến thủ đô.
Khước Nhiên Triết chỉ vui mừng khi anh vội vàng đồng ý hứa hẹn trong khi phớt lờ những điều vô nghĩa của Ông Lâm.

Bỏ ngoài tai mọi ánh nhìn và những lời xì xào bàn tán, cuối cùng hắn cũng đến được gian hàng mà mình cần tìm.
Ông lão có tay nghề cao hiện đang khắc thứ gì đó trông giống như một con cá dở dang ngẩng đầu lên khi nghe Khước Nhiên Triết gọi ông.
Ông ngay lập tức nhận ra giọng nói nhưng đối mặt với một nhà quý tộc ăn mặc sang trọng, ông không khỏi bối rối.
Ông nheo đôi mắt đầy đục thủy tinh thể để nhìn kỹ khuôn mặt có phần quen thuộc.
Không thể khớp giọng nói với khuôn mặt mà ông mong đợi, cuối cùng ông nói, "Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?" trong khi phủi bụi trên đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy của mình.
"Tôi có rất nhiều tác phẩm chạm khắc mà ngài có thể quan tâm.

Hãy nhìn cái này, còn cái này thì sao?" ông lan man về việc quảng cáo công việc tuyệt vời của mình.
Khước Nhiên Triết nhìn thấy ông già sắp hết hơi nói huyên thuyên không ngừng và không thể chịu đựng được nữa.
Hắn ngăn ông lại nói: "Lão Đường, là cháu, Khước Nhiên Triết.

Cháu đến lấy mặt dây chuyền," với hai tay duỗi ra ra hiệu cho ông bình tĩnh lại.
Hắn không thể không tự hỏi liệu sự thay đổi về ngoại hình của mình có mạnh đến mức khiến mọi người thậm chí không thể nhận ra hắn hay không.
Hắn đã mất nhiều thời gian để thuyết phục ông lão với thị lực kém rằng hắn là Khước Nhiên Triết.
Chỉ sau đó, người đàn ông mới đưa hắn những mặt dây chuyền ngọc bích tuyệt đẹp khiến Khước Nhiên Triết gần như rơi nước mắt.
Hắn cười toe toét như một chú mèo Cheshire trong khi nhẹ nhàng vuốt ve hai mặt dây chuyền đôi bằng ngón tay cái của mình một cách hài lòng.
Thấy hắn hạnh phúc, Lão Đường khen anh ta rằng: "Bạn gái của cháu phải là người phụ nữ may mắn nhất trên thế giới khi có một người đàn ông yêu cô ấy nhiều như vậy", với giọng run run.
Ông lão có đủ kinh nghiệm trong chuyện này và có thể biết khi nào một người đang yêu chỉ bằng một cái liếc mắt.
Nụ cười ấm áp rạng rỡ và đôi mắt mơ màng trên khuôn mặt của Khước Nhiên Triết cũng không ngoại lệ ngay lập tức tiết lộ cảm xúc thật của hắn.
Khước Nhiên Triết giơ tiền của mình lên trong khi cẩn thận cất mặt dây chuyền và nói: "Không, em ấy là người đàn ông may mắn nhất thế giới" trước khi đặt tiền lên bàn.
Ông lão gần như lên cơn đau tim khi nghe thấy từ đàn ông và chỉ hoàn hồn khi nghe thấy tiếng tiền đập xuống bàn.

Ông mở chiếc túi nhỏ và mở to mắt nói: "Cái này...!cái này gấp ba lần những gì tôi yêu cầu.


Ta chỉ lấy phần của mình thôi, còn lại cháu cầm đi."
Ông lập tức bắt đầu đếm nhưng rất nhanh bị câu nói của Khước Nhiên Triết dừng lại.
"Tất cả là của ông ạ, mặt dây chuyền này đối với cháu đáng giá hơn rất nhiều, nhưng cháu chỉ có chừng này thôi ạ," Khước Nhiên Triết nói và quay gót bước đi.
Ông lão không nói nên lời với đôi tay run rẩy cầm chiếc túi nhỏ trong sự hoài nghi.
***
Hình thức nghệ thuật gấp giấy origami ban đầu được dành cho các mục đích tôn giáo và nghi lễ nhưng tại thời điểm này, một người nào đó đang sử dụng nó để mua vui cho một nhóm nam sinh.
Ôn Tần Khê đến nơi trú ẩn chỉ để thấy một nhóm em trai đang ngồi quanh bàn ăn chảy nước miếng với những chiếc bánh ngọt ngon miệng mà bà Lâm vừa gửi đến cho các con trai thưởng thức.
Y ngồi cùng bàn với họ nhưng không thể thưởng thức những món ăn ngon lành vì một cái túi nhô ra mà y đang cố gắng loại bỏ.
Ôn Tần Khê quyết định gấp giấy origami trong khi trò chuyện với các cậu bé như một hình thức đánh lạc hướng khỏi sự cám dỗ có mùi thơm.
Trong những ngày còn học đại học, y đã tham gia một câu lạc bộ những người đam mê origami với danh nghĩa là gây ấn tượng với một cô gái nhưng cuối cùng lại thất vọng vì cô ấy thích một vận động viên chạy ma-ra-tông với tên của cô ấy được viết ở phía sau áo vest của anh ấy hơn là một nếp gấp giấy hình con voi dễ thương với một tin nhắn bí mật ở trung tâm.
Ít nhất thì y cũng đã học được cách gấp nhiều thứ khác ngoài một con voi.
Y có thể gấp một con rồng, cá, cáo, ếch, gấu trúc, rùa, chim và cá voi ở mức độ khó trung bình.
Các cậu bé vừa quan sát y khéo léo gấp mảnh giấy vừa đoán xem kết quả cuối cùng sẽ ra sao khi đặt cược chiếc bánh khoai mỡ cuối cùng vào đó.
Họ háo hức đoán trong khi vui vẻ chế nhạo những gợi ý của nhau.
Căn phòng ngay lập tức tràn ngập những lời chế nhạo vui tươi đến từ một nhóm các cậu bé ồn ào.
"Tớ nghĩ đó là một con mèo," Thụ Phân đoán trong khi chỉ vào nếp gấp mà Lâm Tĩnh Tạ đang làm, "Nhìn xem, đó rõ ràng là một cái đuôi và râu."
Những người còn lại trong nhóm bật cười trước suy đoán của cậu bé, Mạch Châu nhẹ nhàng gõ vào đầu cậu bé nói: "Anh không nghĩ rằng mắt em hoạt động tốt mà không thể có râu.


Đó rõ ràng là một con ếch."
Các chàng trai không tiếc lời chế nhạo Mạch Châu và sự lựa chọn tồi tệ của anh.
Ôn Tần Khê không thể không mỉm cười, anh có cảm giác rằng không ai trong số họ sẽ đoán đúng cho đến khi Tạ Như Ân lên tiếng.
Cậu bé vẫn cảnh giác bất cứ khi nào Lâm Tĩnh Tạ ở xung quanh, điều này có thể hiểu được vì Lâm Tĩnh Tạ đã bắt nạt cậu bé đến mức buộc cậu bé phải nhảy xuống thác nước, rõ ràng là lao vào chỗ chết.
Trong khi những cậu bé khác rất thích bầu bạn với Lâm Tĩnh Tạ, thì cậu thường giữ im lặng không nói một lời nào nhưng hôm nay cậu đột nhiên lên tiếng.
"Nếu em đoán đúng, anh sẽ ăn bánh khoai mỡ chứ?" Tạ Như Ân ngập ngừng hỏi.
Cậu bé đã phát hiện ra Lâm Tĩnh Tạ không ăn bất cứ thứ gì mặc dù y liên tục nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh ngọt thèm muốn chúng nhưng vẫn rất khó khăn để kiềm chế bản thân.
Rõ ràng là y muốn ăn nhưng không thể.
Ôn Tần Khê ngẩng đầu lên, tạm dừng động tác gập người lại cho Tạ Như Ân, nhưng nhanh chóng thu tầm mắt lại khi nhìn thấy cậu bé sắp lùi vào vỏ.
Ôn Tần Khê vội vàng đồng ý: “Ừm, chỉ cần em đoán đúng đáp án là được.”
Giọng điệu ôn hòa, cố gắng cực kỳ không làm cậu sợ hãi..


Đọc truyện chữ Full