Nụ cười của hắn nhanh chóng biến mất khi hắn nhớ ra Lâm Tĩnh Tạ là người thích phụ nữ lớn tuổi hơn hoặc có thể đó chỉ là cái cớ để từ chối một trong những cô gái mà bà Lâm muốn y kết hôn.
Bất kể là vì lý do gì, hắn vẫn không thể nắm bắt cơ hội, vì vậy hắn kéo Lâm Tĩnh Tạ đang bối rối ra phía sau che khuất tầm nhìn của y trong khi thì thầm, "Kiềm chế khi ở nơi công cộng,"
Ôn Tần Khê: “…”
Thay vào đó, lông mày của bà nhíu lại trong sự bối rối khi chọn giới thiệu bản thân.
"Tôi là bà Triệu, bà của Triệu Hoàng Mỵ.
Cháu gái tôi luôn kể về người tên Khước Nhiên Triết nên tôi đến để xin lỗi vì hành vi nông nổi của nó," bà nói dối qua kẽ răng.
Đầu tiên, cháu gái của bà không nhắc đến tên hắn dù chỉ một lần.
Bà Triệu nghe nói về cái tên này từ bà Lâm.
Thứ hai, bà đến không phải để xin lỗi mà để lấy lại vật gia truyền của họ.
Bà đã rất tức giận khi nghe thấy thanh kiếm đã biến mất khỏi hầm, tức giận xông vào đây để đe dọa Khước Nhiên Triết và đòi lại kho báu của gia đình bà nhưng khi bà nhìn thấy khuôn mặt đó, sự tức giận của bà đột nhiên bị thay thế bằng sự kinh ngạc ngay lập tức khiến não bà trở nên hỗn độn.
Nhận thức rõ về thân phận của hắn, bà sẵn sàng đánh cắp mặt trăng miễn là điều đó khiến hắn hạnh phúc.
Họ lịch sự trao đổi niềm vui nhưng nhanh chóng bị lạnh nhạt bởi bản tính lạnh lùng của Khước Nhiên Triết.
Nhìn thấy hắn như vậy, bà cũng không tức giận mà lựa chọn cho hoàng tử không gian riêng.
Từ phản ứng của hắn, bà có thể nói rằng hắn không biết gì về quyền thừa kế của mình và chọn giữ nguyên như vậy.
Đó không phải là nơi của bà để nói những điều như vậy.
Ngay khi bà định từ biệt hắn, Khước Nhiên Triết đột nhiên nói: "Chờ đã" trước khi đưa thanh kiếm, "Cái này là của gia đình bà.
Tôi xin lỗi, tôi không thể nhận nó."
Không chỉ nụ cười của Triệu phu nhân đông cứng lại, ngay cả nụ cười của Ôn Tần Khê cũng cứng đờ theo.
Anh đang làm cái quái gì vậy? Ôn Tần Khê thầm nghĩ ước gì có thể đánh thức được hắn.
Triệu phu nhân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn thu lại với vẻ mặt ủ rũ.
Đến bây giờ bà mới hối hận vì đã gửi cháu gái đi.
Nếu bà biết về tình trạng của cậu bé này, bà sẽ để họ gắn bó hơn một chút.
Ngay khi bà Triệu biến mất khỏi tầm mắt của họ, Khước Nhiên Triết đột nhiên đặt cả hai tay lên hai bên vai của Lâm Tĩnh Tạ.
Ôn Tần Khê quay lưng lại với hắn, đắm chìm trong suy nghĩ về tác dụng của thanh kiếm đối với cốt truyện.
Khước Nhiên Triết ghé sát vào tai y hỏi: "Vừa rồi em ghen sao? Yên tâm, anh chỉ để mắt đến em thôi."
Ôn Tần Khê, người thậm chí không chú ý đến Khước Nhiên Triết, đã trả lời: "Ừm," không cần suy nghĩ.
Thấy y mất tập trung, Khước Nhiên Triết thừa cơ hỏi y: "Em có nhớ anh không?"
Ôn Tần Khê, "Ân,"
Vui mừng lại không hài lòng hỏi một câu, "Em yêu anh sao?"
"Mn...huh? Đợi cái gì?" Y xoay người lại hỏi, còn chưa kịp hỏi thêm nữa, trên cổ đột nhiên treo một cái ngọc bội.
Khước Nhiên Triết đã không cho y cơ hội để hỏi về điều đó khi hắn nói, “Lời đã nói thì không thể rút lại, đợi anh quay về.”
Hắn nói rồi thản nhiên hôn lên trán y như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Ôn Tần Khê đã rất ngạc nhiên vì thời gian phản hồi của y bị tụt lại phía sau như WiFi của trường vào tối thứ Sáu.
Khi y kịp phản ứng, Khước Nhiên Triết đã nhảy vào xe ngựa với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trong khi vẫy tay tạm biệt y.
Cái quái gì thế! y hét lên khi máu rút cạn khỏi mặt để lại làn da nhợt nhạt ốm yếu.
Nhân viên y tế Jolie xuất hiện tại hiện trường để cố gắng giải quyết tình hình, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, sếp.
Cách giao tiếp ở Pháp thôi.
Ngài biết CEO của chúng tôi đã đi du lịch rất nhiều nước nên chắc chắn anh ấy đã chọn nó ở đó,
Nụ hôn kiểu Pháp trên má.
Vậy còn cáu cách anh ấy nói thì sao?’
‘Ừm, tiếng Ả Rập chăng.
Nghiêm túc đấy, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Có thể-," Hệ thống thần kinh nói trước khi nó bị cắt đứt bởi Ôn Tần Khê.
Bắt đầu trình tự đăng xuất,
***
Ôn Tần Khê bị mắc kẹt trong trạng thái mê man ngẫm nghĩ về những sự kiện xảy ra ngay trước khi y rời trò chơi.
Tâm trí y hỗn loạn, càng ở lâu càng cảm thấy ngột ngạt.
Y chỉ cần đăng xuất và đi thẳng vào đầu, đó là lý do tại sao y yêu cầu hệ thống đăng xuất y sớm hai giờ.
Ôn Tần Khê cần phải đăng xuất vì họ đã đến phần của cốt truyện mà Khước Nhiên Triết đang chạy khắp nơi với bang hội tạo nên tên tuổi cho chính mình trong hai năm liên tiếp.
Hai năm y không làm gì đơn giản là không thể chịu nổi mặc dù trong thế giới thực, nó có nghĩa là gần hai tháng.
Với một chút mày mò, các chàng trai đã thu gọn cốt truyện xuống còn hai tuần thay vì hai tháng, vốn đã là điều tốt nhất họ có thể làm.
Họ không phải lo lắng về việc Ôn Tần Khê không được chấp nhận trở lại trò chơi vì y đã thiết lập một số hình thức kết nối với Khước Nhiên Triết.
Trong phòng trò chơi GameX, một Hắc Bảo không nghi ngờ gì đang cầm một chiếc bút đánh dấu cố định lơ lửng phía trên Ôn Tần Khê đang khéo léo vẽ một bộ ria mép trên tay lái nhỏ trên mặt cậu.
"Lão Bạch! Đến xem," cậu nói cười khúc khích trong khi ra hiệu cho anh đến.
Anh lại khom người tiếp tục vẽ một cái khó coi chòm râu, bị Hạ Bạch ngăn cản, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Hắc Bảo thu tay về, ra hiệu cho Hạ Bạch im lặng.
"Cậu biết Ôn Tần Khê rất nóng nảy.
Cậu ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu," Hạ Bạch kéo tay áo cậu cảnh cáo nhưng Hắc Bảo nhún vai, vẽ một vòng quanh mắt phải của Ôn Tần Khê với vẻ mặt tập trung.
Cậu định vẽ một vòng quanh mắt trái của Ôn Tần Khê thì nạn nhân đột ngột mở mắt giống như một cảnh tượng kỳ quái trong phim kinh dị.
Hắc Bảo giật mình hét lên, "AHAHAHAH!" vừa nhào vào lòng Tiểu Bạch vừa nói: "Ôn Tần Khê, cậu làm tôi sợ chết khiếp."
Hạ Bạch nhìn Hắc Bảo gắt gao ôm cổ anh nói: "Cậu hiện tại có thể xuống rồi."
Hắc Bảo làm theo trong khi chân thành xin lỗi, đó là cho đến khi tầm nhìn của cậu rơi vào kiệt tác vui nhộn trên một Ôn Tần Khê đang ngồi thẳng.
Cậu cố nhịn cười và để Hạ Bạch nói hết.
Ôn Tần Khê mất phương hướng đã không chú ý đến hành động của Hắc Bảo đang chống tay lên cái đầu nặng trĩu của mình.
"Cậu thấy thế nào? Cậu dậy sớm hơn dự kiến hai tiếng, bác sĩ công ty còn chưa tới kiểm tra cho cậu." Hạ Bạch vẻ mặt cố định cố nén cười thành thục hơn rất nhiều nói.
Ôn Tần Khê thực sự trông rất buồn cười.
"Tôi sẽ đi gọi bác sĩ riêng của Khước Nhiên Triết, có lẽ anh ta vẫn còn ở đây vì anh ta đã kiểm tra tổng giám đốc vừa rồi," Hắc Bảo nói trước khi chạy ra ngoài khi cậu có thể cười thoải mái.
Mười phút sau cậu quay lại cùng với bác sĩ, người trừng mắt nhìn cả hai người khi nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Tần Khê.
Hai thủ phạm rời đi mà không gặp trở ngại nào vì họ hầu như không thể kiềm chế được tiếng cười của mình.
Bác sĩ quỳ xuống trước mặt y hỏi: "Đầu cậu có đau không?" trong khi kiểm tra mạch của y mặc dù mắt anh hoàn toàn dán vào bộ ria mép và chòm râu dê.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được hỏi: "Đây là trò chơi văn phòng hay sao?"
Nhưng Ôn Tần Khê cũng khó hiểu, bác sĩ lấy điện thoại ra, mở camera trước đưa cho y: "Đây.".