"Chúng ta làm như vậy đi," Ôn Tần Khê cười nhẹ, tựa đầu vào lòng Tiêu Hoa, "Thêm một đòn nữa là có thể bắt đầu.
"
Tiêu Hoa đưa cho y một ngụm rượu, cậu bôi một lượng lớn sáp mềm lên chân Triệu Hiệp Thư.
Chủ nhân, tôi phải khuyên ngài không nên làm vậy, Jolie nói nhưng thực tế, nó nóng lòng muốn nghe thấy tiếng hét đau đớn của Ôn Tần Khê.
Chân tôi tê cứng vì rượu rồi.
Tôi sẽ không sao đâu, y nói với hệ thống, nhưng sau đó, cảm giác đau đớn tột độ khi người phụ nữ xấu xa đó kéo mảnh vải ra một cách tàn nhẫn khiến y vừa chửi rủa vừa vùi đầu vào bụng Tiêu Hoa.
"Chết tiệt! Ai đã đề xuất điều này vậy!" tỉnh táo trong một giây.
Trong lúc Ôn Tần Khê đang gào thét như đàn bà chuyển dạ thì Khước Nhiên Triết đột nhiên mở cửa, mặt đỏ bừng và hơi thở nặng nề.
Rõ ràng là hắn đã chạy đến đây chỉ để gặp phải cảnh tượng như vậy.
Triệu Hiệp Thư thoải mái tựa vào trong lòng Tiêu Hoa, còn omega tóc hồng đang nghịch ngợm vuốt tóc hoàng tử, cả hai người đều đang cười cái gì đó.
Sự hiện diện của hắn càng lâu không được chú ý, hắn càng cảm thấy ủ rũ, ánh mắt dán chặt vào Triệu Hiệp Thư như thể đang nói để ý đến tôi đi.
Nguyên soái uống một ngụm dấm, khuôn mặt nhăn nhó, tỏ vẻ khinh thường Tiêu Hoa, chỉ muốn tóm lấy Triệu Hiệp Thư và mang đi, còn đưa đi đâu thì đi đâu cũng được.
Omega và omega tuy hiếm nhưng không phải là không thể, hắn không phân biệt đối xử nhưng sẽ không dung thứ nếu đó là Triệu Hiệp Thư.
Vẻ mặt khó chịu mím môi, đi tới cắt ngang cuộc vui của họ nói: "Thư Thư đi thôi.
"
Ôn Tần Khê lảo đảo ngồi thẳng dậy, được Tiêu Hoa đỡ bên hông.
Bối rối, Khước Nhiên Triết mím môi nhìn đi chỗ khác để kìm nén cơn thịnh nộ nhưng nhanh chóng quay lại nhìn Triệu Hiệp Thư khi nghe thấy giọng điệu xưng hô.
“Em rể, anh đã mất quyền gọi tôi là Thư Thư rồi,” vẫy tay ra hiệu cho Khước Nhiên Triết rời đi.
Khước Nhiên Triết bối rối tự hỏi điều gì đã mang lại cho hắn một danh hiệu buồn cười như vậy.
Tại sao trên thế giới này y lại gọi hắn như vậy?
"Anh rể sao? Say quá nên bịa chuyện à?"
Nhận thấy hắn thực sự bối rối đến mức nào, A Đằng đã làm hỏng thiết bị liên lạc của mình trước khi hình ảnh 5D tràn ngập căn phòng cho thấy cuộc hẹn lãng mạn của Nguyên soái tại một nhà hàng sang trọng.
Lúc này, hắn mới nhận ra mình đã bị Triệu Hoàng Mỵ chơi xấu, không biết nên cười hay nên khóc.
Hắn chưa bao giờ dẫn dắt ả hay hứa với ả bất cứ điều gì ngoại trừ việc đối xử tốt với ả nhưng ả lại quay lại và thực hiện một trò đóng thế như vậy.
Đây chính là lý do tại sao Triệu Hiệp Thư lại uống rượu say đến chết?
Có phải y ghen?
"Hẹn hò gì? Tôi không thích Triệu Hoàng Mỵ kiểu đó.
Bây giờ đừng làm loạn nữa và đi thôi," hắn nói ngay khi màn hình biến mất.
Ngay cả sau khi xem xong hắn vẫn không thể hiểu được việc đó tương đương với việc đính hôn như thế nào.
Hắn bước về phía trước với hy vọng có thể hỗ trợ Triệu Hiệp Thư và đưa y về nhà.
Ôn Tần Khê sắc mặt hồng hơn thường ngày nhìn hắn, nheo mắt nói: "Không đi, tôi ở đây chưa xong, anh không thể-, fuu.
ucccckkkkk!" Một chuỗi dài những lời chửi rủa nối tiếp ngay sau khi mụ đàn bà độc ác tẩy sạch dải vải cuối cùng.
Ôn Tần Khê vô tình nắm lấy tay của Khước Nhiên Triết, dùng sức siết chặt.
Nếu đó là bàn tay của omega hay beta thì chắc chắn nó sẽ bị bầm tím nặng nề.
Khước Nhiên Triết không thể hiểu được mục đích của việc làm tất cả những điều này là gì.
Hắn thấy tim mình thắt lại vì đau khi thấy chân y đỏ bừng.
Đau khổ, hắn dễ dàng bế Triệu Hiệp Thư lên vai và mắng mỏ hoàng tử.
“Em vẫn chưa làm tổn thương mình đủ à,” hắn nói và hướng về phía lối ra.
Khước Nhiên Triết mơ hồ nghe thấy Tiêu Hoa hét lên sau lưng anh, "Nguyên soái hãy chăm sóc cậu ấy.
"
Tại sao Tiêu Hoa lại nói như vậy với hắn?
Đương nhiên hắn sẽ chăm sóc omega này, hoàng tử Hiệp Thư đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Khước Nhiên Triết cẩn thận đặt hoàng tử say rượu vào xe và để tài xế khởi hành khi hắn chắc chắn rằng Triệu Hiệp Thư đã cảm thấy thoải mái.
Hiểu ngầm, người lái xe đã nâng tấm ngăn trong xe lên để đảm bảo sự riêng tư cho Nguyên soái.
Ôn Tần Khê ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khước Nhiên Triết, vẻ mặt khó hiểu khiến Nguyên soái lo lắng.
Hắn lo lắng cắn môi liếc nhìn Triệu Hiệp Thư.
Tại sao lại nhìn tôi như vậy?
Khước Nhiên Triết nghĩ đến, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hắnkhông nhịn được nữa hỏi: “Có gì sao?”
Ôn Tần Khê không ngừng ánh mắt mãnh liệt nhìn hắn hỏi: "Vậy anh cùng Triệu Hoàng Mỵ thật sự không có chuyện gì sao?"
Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm vào y một cách nghiêm túc trả lời: "Ừ, không có gì cả, còn em và Tiêu Hoa thì sao?"
Ánh mắt mãnh liệt kéo dài giữa hai người thêm một giây nữa, đốt cháy bầu không khí bí ẩn liều lĩnh.
Ôn Tần Khê nhịn không được nữa mím môi cười nói: "Không có việc gì, chúng tôi là bạn thân, anh vì cái gì muốn biết?"
Cuối cùng, Khước Nhiên Triết cũng quay mặt đi, giấu nụ cười hài lòng.
“Cũng giống như lý do em muốn biết về Triệu Hoàng Mỵ,” hắn lo lắng xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Ôn Tần Khê thở dài, uể oải đặt cái chân trần của mình lên đùi Khước Nhiên Triết, nói: "Anh nghĩ thế nào? Đau lắm á, mà nhìn đẹp hơn nha.
"
Khước Nhiên Triết lúc đầu giật mình, toàn thân căng cứng, nhưng thấy Triệu Hiệp Thư thờ ơ như thế nào, hắn nuốt nước bọt và thư giãn một chút.
Hắn ngập ngừng đặt tay lên cái chân đỏ như tôm hùm của hoàng tử, vừa mở ngăn y tế lấy ra một ít kem xoa dịu.
Ôn Tần Khê vô thức rùng mình, cảm giác mát lạnh truyền khắp chân, khiến toàn thân nổi da gà.
"Em không cần phải làm điều này.
Chân của em đã rất đẹp," Khước Nhiên Triết nói nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay của mình lên làn da của Triệu Hiệp Thư do phản ứng của hoàng tử khi chạm vào.
Ôn Tần Khê say khướt không khỏi bật cười: "Nguyên soái, anh trước đây nhìn thấy chân của tôi ở đâu à?"
Cảm thấy bị đối xử sai trái, Khước Nhiên Triết đã tự giải thích về một vụ trộm.
“Trong lúc chơi thể thao ở trường trung học, em mặc quần đùi,” đồng thời buông chân y ra.
***
Ôn Tần Khê muốn hỏi hắn làm sao có thể nhớ được bọn họ trông như thế nào, nhưng lúc tới gần cung điện lại không có cơ hội.
Y nhanh chóng bước ra khỏi xe nhưng lập tức loạng choạng cười ngu ngơ vẫn còn say khướt.
Khước Nhiên Triết đúng lúc chạy tới đỡ y dậy.
Hắn đưa tay ra hy vọng có thể để omega say rượu tựa vào người mình nhưng Triệu Hiệp Thư đã làm được điều không ngờ nhất.
Trong lúc Khước Nhiên Triết không chú ý, y đã thành công nhảy tới trước mặt hắn, vòng hai chân quanh eo hắn nói: "Triết ca, anh không đi được, có thể bế em vào trong được không?" khi họ đối mặt với nhau.
Khước Nhiên Triết sững sờ, lần đầu tiên trong đời không biết phải ứng phó thế nào trước tình huống như vậy.
Điều này hết sức không phù hợp nhưng điều khiến hắn băn khoăn nhất là làm sao Triệu Hiệp Thư có thể hành động tự nhiên như vậy như thể việc họ tiếp xúc không phải là chuyện xa lạ.
Hắn rất vui vì họ đã ở trong đêm khuya nếu không mọi chuyện sẽ không có kết cục tốt đẹp cho cả hai.
Khước Nhiên Triết quyết định đặt tay dưới đùi Triệu Hiệp Thư để giữ chặt y nhưng điều đó sớm có vẻ không cần thiết khi hoàng tử vòng cả hai tay quanh cổ Nguyên soái.
.