____________
Sử dụng toàn bộ UPSF, hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng Triệu Hiệp Thư đang nằm trong tay Khai Thủy khiến hắn nổi cơn thịnh nộ và tàn phá như một kẻ điên.
Ban đầu, hắn đã dễ dàng với họ nhưng bây giờ một ngọn lửa rực cháy đang bùng cháy trong hắn và chỉ có thể dập tắt sau khi đốt Khai Thủy xuống đất.
Hắn đốt cháy toàn bộ vũ trụ và hạ gục Khai Thủy một cách mô phỏng.
Ngay cả một đầu bếp đơn giản cũng không được tha, còn vua không tặc, người dàn dựng toàn bộ mớ hỗn độn này?
Vua Không tặc hay còn gọi là Đảo Tự chắc chắn sẽ không thể sống sót thêm một ngày nào nữa.
***
Ôn Tần Khê không nói nên lời, rúc vào trong lòng của Khước Nhiên Triết.
Cảm giác được yêu thương này khiến trái tim y rung động với những giọt nước mắt tuôn rơi.
Y thích được ôm như thế này để trao đổi thân nhiệt với người không ngần ngại đi đến tận cùng vũ trụ vì y.
Khước Nhiên Triết không nhất thiết phải đến cứu y nhưng hắn đến vì hắn yêu y.
Có được một người có thể cho y thấy loại tình yêu này, loại dịu dàng này chính là trân quý hiếm có, cả đời này khả năng có được một người yêu y như Khước Nhiên Triết là gần như không thể có được.
Vì vậy, y quyết định đưa tay ôm lấy Khước Nhiên Triết, kéo hắn lại gần hơn mà không hề miễn cưỡng.
Không có tình yêu nào mà không có rủi ro và đây là việc y chấp nhận rủi ro có thể có kết thúc tốt hoặc xấu.
Trên đời này không có gì có thể miêu tả chính xác niềm vui trong lòng Khước Nhiên Triết.
Triệu Hiệp Thư đã ôm lại hắn mà không có chút phản kháng nào.
Điều này có nghĩa là gì?
Liệu omega này cuối cùng có sẵn lòng hoàn toàn chấp nhận hắn hay y chỉ vui mừng khi được hắn giải cứu?
Dù thế nào đi nữa, Khước Nhiên Triết cũng rất biết ơn và nóng lòng muốn bắt đầu cuộc sống mới cùng y và thống trị toàn bộ vũ trụ.
Sau nửa ngọn nến ôm lấy tình yêu của đời mình, Khước Nhiên Triết phải miễn cưỡng chia tay y khi nhìn thấy Đảo Tự ngồi thẳng nhìn hai người đang công khai thể hiện tình cảm trước mặt gã.
"Tôi có phải là người tàn hình hay gì không?" gã nói với một dòng máu chảy ra từ khóe miệng, "Hahaha tất nhiên là omega phải lòng alpha.
Đúng là một câu chuyện tình yêu nhàm chán.
"
Gã cay đắng nhưng bây giờ điều đó có quan trọng gì?
Triệu Hiệp Thư không để ý đến gã và y cũng không quan tâm đến việc chọn nguyên soái rắc rối như một cái gai trong mắt gã.
Dù bị tổn thương nhưng trái tim gã vẫn đập vì Triệu Hiệp Thư.
Triệu Hiệp Thư không bao giờ có thể làm sai trong mắt gã.
Gã phải chạy trốn khỏi Nguyên soái, gã phải sống ẩn náu để đến lúc đó, khi Nguyên soái vứt bỏ Triệu Hiệp Thư, gã sẽ sẵn sàng bước vào và cho y một bờ vai để tựa vào.
Phải, gã phải sống, sống vì Triệu Hiệp Thư.
Đó có thể là cách suy nghĩ của gã nhưng Nguyên soái không có ý định để gã sống sót rời khỏi nơi này.
Gã phải nằm trong túi đựng xác, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy đôi môi và bàn tay bị cắt của Triệu Hiệp Thư, những vết bầm tím trên cổ tay và mắt cá chân của y.
Làm sao hắn có thể để Đảo Tự sống sót bước ra khỏi đây?
Chẳng phải hắn đã thất bại trong việc bảo vệ người yêu của mình sao?
"Nó có đau không?" Khước Nhiên Triết hỏi khi nhìn xuống lòng bàn tay đang run rẩy đầy máu.
Hắn một chiếc khăn tay từ trong túi áo khoác ra, định quấn vào lòng bàn tay của hoàng tử và băng bó vết thương cho hoàng tử nhưng Triệu Hiệp Thư lắc đầu nói: "Có nhưng em có thể xoay sở được", đó là một lời nói dối.
Y đau đớn tột cùng nhưng vẫn chọn dũng cảm trước mặt hắn.
Tất nhiên, Nguyên soái đã nhìn thấu y nhưng hắn không muốn vạch trần y nên nói: "Ồ, để tôi xử lý việc đó trước rồi tôi sẽ xử lý anh ta sau nhé," hắn nói và chỉ vào Đảo Tự, người đang cảm nhận như nội tạng bên trong đã bị lộn ra ngoài.
Một người lính có vũ trang nhanh chóng bước vào mang theo một bộ dụng cụ y tế trước khi giao nó cho Nguyên soái.
Biết điều gì có lợi cho mình, anh lặng lẽ chạy đi mà không ngoảnh lại.
Ôn Tần Khê được vị nguyên soái hiền lành giục ngồi xuống, đồng thời lấy ra một số thứ trong hộp y tế.
Ôn Tần Khê mê hoặc, ánh mắt dõi theo từng động tác của hắn, không hề bị chú ý.
Khước Nhiên Triết có thể cảm thấy Triệu Hiệp Thư đang nhìn hắn như một con chim ưng đốt cháy phần rụt rè của hắn.
Hắn mím môi giả vờ tập trung nghiêm túc vào việc chữa trị vết thương cho hoàng tử nhưng đôi tai lại phản bội hắn.
Người đàn ông cao lớn thực sự đang đỏ mặt, thậm chí còn có phần ngượng ngùng.
Ôn Tần Khê nhớ lại trước đó không vạch trần y cảm giác đau đớn, nên trả ơn bằng cách kìm nén ý muốn trêu chọc Nguyên soái bẽn lẽn.
Đảo Tự buộc phải xem cảnh tình tứ giữa tình địch và người mình yêu với vẻ mặt khinh thường.
Gã không bỏ lỡ việc Nguyên soái xử lý vết thương cho Triệu Hiệp Thư một cách chậm rãi và tỉ mỉ, rõ ràng là cố ý.
Khước Nhiên Triết rõ ràng là cố ý để có thể chạm vào tay Triệu Hiệp Thư.
Làm sao gã có thể chịu đựng được điều đó?
"Này thằng khốn, nếu mày không biết làm thì để tao làm," gã đảo mắt nói.
Do đó, gã có thể làm điều đó tốt hơn và nhanh hơn hắn nhưng nó không mang lại hiệu quả tốt cho gã vì Triệu Hiệp Thư đã từ chối lời đề nghị của gã một cách tàn nhẫn.
"Đừng có chạm vào tôi," Ôn Tần Khê nói với vẻ giận dữ dâng trào.
Tên ngốc này đã lãng phí thời gian của mình và bây giờ gã đã làm hỏng khoảnh khắc hài hòa.
Khi Khước Nhiên Triết băng bó vết thương xong, hắn đứng dậy sẵn sàng thực hiện lời hứa của mình là đánh chết gã không tặc nào đó.
Nhưng y chưa kịp làm gì thì đã bị hắn ôm từ phía sau, Khước Nhiên Triết thì thầm vào tai y điều gì đó.
"Đừng làm bẩn tay em.
Để Daddy Triết làm giúp em," Khước Nhiên Triết thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào làn da mỏng manh của Ôn Tần Khê.
Một màu đỏ hồng lan từ tai đến tận khuôn mặt y nuốt nước bọt nhằm cố gắng che giấu sự phấn khích của mình.
"Nhưng! h-hắn ta có thứ thuộc về em," Ôn Tần Khê lắp bắp lắp bắp, ước gì có thể vùi đầu vào cát để che đậy sự xấu hổ của mình.
“Anh sẽ xử lý,” Khước Nhiên Triết đáp, môi hắn chạm vào chiếc cổ vốn đã đỏ bừng của Triệu Hiệp Thư.
Đây quả thực là quá kích thích đối với Ôn Tần Khê.
Y cảm thấy hơi nóng từ cổ nhanh chóng lan ra khắp người, đặc biệt là những bộ phận không thể nhắc đến đang khiến đầu óc y nảy sinh những ý nghĩ *** ô.
Y phải chạy trốn trước khi khiến bản thân xấu hổ hơn nữa.
Khước Nhiên Triết quá nguy hiểm để đi loanh quanh và nếu omega này biết điều gì là tốt cho y, y phải có một chút không gian riêng tư và bình tĩnh lại.
"Được.
" Ôn Tần Khê trả lời, vội vàng rời khỏi phòng.
***
Kể từ khi Ôn Tần Khê trở lại Valim sau khi được chỉ huy và thủ lĩnh Khước Nhiên Triết giải cứu, mọi thứ không bao giờ như cũ nữa.
Mặc dù đã năm ngày không gặp nhau nhưng cả hai vẫn trò chuyện không ngừng và gửi những điều ngọt ngào cho nhau khiến bất cứ ai không may chứng kiến những khoảnh khắc tình tứ của họ đều khiến họ phải dùng quá liều đường.