____________
Nhưng ả không thể đến bên hắn.
Tại sao ả không thể?
Đó là vì mẹ ả cấm.
Hoàng hậu nghiêm cấm ả vì điều đó sẽ cản trở kế hoạch của bà nhưng Triệu Hoàng Mỵ đã quẫn trí.
Ả không còn có thể chịu đựng được nỗi đau quặn thắt mỗi lần nhìn thấy thông báo trên Valim Network và giờ ả phải âm thầm chịu đựng nhìn hắn bước ra khỏi nhà của tên đ.ĩ đ.iếm đó.
Ả phải sửa chữa và sửa chữa thật nhanh trước khi quá muộn.
Với những bước chân vội vã, ả đến phòng mẹ và khóc như thể có người vừa chết.
Mẹ phải sửa cái này ngay bây giờ! ả nghĩ và khóc dưới chân mẹ.
"Mẹ...con-con nên làm gì đây? Làm sao con có thể đối mặt với nỗi đau này? Làm cái gì đó đi...con xin mẹ," ả nói, giọng giòn tan, nghẹn ngào trong nước mắt.
Hoàng hậu Vô Chi Thụ đau khổ khi nhìn thấy cô con gái xinh đẹp, viên ngọc quý của vũ trụ, đau lòng rơi xuống đất.
Bà biết ai đã gây ra sự bất bình như vậy cho con gái mình với ý định bắt họ phải trả giá.
Con trai ả cuốc đó đã phải trả giá vì đã cướp đi mối tình đầu của con gái bà.
Bà sẽ không ngồi yên nhìn lịch sử lặp lại nên bà đã nghĩ ra một kế hoạch được cân nhắc kỹ lưỡng.
Kế hoạch ban đầu của bà là nói chuyện thẳng thắn với chồng và khiến gã nhận ra sai sót trong quyết định của mình nhưng hoàng đế không hề khó chịu chút nào.
Trên thực tế, gã rất vui khi nói rằng đây là cách ông đạt được quyền lực.
Chẳng bao lâu nữa Triệu Hiệp Thư sẽ kéo tên Nguyên soái xuống bùn, rơi thẳng vào một cái hố khó trèo trở lại, đồng nghĩa với việc Khước Nhiên Triết sẽ mất đi niềm tin của các gia tộc hùng mạnh và bị thay thế làm Nguyên soái.
Điều này có nghĩa là Triệu đế sẽ thực hiện kế hoạch của mình và giành được toàn quyền kiểm soát hạm đội UPSF.
Gã đã có thể nếm mùi chiến thắng ngọt ngào nhưng phải trói vợ mình lại nếu không cô sẽ phá hỏng kế hoạch của gã.
Hoàng hậu hầu như không hiểu chồng mình đang lảm nhảm điều gì và bà cũng không cố gắng hiểu điều đó.
Tất cả những gì bà biết là giai đoạn một trong kế hoạch của bà đã bị phá hỏng nên bà không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện giai đoạn hai.
Kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn chưa được thực hiện thì Triệu Hoàng Mỵ đến khóc lóc bày tỏ sự bất bình.
Nhìn con gái mình đau khổ như vậy, bà quyết định phải làm gì đó vì người mẹ không thể chịu nổi khi nhìn thấy con gái mình khóc nhiều như vậy.
"Được rồi, ta hiểu rồi.
Đừng khóc, mẹ sẽ giải quyết mọi chuyện, được không?" Bà vừa vuốt tóc con gái vừa nói với vẻ mặt trầm ngâm: “Nghe lời mẹ, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Giống như một đứa trẻ hư hỏng, Triệu Hoàng Mỵ gật đầu đồng ý trước khi nói: "Bây giờ, con muốn mẹ giúp, không-“
"Mẹ ơi, con cần...!ừm," Hoàng tử Tịch Trí ngập ngừng nói khi bước vào khung cảnh như vậy.
Cô em gái khó chịu của anh đang khóc như một người đưa tang trong một đám tang với mẹ của họ nhẹ nhàng dỗ dành ả.
Triệu Hoàng Mỵ trừng mắt khinh thường quát: "Cút đi! Không thấy chúng tôi đang bận à!"
Triệu Tịch Trí, "...."
"Không sao đâu con yêu, đừng bận tâm đến anh trai con.
Mẹ sẽ lấy lại anh ta ngay lập tức.
Chẳng bao lâu nữa Nguyên soái sẽ là của con," Hoàng hậu vẫy tay ra hiệu cho con trai rời đi.
Triệu Tịch Trí không cần phải nói hai lần vừa chạy vừa nghĩ, Thư ca còn dễ chịu hơn mụ đàn bà độc ác đó nhiều...!hai người đó thật đáng sợ khi họ đang âm mưu điều gì đó.
Anh đi chưa được bao xa thì dừng bước.
Đây là một cơ hội vàng, cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Chẳng phải Triệu Hiệp Thư sẽ mãi mãi mắc nợ anh nếu anh thông báo trước cho y về mối nguy hiểm sắp xảy ra sao?
Với ý nghĩ đó, anh vội vàng chạy đến gian hàng của Triệu Hiệp Thư và gõ cửa một cách thiếu kiên nhẫn vì không muốn bị người khác nhìn thấy vì điều này sẽ khiến anh gặp rắc rối.
Ôn Tần Khê tức giận đến cửa thô lỗ hỏi: "Cái gì?" nhưng y đã sớm phải vật lộn với Triệu Tịch Trí, người đang lao vào nhà Triệu Hiệp Thư.
Triệu Tịch Trí chen vào đầu nói:
"Ca....Choo em vô với," ngạc nhiên rằng Triệu Hiệp Thư thực sự rất mạnh.
"Thằng nhãi! Muốn nói gì thì cứ nói ở bên ngoài đi, vì quái nào mà cho mày vào được," Ôn Tần Khê đẩy cái đầu to của anh ra khỏi cửa trong khi vò rối mái tóc vốn là điểm yếu của Triệu Tịch Trí.
"AAAAAHHHHH! Thư đại ca sao anh ác thế?" Triệu Tịch Trí hét lên để sửa lại mái tóc rối bù của mình, "Thấy chưa, anh đã làm hỏng nó rồi.
Tôi đến đây để làm một việc tốt nhưng giờ tôi không còn cảm thấy thích nữa."
Vừa nói hắn đã quay gót rời đi nhưng Triệu Hiệp Thư đã hét lên theo sau: "Đợi đã!" trước khi quay vào nhà vài phút.
Khi quay lại, y đang cầm một mảnh pha lê Tây An quặng phát sáng, một loại khoáng chất quan trọng trong việc vận hành bộ máy trong vũ trụ.
Khi Triệu Tịch Trí nhìn thấy thứ trong tay Triệu Hiệp Thư, đôi mắt của anh sáng lên như một cây thông Noel lao tới chộp lấy nó trước khi người anh cùng cha khác mẹ của anh thay đổi ý định.
"Nghe nói cha từ chối tặng Tây An quặng cho cơ giáp mới của cậu.
Vậy thì đây, nói ra đi," Ôn Tần Khê khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thờ ơ nói.
Y chắc chắn rằng dựa trên tính cách của Triệu Tịch Trí, tên nhóc này sẽ không chỉ trích y.
Cậu bé có lòng biết ơn và dễ thao túng hơn Triệu Hoàng Mỵ nên đã giao nó cho anh.
"Thư ca anh lấy cái này từ đâu vậy? A! Ca cho tôi biết để tôi có thể lấy thêm," anh nói rạng rỡ như một đứa trẻ vừa nhận được món quà mà mình yêu cầu từ ông già Noel.
"Cậu nghĩ tôi ra ngoài chỉ để tiệc tùng chứ không kết giao? Thông tin của cậu tốt nhất nên có giá trị nếu không cậu sẽ nợ tôi," Ôn Tần Khê tò mò muốn biết việc tốt mà đứa trẻ đang nói đến là gì.
"Thư ca, anh đẹp hơn A Mỵ rất nhiều và tôi tin rằng anh xứng đáng được ở bên Nguyên soái," Triệu Tịch Trí nói, đôi mắt dán chặt vào Tây An quặng lộng lẫy trong tay anh.
Cuối cùng anh cũng có thể bay lên bầu trời một lần nữa nhờ vào Triệu Hiệp Thư mặc dù quên mất chính Triệu Hiệp Thư là người đã khiến anh tiếp đất ngay từ đầu.
Thấy chưa, dễ thao tác.
"Nói tiếp đi." Ôn Tần Khê không hề bối rối trước lời nịnh nọt không thành thật của anh.
***
Triệu Tịch Trí cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đối mặt với anh trai omega của mình.
Anh thực sự tin rằng Triệu Hiệp Thư quyến rũ hơn em gái mình và tính cách của y dễ nhìn hơn nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra điều đó kẻo gặp rắc rối.
"Cẩn thận phía sau.
Tôi tình cờ nghe được mẹ và A Mỵ đang lên kế hoạch gì đó.
Bà ấy nói Nguyên soái sẽ sớm thuộc về A Mỵ," Triệu Tịch Trí nói, giọng điệu giống như của một người đang tìm kiếm lời khen ngợi khi hoàn thành tốt công việc.
Ôn Tần Khê muốn cười nhưng không thể.
Dù hai người đó đang lên kế hoạch xấu xa nào cũng không làm y bối rối chút nào.
Đây là những nỗ lực cuối cùng của một con cá chết trên mặt nước lật lên lật xuống mà chẳng được gì.
Y không lo lắng cũng không quan tâm nên anh gạt nó đi.
"Được rồi, bây giờ thì cút đi." Ôn Tần Khê nói rồi đóng cửa lại.
Triệu Tịch Trí muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng.
Ngay cả anh cũng phải thừa nhận, Triệu Hiệp Thư rất ngầu.