Diệp Thư Thư an vị trong phòng làm việc của An Kính nhưng anh vẫn tập trung 100% vào một đống giấy tờ tài liệu.
Tay Diệp Thư Thư run rẩy, cô không dám nhìn anh, cũng không dám giục.
Cô biết hôm nay bản thân phải làm m ọt chuyện cực kì xấu xa cho nên thái độ cực kì nhấp nha nhấp nhổm.
Lâm Tô Tô nhận được tin nhắn trêu chọc của An Kính liền cười trừ.
Đúng là kiểu người được bảo bọc từ nhỏ, việc gì cũng viết ra mặt hết thế kia.
“Thế việc còn lại phải nhờ chủ tịch của chúng ta vất vả rồi.”
Lâm Tô Tô nhắn tin cho An Kính còn đi kèm mấy cái icon dễ thương.
Sau khi nhận được sticker gấu bông đáng yêu của anh cậu liền cười khúc khích.
An Kính trước kia là người cực kì cứng nhắc, hay bị cậu trêu là “ông chú cổ hủ”.
Không biết tự bao giờ anh đã học được mấy thứ này rồi.
An Kính hoàn thành xong tin nhắn với em người yêu của mình liền sửa sang lại tinh thần đi đối phó Diệp Thư Thư.
Nhìn bộ dáng lo lắng của cô ả nãy giờ có lẽ là đến lúc rồi đó.
“Hôm nay cô đến đây có chuyện gì?”
An Kính trưng một khuôn mặt lạnh lùng ra hỏi.
Thật ra trong mắt anh, Diệp Thư Thư đã biến chất đi quá nhiều, không còn dáng vẻ ngây thơ nhu mì như ngày xưa nữa.
Hoặc có thể là bản chất cô vốn như vậy, chỉ là trước kia cải trang quá giống mà thôi.
“Hôm nay em đến nhà thăm dì.
Thuận tiện được dì nhờ đem canh hầm đến cho anh.
Dì bảo đây là chính tay dì hầm cho anh đấy.”
Trước kia Diệp Thư Thư vẫn thường xuyên đem cơm cho An Kính, đặc biệt khi cả hai yêu đương thì tần suất càng dày cho nên không ai nghi ngờ.
Dù sao cô cũng là “con dâu” mẹ anh chọn.
Cho dù không thể thành vợ anh, cũng sẽ thành con gái bà mà.
Thật ra Diệp Thư Thư bỏ mất đoạn sau.
Phần canh này là cô Hạ hầm cho An Kính và Lâm Tô Tô, mục đích chính là để chuộc lỗi.
Chỉ là bà không dám đưa tận tay vì sợ An Kính giận nên mới nhờ người trung gian.
Chỉ là, Diệp Thư Thư đã nhanh nhảu đưa trước.
“Mẹ tôi chỉ nói thế thôi sao?”
An Kính đã nhận được tin nhắn của mẹ mình nên biết phần canh này dành cho ai.
Anh hỏi lại Diệp Thư Thư lần nữa để xác định xem cô có biết hối cải hay không.
Và kết quả là Diệp Thư Thư lắc đầu.
“Dì có nói là em phải trông anh ăn hết mới được về.
Nên anh chịu khó ăn hết đi nhé.”
An Kính gật gù.
Bây giờ cũng đã đến giờ nghỉ trưa của nhân viên trong công ty, rất nhanh, anh đã từ tốn ăn hết một nửa thố canh hầm đã được đem đến.
Diệp Thư Thư tay đổ đầy mồ hôi.
Nhìn thấy thố canh cạn đáy dần dần, cô liền mỉm cười.
Cô đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi.
An Kính thấy thần trí mình bắt đầu lơ mơ liền biết kế hoạch của bọn họ bắt đầu rồi.
Anh nhanh chóng nhắn tin cho Trương Tuệ và Lâm Tô Tô để bên ngoài chuẩn bị.
Bản thân thì bất tỉnh nằm vật ra sô pha.
Quả nhiên, Diệp Thư Thư không một tiếng động lại gần anh.
“Anh An Kính, anh ơi.”
“Anh có làm sao không ạ?”
Sau khi xác định An Kính đã bị thuốc ngủ làm cho bất tỉnh nhân sự, Diệp Thư Thư thì liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Trong phòng An Kính không có camera, đây chính là yêu cầu của anh cho nên Diệp Thư Thư rất dễ dàng hành động.
Cô lục tất cả tài liệu quan trọng mình có thể tìm được trong mày tính cô.
Khi nhìn thấy tệp tài liệu chuẩn bị cho dự án sắp tới của Lâm Tô Tô, Diệp Thư Thư liền cười vui vẻ.
Theo như mật báo từ Trương Tất Phong, An Kính đã gần như đồng ý bản kế hoạch này rồi.
Cho nên cô ta nhanh chóng chỉnh sửa một ít giá cả bằng cách xoá đi một vài con số 0 ở bảng báo giá.
Diệp Thư Thư không có mấy kiến thức về kinh doanh.
Kế hoạch này hoàn toàn là nghe theo lời chỉ thị của Trương Tất Phong.
Cô cũng không quan tâm hậu quả, chỉ mong cầu mình làm xong nhanh nhanh chóng chóng rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng làm việc, Diệp Thư Thư nhìn An Kính vẫn còn ngủ say trên ghế số pha.
Cô lại gần cởi vài nút áo của anh, bản thân cũng kéo vai áo xuống thật trễ, chụp vài bức ảnh.
Cô không tin nhìn thấy những tấm ảnh ái muội này, Lâm Tô Tô còn không từ bỏ An Kính.
Nhìn đồng hồ sắp tới giờ làm việc, Diệp Thư Thư mới từ tốn chỉnh sửa quần áo đi ra ngoài.
Trước khi đi, cô còn không nhịn được cười buồn với An Kính.
Người đàn ông này cô rất yêu, nhưng cô yêu bản thân mình hơn.
Cạch….
Giây phút mở cánh cửa ra, Diệp Thư Thư đã đánh rơi hộp canh mình đem đến xuống sàn.
Trước mặt cô là Trương Tuệ và Lâm Tô Tô đứng đó như thể là chờ sẵn từ lâu.
“Chà… Diệp tiểu thư quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
Bản thân là cành vàng lá ngọc, tri thư hiểu lễ mà lại đi dùng mấy thủ đoạn hạ đẳng đó để hại người.
Nếu nhà cô biết được, chắc sẽ hận cô lắm đấy.”
Lâm Tô Tô khinh bỉ mà chỉ trích Diệp Thư Thư.
Những việc cô ta làm đã bị camera ẩn ghi lại hết, Lâm Tô Tô những tưởng cô ta chỉ muốn phá bản kế hoạch của cậu hay gì đó thôi.
Ai ngờ cô ta lại còn chụp mấy tấm ảnh để mục đích gì thì có lẽ ai cũng rõ rồi.
Cậu nhận ra bản thân cực kì căm ghét người này.
Nếu Diệp Thư Thư không phải phụ nữ, có lẽ cậu đã đi đường quyền với cô ta như Trương Tất Phong rồi.
“Các người… các..
người nói cái gì thế hả? Ta chỉ đưa canh cho An Kính thôi.
Nếu các người không tin, có thể hỏi anh ấy.”
Tác dụng của thuốc ngủ khá nhẹ, Diệp Thư Thư đã tính toán bây giờ An Kính cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy rồi chứ nhỉ.
“Ồ… hỏi tôi?! Tôi tất nhiên là buồn ngủ nên không biết gì rồi.
Nhưng mà Diệp Thư Thư, cô nghĩ lý do vì sao tôi không ăn hết canh mà chừa lại một nửa vậy?”
Diệp Thư Thư lạnh sống lưng.
Giọng nói An Kính phía sau lưng cô như tiếng gọi của ác quỷ vậy?
Giờ cô mới nhớ ra.
Canh còn một nửa lận.
Và nếu An Kính đi xét nghiệm, chắc chắn biết trong canh có gì rồi.