Trương Tinh Vũ đang lên một kế hoạch tỉ mỉ để đạt được mục đích sắp tới.
Bà ta muốn giết An Kính và Lâm Tô Tô.
Tạo một hiện tượng tự sát giả, sau đó hợp lý hoá cái chết của họ - bà từng làm một lần rồi nên có gì đâu mà sợ.
Chỉ là, lần này đứa con quý hoá của bà lại nói phá vỡ kế hoạch đó và gây ra một lỗi lầm cực kì tệ hại.
An Kính sẽ không để người ta chơi trên đầu của mình bao giờ cho nên hắn đã dùng cách để dụ người đó từ nước ngoài trở về.
Đơn giản là cho người truyền tin Lâm Hách sắp chọn Lâm Tô Tô làm người thừa kế.
Dù chỉ là tin đồn không chứng thực nhưng cũng làm người ở nước ngoài nóng ruột nóng gan.
Vì thế, đứa con mà Lâm Hách hằn mong ngóng yêu thương bao nhiêu năm đã giấu cha mẹ mình về lại trong nước.
......................
Lâm Thành về nước vào một ngày chiều mưa rải rác.
Cậu ta lớn hơn Lâm Tô Tô ba tuổi nhưng từ nhỏ đã được bố mẹ bao bọc khá kĩ nên trên gương mặt của người đàn ông gần 30 vẫn có chút ngây thơ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thành về nơi được gọi là quê hương của mình.
Về để lấy lại thứ thuộc về mình.
Lâm Thành sống ba mươi năm.
Từ nhỏ anh đã được mẹ mình tiêm nhiễm vào đầu những suy nghĩ lệch lạc.
Từ việc Lâm gia vốn dĩ là tài sản của anh, cho đến việc mẹ con Lâm Tô Tô là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của anh.
Lâm Hách cũng góp phần vào việc chiều hư đứa con này khiến Lâm Thành càng trở nên ích kỉ.
Đứa con từ nhỏ sống không danh không phận nơi nước ngoài, tuy là mang họ Lâm nhưng chung quy lại Lâm Thành cũng hiểu bản thân không có mặt trong gia phả, không được công khai.
Sao có thể so sánh được với Lâm Tô Tô một người danh chính ngôn thuận đàng hoàng.
Lâm Thành hiểu rõ điều đó.
Anh không nhịn được ghen tức, ngày ngày nếu không đi học đi làm anh sẽ tìm hiểu các tin tức về người em trai cùng cha khác mẹ này của mình.
Ngày tên nhóc này come out, anh đã nghĩ đúng là ông trời mở cửa cho mình.
Nhưng sau đó, màn công khai tình cảm của Lâm Tô Tô và An Kính khiến Lâm Thành phát điên.
Bởi anh biết, An Kính là kiểu người như thế nào, có gia thế ra sao, có thể làm được gì.
Lâm Thành từ nhỏ đến lớn luôn xem Lâm Tô Tô là đối thủ không đội trời chung.
Cho nên chỉ cần một tin đồn râm rang rằng Lâm Hách trao quyền thừa kế cho Lâm Tô Tô để lấy cơ hội hợp tác với An gia đã khiến cậu ta tin triệt để mà bỏ hết tất cả chạy về đây.
Lâm Thành không báo cho ai cả, bố mẹ sẽ ngăn cản hắn bởi bọn họ vẫn chưa chuẩn bị xong tất cả.
Hơn nữa, anh đã dần bào mòn niềm tin với người bố lâu rồi không gặp của mình.
Những hứa hẹn của ông trở thành gió thoảng mây bay, chần chần chừ chừ trôi dạt đi làm tâm người mệt mỏi.
“Được rồi.
Em biết rồi mà.
Em đang ăn trưa đây.
Ở đối diện với công ty, anh không cần lo cho em đâu.
Em mua cơm về cho anh nhé?”
Lâm Thành nghe âm thanh liền giật nảy người.
Hắn ta theo thói quen cúi đầu khi người kia đi ngang qua nhưng sau đó chợt nhận ra Lâm Tô Tô không hề biết mình, mới ngẩng đầu lên.
Lâm Tô Tô không biết có người âm thầm quan sát mình.
Cậu chọn một vài món ăn ưa thích rồi vào chỗ ngồi quen thuộc, muốn nhanh chóng ăn cho xong cơm để đem về cho người yêu.
Đây là chỗ ăn cơm gần công ty cậu, Lâm Thành chọn chỗ này cũng vì lý do đó cả.
Lâm Tô Tô vừa ăn cơm vừa hí hoáy nhắn tin với người yêu.
Bộ dáng hạnh phúc yêu đời của cậu vào mắt Lâm Thành trở nên thật đáng ghét.
Tay hắn siết chặt chiếc muỗng trong tay.
Ngay tại thời khắc này đây, hắn cũng không muốn ăn nữa, chỉ chăm chăm ánh mắt hận thù nhìn vào người kia.
Cho đến khi Lâm Tô Tô rời khỏi nhà hàng, Lâm Thành cũng lái xe chầm chậm bám theo.
Lâm Tô Tô đi trên lề đường, hoàn toàn không chút chú ý có một chiếc xe khả nghi đi sau mình.
“Em sắp tới rồi.
Anh đừng có gọi em nữa mà.
Em đứng đối diện công ty nè.
Anh đang đói lắm đúng không?”
Lâm Tô Tô cằn nhằn nhưng không giấu được niềm vui.
Khi đèn xanh chuyển được năm giây, cậu liền đi qua đường.
Rầm…..
Bíp……
“Tô Tô… Lâm Tô Tô, Tô Tô….”
Đầu dây bên kia đã mất tín hiệu.
An Kính thề rằng giây phút nghe được âm thanh đó, tim hắn tựa như ngừng đập.
Tất cả dồn lại chính là nỗi lo và sợ hãi khiến bàn tay đang cầm bút của hắn trở nên run rẩy.
An Kính đã xông thẳng ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Trương Tuệ cũng vội vã chạy theo đến trước thang máy.
“Sếp..
có chuyện gì vậy ạ?”
Từ khi vào An Thị, Trương Tuệ chưa từng thấy An Kính mất kiểm soát như lúc này.
Tay chân anh trở nên xoắn xuýt hết cả vào nhau, mồ hôi rịn ra đầy đầu, bàn tay liên tục bấm thang máy, miệng thì lẩm bẩm tên của Lâm Tô Tô, mất hết lý trí, tựa như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất kì lúc nào vậy.
“Sếp à, đây là tầng 30 đấy.
Anh chạy xuống cũng không nhanh bằng thang đâu.
Anh ráng chờ chút đi.
Anh bình tĩnh.”
Trương Tuệ thấy An Kính dần mất kiên nhẫn với thang máy liền lên tiếng khuyên nhủ.
Chạy ba mươi tầng là vào bệnh viện luôn được đó.
“Mẹ kiếp.
Em ấy dường như bị xe tông.
Tôi chỉ nghe tiếng sau đó điện thoại ngắt máy.
Mẹ nó… sao mà lâu thế? Mẹ nó….”
An Kính vừa mắng vừa vò đầu bức tai.
Trưa nay đáng lẽ anh sẽ đi ăn cùng với Tô Tô nhưng có văn kiện đột xuất nên anh đành để Tô Tô đi ăn một mình.
Đáng lẽ phải đi cùng em ấy.
Đáng lẽ hắn không được để em ấy đi một mình.
Mày đúng là một thằng người yêu tồi tệ mà.
An Kính trong lòng âm thầm chửi rủa bản thân.
Nếu hôm nay Lâm Tô Tô có mệnh hệ gì, anh sẽ căm thù bản thân suốt đời.