TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Chương 7: Đuổi tình địch

Thẩm Thụy bình tĩnh: “Ừm, gần đây cậu bận hẹn hò với bạn gái nên chắc Tô Nguyên không muốn quấy rầy cậu.”

“… Bạn gái?”

“Thứ năm tuần trước các cậu hẹn hò ở Tiên Vân Sơn, Ngô Hồng lớp mình tình cờ bắt gặp nên có kể cho tôi nghe.”

Sắc mặt Lâu Thời Tấn tái nhợt thấy rõ: “Vậy nhất định là cậu ta nhận lầm người rồi. Tuần trước tôi bận việc công ty, căn bản không rời khỏi Bắc Kinh.”

Gã không thể thừa nhận được, trên đời này có rất nhiều người giống nhau. Nếu Tô Nguyên biết gã bắt cá hai tay chắc chắn sẽ chia tay, dù sao ngay từ đầu…

Thẩm Thụy cười nhạo: “Tôi chỉ đoán mò thôi. Cậu ngồi đi, chốc nữa là Tô Nguyên về ấy mà.”

Nhận lầm người ư? Tiền vé và chi phí đi lại của Ngô Hồng đều do hắn chi trả, ảnh cũng rất nhiều.

“Công ty tôi có việc gấp cần giải quyết, hôm khác tôi đến gặp Tô Nguyên sau vậy.” Không đợi hắn trả lời, Lâu Thời Tấn lập tức xoay người rời đi.

Gã cần chuẩn bị bằng chứng có mặt ở Bắc Kinh vào ngày hôm đó, đồng thời phải phi tang video giám sát. Gã không thể mất Tô Nguyên được.

Sau khi tan học, Tô Nguyên dự định lại tới sờ mèo. Cảm giác x0a nắn con mèo vàng béo lần trước khiến cậu nhớ mãi không quên.

“Quýt Béo, ra ăn pate này.”

Nhưng không có phản hồi.

Tô Nguyên cầm pate nhưng mãi không tìm thấy mèo, cách đó không xa là một nhóm nữ sinh không biết đang làm cái gì.

Khi cậu chuẩn bị thất vọng rời đi, trên cây bỗng truyền đến tiếng mèo kêu.

“Meo~”

Một con mèo mũm mĩm màu trắng uyển chuyển đáp xuống mặt đất, trên đầu nó có chữ “八” màu đen, nhìn vừa thương vừa hài.

“Trông mày… thật dễ thương. Vậy tao sẽ gọi mày là Nhóc Tám.”

Tô Nguyên khui đồ hộp rồi đặt nó xuống đất, Nhóc Tám vùi đầu ăn đắm đuối, tiếng gầm gừ vang bên tai không dứt.

Lúc này mà sờ mèo thì muốn sờ kiểu nào mà chả được, dù sao thì mặt của nó cũng đã dính chặt vào hộp pate rồi.

“Mày biết bé Quýt đi đâu rồi không? Đừng bảo là do đánh nhau thua nên chạy mất rồi nha?”

Grừ gừ gừ gừ*.

(*)

Nhóc Tám vươn cái lưỡi hồng li3m li3m móng vuốt trắng nõn. Sau khi li3m láp cả mặt một lần, đệm chân của nó quơ quơ trước mắt Tô Nguyên làm tim cậu đập chậm hơn một chút.

“Mày dễ thương thế này chắc chắn không có gì phiền muộn nhỉ.”

Gió nhẹ nhàng đi qua, lá cây đong đưa rải đầy ánh nắng lả lơi. Từng đốm sáng vàng óng hôn lên mặt đất, mèo con và cả Tô Nguyên.

Ai thấy cảnh tượng này cũng phải nín thở.

Khuôn mặt mỹ lệ sinh động của người đẹp giãn ra, giống như đóa hoa hải đường tuyệt mỹ thu hút ánh nhìn của nhân loại và cả loài mèo. Tiếng cười lanh lảnh vang vọng dưới gốc cây.

“Meo~” Một con mèo vàng béo làm nũng giữa đám đông.

Tiếp tục sờ trẫm đi meo meo. Cá khô còn chưa đưa thì chớ mà bỏ đi chứ đám động vật hai chân kia.

“A, quả nhiên Tô Nguyên đến thật kìa, vậy là mèo vàng bị thất sủng rồi hả?”

“Là do tụi mình bao vây mèo vàng nên Tô Nguyên mới không tìm thấy.”

“Ôi chao, cùng hưởng ân huệ cũng tốt mà. Được sờ nhiều thêm vài cái, mà chúng ta cũng không cần tranh nhau sờ một con, nhỡ trọc đầu nó thì làm sao bây giờ? Nhìn nó đáng yêu như vậy mà.”

“Các cậu nhìn mấy người đằng kia đi, đều là người ngoài trường đấy. Hình như hai ngày trước họ cũng tới để chụp ảnh Tô Nguyên.”

“Ai ai ai? Anh ta còn dám đi qua bắt chuyện, khụ khụ, chúng ta cũng đi nghe một chút?”

“Đồng ý.”

“Đồng ý +1, đi thôi.”



Tô Nguyên cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm rồi. Cậu mở miệng hỏi lại lần nữa: “Ý của các anh là… ủng hộ tôi debut? Làm diễn viên?”

Không lẽ hôm nay cậu chưa rời giường, còn đang mơ à?

“Đúng vậy, hai hôm trước bạn học Tô Nguyên xuất hiện trên hot search weibo, bây giờ đang rất hot. Nếu có thêm sự nâng đỡ từ công ty giải trí Phượng Hoa của chúng tôi thì chắc chắn cậu sẽ có một tương lai xán lạn.”

Giọng nói của Bình Khương không ổn định, Tô Nguyên chỉ nhẹ nhàng chớp mắt mà tim anh như thể bị trúng một mũi tên.

Chỉ với gương mặt này thôi, cậu ấy đã có thể đứng trên đỉnh ở giới thời trang. Bản thân tự có người hâm mộ, lại còn là sinh viên hàng đầu của một trường đại học danh tiếng, đây quả thật là một sự đầu tư kiếm bộn mà không lỗ.

Nhất định phải ký với cậu ấy. Điều kiện nào cũng có thể thương lượng.

“Cảm ơn, tôi không muốn.”

Khi đèn flash hạ xuống cũng là lúc bị người đời cầm kính lúp soi xét, hầu như người bình thường đều không chịu được. Chưa kể Tô Nguyên chỉ muốn làm người bình thường yên ổn sống qua ngày.

Bình Khương đã chuẩn bị tâm lý trường kỳ kháng chiến. Anh vẫn nở nụ cười tươi, nói: “Cậu cứ suy nghĩ thêm đi, đây là danh thiếp của tôi.”

Danh tiếng công ty bọn họ rất tốt, tuyển chọn nghệ sĩ cũng khắt khe. Người mới được ra mắt chắc chắn là người tốt nhất được tuyển chọn.

Tô Nguyên cất danh thiếp vào trong túi, xung quanh đã có kha khá người lục tục đến, cậu không muốn bị nhìn nhiều nên sau khi gật đầu thì rời đi luôn.

“Oa, ánh mắt của người săn tìm ngôi sao này cũng không tệ, giáo thảo* trường Thanh Bắc chúng ta cũng không phải là cái danh hão.”

(*)

“Ồ, tôi cá là Tô Nguyên sẽ không đồng ý.”

“Tại sao chứ? Ảnh đế Sầm cũng đầu quân cho công ty này, tài nguyên tốt, danh tiếng tốt, những người khác có muốn vào cũng không được.”

“Tô Nguyên chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác, tôi không cảm thấy cậu ấy lạnh lùng mà giống xấu hổ hơn.”

“Chắc chắn là ngại rồi, lần trước Vu Gia Tường đói không có gì để ăn nên đến chỗ Tô Nguyên hỏi, cậu ấy hào phóng lắm.”

“Vu Gia Tường ăn giỏi thật mà, năm phút đã ăn sạch sành sanh rồi, nếu không phải giờ ra chơi cậu ta chạy đi mua bánh quy cho Tô Nguyên thì tôi đã đánh cậu ta một trận.”



Ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.

Trước bữa ăn, Thẩm Thụy múc một bát canh cho Tô Nguyên trước, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.

“Hai ngày nữa hoa quế trong trường sẽ nở, nếu cậu đi ngang qua sẽ nhìn thấy. Không những vậy sắc trời mùa thu cũng đẹp nên cậu không cần vội về phòng ăn cơm đâu.”

Tô Nguyên uống một ngụm canh, độ nóng vừa phải, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Ừm, được rồi, nãy trên đường tớ có cho mèo ăn nên mới về muộn.” [Còn có người mời tớ debut, mà tớ thà đi ngủ còn hơn.]

Thẩm Thụy hơi dừng đũa: “À, hôm nay có người đến tìm cậu, đống đồ kia là thuốc bổ cậu ta tặng, nhưng hiệu quả không lớn, không có tác dụng đối với cơ thể của cậu.”

Hắn sẽ không nấu cho Tô Nguyên ăn, lát nữa ném ra bên ngoài.

“Ai đến nhỉ? Không thấy có ai nhắn trước với tớ là sẽ đến.” [Không lẽ là Tô Trạch? Nhưng anh cả sẽ chẳng bao giờ đến thăm mà không báo trước cả.]

Tô Nguyên lắc đầu.

Thẩm Thụy quan sát kỹ từng biểu cảm trên gương mặt của Tô Nguyên rồi mới nói: “Lâu Thời Tấn, cậu ta học cùng ngành với tôi, bọn tôi cũng thường học cùng nhau ở giảng đường.”

Hắn chỉ thấy cậu hơi ngơ ngác một chút, nhưng trong mắt không có một chút thay đổi nào, nói: “Là cậu ta à.” [Bởi vì đi xem bạn cùng phòng thi đấu mà gã ta đi tra số phòng của mình luôn, thật sự quá phiền phức.]

“Xin lỗi, tớ sẽ nói với cậu ấy, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy đến đây nữa. Ký túc xá không chỉ có mình tớ, tớ tôn trọng thói quen của cậu, sẽ không mời khách đến phòng.”

[Ngày kia, tiệc từ thiện của nhà họ Lâm cũng bắt đầu rồi, ngày mai phải về nhà lấy quần áo, còn phải chia tay với làm ầm lên nữa. Sao mình lại quên nhỉ?]

Thẩm Thụy gấp muốn chết: “Khụ khụ… Cậu muốn mời bạn đến cũng không sao, chỉ cần báo trước để tôi chuẩn bị trà bánh. Vậy số quà này cậu định trả lại hay cho phòng bên cạnh?”

Vừa nói vừa ghét bỏ liếc chúng.

Tô Nguyên xoa trán: “Cho người khác đi, đừng phung phí, coi như quà cảm ơn vì bình thường hay quan tâm chúng ta. [Sau này nhờ bọn họ tiếp tục duy trì không tới gõ cửa.]

“Được, chốc nữa tôi sẽ mang qua. Hôm nay bách hợp cực kỳ tươi, ăn thêm hai thìa nào.”

Thẩm Thụy đưa sang cho mấy phòng ký túc gần đó, Tô Nguyên ăn không hết nên san sẻ một ít với mọi người, tiện thể cảm ơn tác phong sinh hoạt an tĩnh của bọn họ.

Mọi người ở các phòng xung quanh đều tụ tập lại một chỗ.

“Trời ơi, lần này ra tay cũng quá hào phóng, nhân sâm Kim Hồng Đường.”

“Ha ha ha, ông nội tao hay mua mấy cái rễ này ngâm nước uống lắm, nhân sâm vậy cũng đắt quá đi chứ.”

“Nấm linh chi khổng lồ, đông trùng hạ thảo, sen tuyết, hà thủ ô. Chia nhanh nhanh nào, tao chảy cả nước miếng rồi đây này.”

“Vậy tao muốn mang hà thủ ô về cho mẹ uống, tóc mẹ tao hơi bạc rồi.”

“Đông trùng hạ thảo, bố tao hay uống cái này.”

“Có khi nào là bắt người ngắn tay* không? Chắc Thẩm Thụy hy vọng tụi mình yên lặng một chút, không có việc gì thì đừng làm phiền cậu ta.”

(*)

“Chắc cậu ấy ngủ không sâu lắm, nhất là trưa và tối, tụi mình nên be bé cái mồm lại thôi.”



Tô Nguyên nhìn thuốc bổ trước mặt, khẽ thở dài.

[Lần trước uống thuốc bổ xong ăn không ngon nên giờ chuyển qua sau bữa ăn?]

“Cậu cứ ăn từ từ, tôi đi dọn bát đũa, máy rửa bát cậu vừa mua dùng rất tiện.”

Lúc Thẩm Thụy nhận được máy rửa bát, trong lòng hắn không khỏi phơi phới, chắc chắn Tô Nguyên cảm thấy xót cho mình rồi.

“Vậy thì tốt.” [Cậu không cho tớ rửa bát nên tớ đành mua máy rửa bát và robot hút bụi thôi, tiếc là đồ ăn robot nấu không được ngon cho lắm…]

“Tôi còn gọi người lắp thêm đường ống nước nóng, sau rửa tay thì xoay sang màu đỏ, đợi tí nữa tôi chỉ cho cậu.”

Mỗi ngày Tô Nguyên đều có thể nhận được bất ngờ nhỏ từ bạn cùng phòng ốc* của cậu: “… Ừm.” [Rửa rau vào mùa đông khá lạnh, đáng lẽ ra mình nên nghĩ ra sớm hơn, vậy thì đã có thể mua được cái gì đó rồi.]

(*)

Thẩm Thụy cởi tạp dề đen, bưng một đ ĩa hoa quả đã được ngâm qua nước nóng đến, nói: “Nhập học đã gần nửa tháng rồi, nếu muốn về nhà thì cậu chỉ có thể ở một đêm thôi, thuốc của cậu không được dừng lâu quá.”

Hắn hiểu Tô Nguyên vô cùng, trong lòng hắn biết rõ nếu mình không giám sát thì cậu sẽ không thèm đụng vào một miếng thuốc bổ nào cả.

“Tết thì sao?” [À không đúng, không để đến Tết được.]

Không để đến Tết? Chẳng lẽ Tô Nguyên cho rằng hạn của đống thuốc này rất ngắn sao? Thẩm Thụy tự tin cười: “Chuyện này đợi đến lúc đó nói sau.”

Nếu muốn mang cậu về nhà đón Tết thì năm nay phải điền tên của Tô Nguyên vào sổ hộ khẩu nhà họ Thẩm mới được.

Không hiểu sao Tô Nguyên bỗng cảm thấy hơi hoảng. Tại sao bạn cùng phòng lại tự dưng trông giống hệt như nhân vật phản diện trong phim thế.

Ngày mai là thứ bảy, Tô Nguyên sẽ về nhà, sau đó sẽ tham gia tiệc từ thiện vào buổi tối với anh cả.

Bữa phụ hôm nay vô cùng phong phú, Thẩm Thụy liên tục cho cậu ăn như thể sợ cậu về nhà bị đói.

“Tối mai nhớ về sớm một chút, cậu uống thuốc xong mới được đi ngủ. Nhớ kỹ về nhà không được động vào nước lạnh, nếu không uống thuốc cũng vô tác dụng thôi.”

“Ừm, tớ hiểu rồi.” [Mong Lâu Thời Tấn đến sớm một chút, như thế mình có thể chia tay sớm rồi về ký túc xá.]

Thẩm Thụy còn chưa nói, hắn cũng nhận được thư mời của nhà họ Lâm.

Biệt thự họ Tô.

Tô Trạch đặt tách trà trong tay xuống, vẫy tay cười với em trai: “Nguyên về rồi hả em, nhanh đi rửa tay rồi còn ăn cơm.”

Bố Tô đã lâu không gặp Tô Nguyên, kéo Tô Huỳnh ra nói: “Con xem kìa, anh hai về rồi. Nhanh ra ôm anh hai một cái đi.”

“Anh hai, lâu rồi anh hai không về nhà, Huỳnh Huỳnh nhớ anh lắm.” Tô Huỳnh chu môi nhào tới ôm lấy cậu, hồn nhiên ngây thơ, vô tư vô lo.

Tô Nguyên lui ra sau một bước: “Chờ chút, anh vẫn chưa rửa tay.”

Cậu bị giật mình, đã lâu rồi không có người nào dựa vào gần cậu đến như vậy, ngoại trừ bạn cùng phòng.

Lúc mở vòi hoa sen, nhớ tới lời dặn dò của bạn cùng phòng, Tô Nguyên yên lặng chuyển sang bên nước nóng.

Vào bữa tối, Tô Trạch rất hào hứng, không ngừng dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cậu.

“Anh cả, em… em tự gắp, anh đừng chất đống đồ ăn nữa.”

Tô Trạch ho khan, giả vờ như không nhìn thấy đống đồ ăn có ngọn trong bát của Tô Nguyên, đó đều là kiệt tác của hắn.

“Ừ, vậy anh không gắp nhiều nữa.”

Cả buổi bố Tô chỉ lo dỗ con gái ăn cơm, mẹ Tô lại vô cùng thoải mái, cười nói: “Bạn cùng phòng của Nguyên hòa đồng không? Mẹ thấy con nên về nhà ở thì tốt hơn, bảo tài xế đánh thêm mấy chuyến đưa đón con mỗi ngày là được.”

“Bạn cùng phòng tốt lắm, đường Bắc Kinh hay kẹt, mà hiện tại bài vở ở trường lại nhiều, sang học kỳ sau là đỡ hơn chút.” Tô Nguyên vốn đã nghĩ ra lý do thoái thác, khuôn mặt đoan chính thanh nhã không rõ vui hay buồn.

Bố Tô tranh thủ cơ hội: “Em đừng lo chuyện đó, anh thấy từ khi Tô Nguyên ở nội trú còn tăng cân một chút kìa, mặt mày có da có thịt hơn. Không hổ là con trai bố, đẹp trai thế cơ mà. Nếu là con gái thì cửa nhà mình bị đạp hư lâu rồi.”

Mẹ Tô hơi nổi giận với ông: “Anh nói gì thế? Nguyên trông giống mẹ em, nhớ năm đó mẹ em mười dặm tám hương… Rồi rồi rồi Huỳnh Huỳnh của mẹ là đẹp nhất.”

Sau khi dỗ dành xong thì đồ ăn cũng đã nguội, Tô Nguyên ăn thêm mấy miếng rồi về phòng ngủ.

Vào đêm ngày hôm sau, Tô Trạch và Tô Nguyên cùng nhau đi tới bữa tiệc.

Đọc truyện chữ Full