TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sa Vào Lưới Tình Của Lão Đại Hắc Bang
Chương 21: 21: Đưa Em Trai Vào Bệnh Viện


Tên khốn kiếp, mày đã làm gì em ấy rồi?
Dương Minh cùng cảnh sát đến trong lúc Dương Kỳ dần dần mất đi ý thức, rơi vào hôn mê, mà Tư Thiên Thành vẫn còn đang bóp lấy cổ cậu, cánh tay hắn rướm máu vì bị móng tay ghim vào.

Dương Minh phát điên rồi, là anh đã chậm trễ mới khiến cho Dương Kỳ ra nông nỗi này.

Cảnh sát còn chưa kịp tiến vào áp chế Tư Thiên Thành thì Dương Minh đã điên tiết đạp anh ta một cái khiến anh ta ngã lăn ra đất, Dương Kỳ cũng được thả ra nằm bất động dưới đất.
Cảnh sát nhanh chóng dùng cồng số tám trói gô Tư Thiên Thành lại, còn Dương Minh vội chạy đến đỡ Dương Kỳ lên.

Trên cổ trắng ngần của Dương Kỳ xuất hiện năm dấu tay chói mắt, cậu bị Tư Thiên Thành bóp đến mất hết cả sinh khí, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu, đôi môi đang dần tím tái đi.

Dương Minh trong mắt chỉ có hình ảnh của Dương Kỳ, anh ôm cậu rồi ra sức lay cậu dậy.

- Kỳ Kỳ, tỉnh lại đi em, anh tới rồi.

Xin lỗi em là anh tới trễ hại em ra nông nỗi này.
Dương Kỳ như có chút ý thức, cậu lay người Dương Minh tỏ ra mình không sao.

Dương Minh nắm lấy tay cậu, nhìn móng tay cậu đầy cả máu mà chẳng biết đó là máu của Tư Thiên Thành hay là do Dương Kỳ dùng quá sức mà tự làm mình bị thương nữa.

Anh đau xót nhìn cậu em trai của anh nằm xụi lơ không chút sức sống, ánh mắt anh nhìn Tư Thiên Thành lại lạnh đến thấu tâm can.
- Đi...! Anh đưa em đi bệnh viện! Kỳ Kỳ cố lên anh đưa em đi bệnh viện.
Dương Minh vội bế ngang người của Dương kỳ lân lao ra ngoài cửa, trước khi đi anh còn quay lại nhìn đám đông đang đứng ở đó xem náo nhiệt vẫn chưarời đi, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến họ không rét mà run c.
- Tôi hi vọng khi các người gặp nạn các người cũng sẽ nhận được những ánh mắt chỉ biết hóng chuyện như bây giờ.
Dương Minh bỏ lại một câu nói nhẹ bẫng khiến cho cả đám người không hẹn nhau mà cùng nhau thẹn thùng, ai nấy sắc mặt đều cực kì kém, nhìn nhau đầy chột dạ rồi giải tán ai về nhà nấy.Thực ra Dương Minh không phải ác mồm ác miệng, chỉ là những lúc như thế này anh mới thực sự cảm thụ được quan niệm làm người của nhiều con người ở đây.
Nếu một trong số họ có thể rủ xuống một chút lòng thương xót đồng loại thì Dương Kỳ có lẽ sẽ không phải lâm vào tình trạng như bây giờ.Anh nhìn cậu nằm trong vòng tay anh, đôi mắt nhắm nghiền, dấu vết bị bóp cây cổ tím tái chói mắt như đánh thẳng vàtrong tâm lý của anh.

Dương Minh có thể cảm nhận được khi đó hẳn làDương Kỳ phải cảm thấy bất lực lắm, bất lực một phần vì Tư Thiên Thành như một con chó điên cắn càng cắn bậy, nhưng bất lực hơn có lẽ là nhìn một đống người vay lấy hóng hớt nhưng chẳng có lấy một ai nhảy vào can ngăn.

Trên đời này đáng sợ nhất có lẽ là sự lạnh nhạt của con người dành cho chính đồng loại của mình.

Không quan tâm chuyện gì xảy ra nữa, Dương Minh chẳng còn nghĩ ngợi được gì nhiều, anh mang Dương Kỳ rời đi, lòng lại như lửa đốt đem cậu đến bệnh viện.


Mặc kệ bố của cả hai không muốn thừa nhận cậu, đối với anh, cậu vẫn là em trai, vẫn là người thân máu mủ ruột thịt mà cả đời này anh không muốn đánh mất.
Anh đem Dương Kỳ vào bệnh viện, rồi lại sử dụng quan hệ của mình liên hệ đến tận viện trưởng phải xuống tận nơi để thăm khám cho Dương Kỳ.

Dương Minh không quan trọng bao nhiêu tiền bạc, anh chỉ cần Dương Kỳ ổn định, không có vấn đề gì xảy ra là được.
- Dương tiên sinh, thiếu gia không có vấn đề gì, chỉ vì lúc đó quá mất sức nên mới ngất đi mà thôi.

Cũng may là ngài kịp thời cứu giúp cậu ấy, bằng không chậm trễ hơn thì tôi e là cậu ấy sẽ còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều.
- Vậy bao lâu cậu ấy sẽ tỉnh?
- Cái này thì chắc là tầm sáng mai hoặc trong ngày mai.

Hiện tại chúng tôi sẽ xử lý những vết thương ngoài da cho cậu ấy trước, đối với vết thương ở cổ họng thì phải đợi cậu ấy tỉnh lại rồi đưa đi khám thêm.

Hiện tại cậu ấy vẫn luôn ổn định, tôi sẽ cho truyền nước biển, tiên xin đừng quá lo lắng.
- Cảm ơn viện trưởng, làm phiền ông rồi.

Dương Minh tiễn viện trưởng đi rồi lại quay vào phòng bệnh nhìn Dương Kỳ nằm im trên giường bệnh.

Mỗi lần nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của cậu nổi lên dấu bàn tay tím ngắt là anh lại cảm thấy cực kì chói mắt.

Rốt cuộc cái tên đàn ông cặn bã kia vì cái gì lại cứ muốn bám riết lấy em trai anh như vậy?
Nhớ lại lời viện trưởng vừa nói, Dương Minh càng cảm thấy sợ hãi, đến bây giờ cả người anh vẫn run lẩy bẩy.

Anh nhìn Dương Kỳ nằm trên giường bệnh mà tự trách bản thân mình ghê gớm.

Nếu lỡ anh có đến trễ hơn một chút thì phải làm sao bây giờ? nếu lỡ Dương Kỳ không chịu đựng được nữa thì sao? Anh thật sự không dám nghĩ nữa..


Đọc truyện chữ Full