Sau ngày hôm đó, Cẩm Lễ thực sự là dọn đến nhà của Đình văn Ngạn, Y lấy toàn bộ những lời lẽ ngoan độc để đe doạ cậu, cho dù có cứng rắn thế nào cũng bị doạ cho sợ.
Cậu còn có gia đình ở quê phải gửi tiền về hàng tháng để nuôi mẹ cùng đứa em trai còn chưa lên lớp 7, ngoài công việc lương cao này ra thì thực sự cậu rất bế tắc, trước đây tiền nhà còn không trả đủ nói chi đến việc tìm công việc khác.
Cho nên dù có khó khăn thế nào, Đình văn Ngạn có đưa ra yêu cầu quá đáng thế nào thì cậu vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận.
Tiền thuê ở chỗ của Đình Văn ngạn cũng được Y chăm chước cho rất nhiều, ở ngoài chưa chắc đã tìm được cái giá hời như thế nên Cẩm lễ cũng bớt được một phần gánh nặng.
Đồ của cậu không có nhiều, trong căn hộ còn chưa đến 20 m2 thì đồ đạc có cố gom lại hết cũng chỉ vừa vặn một vali lớn.
Buổi chiều ngày hôm đó Cẩm Lễ đơn giản làm công tác trả nhà, sau đó đồ đạc lểnh khểnh bắt xe chạy đến địa chỉ mà Đình văn NGạn đã đưa cho cậu.
Cẩm Lễ bắt ba bốn cái taxi cũng không có tài xế nào biết địa chỉ mà Đình văn Ngạn đưa cho cậu là ở đâu.
Đang lúc bế tắc thì đột nhiên xuất hiện một người tài xế già, mới nhìn vào địa chỉ ông ta liền gật đầu nói rằng vì đây là một căn nhà nằm rìa thành phố nên tài xế thường không biết, chỉ những người nhận chuyến đi ngoài ngoại ô thì mới biết được con đường này.
Xe chạy cỡ chừng 30 phút thì dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng lát gạch đắt tiền, ở bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ, đa số đều là người có vóc dáng cao lớn và bệ vệ, Cẩm Lễ bước xuống xe lập tức bị choáng ngợp bởi không khí nơi đây.
Một người đàn ông mặc vest bước ngoài, khẽ cuối đầu chào cậu
- Xin chào, tôi là trương Đồng, để tôi giúp cậu xách hành lí vào trong nhé.
Cẩm Lễ nhìn người đứng trước mắt mình, anh ta có khuôn hàm sắc lẹm, chiếc cằm lún phún râu tạo cảm giác chín chắn và phóng khoáng, lòng bàn tay anh ta ta có một vết sẹo dài kéo dài từ lòng bàn tay thoạt trông rất đáng sợ.
Cẩm lễ gật đầu cảm kích, dưới sự dẫn đường của Trương Đồng bước vào trong.
Vệ sĩ của chỗ này ai nấy đều là một mặt băng lãnh, bên tai mỗi người cắm một cái tai nghe chuyên dụng dành cho vệ sĩ trông rất chuyên nghiệp, trông họ có vẻ như đều là người biết đánh đấm.
Cẩm Lễ bước vào đại sảnh của dinh thự, chỗ này rất đẹp, giống như được thiết kế cho giới quý tộc từ những năm 90.
Trương Đồng bấm thang máy đưa cậu lên tầng 2, anh đi đằng trước xách vali cho Cẩm Lễ, nụ cười không ngừng hiện hữu trên môi
- Thiếu gia sống ở đây có một mình thôi, người giúp việc sẽ ở đây vào những ngày chẵn để dọn dẹp, đến những ngày đó cậu hãy để gọn đồ dùng trong phòng để các dì dọn dẹp phòng giúp cậu nhé
Cẩm Lễ vâng vâng dạ dạ mấy tiếng, không ngờ nhà mà Đình văn NGạn nói lại chính là một dinh thự đồ sộ, còn có rất nhiều vệ sĩ.
Lại còn người đàn ông tên Trương Đồng liên tục gọi Đình văn ngạn là thiếu gia làm cậu choáng váng.
Tên nhóc này ở ngoài trông giống như một gã ất ơ nhưng không ngờ gia cảnh lại khủng khiếp như thế.
Là con của nhà tài phiệt nào đó mà cậu không biết ư? Nhưng nếu là con nhà giàu thì tại sao lại phải làm công cho Lạc Thị, điều này quá vô lí.
Cẩm lễ trên đường đi không ngừng đặt ra câu hỏi trong đầu, Trương Đồng dẫn cậu đến nơi lúc nào cũng không hay biết.
- Cái này là khoá điện tử, cậu chạm tay vào đây một cái đi
Cẩm lễ nghe vậy liền chạm tay vào cái vạch màu xanh trước cửa, cái khoá cửa liền vang lên tiếng “Ting” một cái rồi mở ra.
Trương Đồng xách hành lí vào giúp cậu, vừa cười vừa nói
- Khoá cửa đó nhận dạng bằng dấu vân tay, sau này muốn mở cửa cậu cứ chạm tay vào cái vạch xanh đó, không có khó khăn gì đúng chứ?
Cẩm Lễ vừa bước vào phòng liền há hốc mồm, cậu thề cả đời chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng nào to như thế này, chỉ riêng nhà vệ sinh thôi cũng to hơn căn hộ của cậu, ông trời đúng là thiên vị mà.
Căn phòng của cậu nằm ở hướng có thể đón nắng sớm rất tốt, không cần bật đèn thì cả căn phòng cũng sáng trưng.
Ra trải giường màu xanh nhạt đã được trải lên, nền tường màu trắng làm cả căn phòng trông rất ấm áp, Cẩm Lễ cực kì hài lòng.
Điều duy nhất cậu bất mãn chính là tên nhóc Đình văn ngạn, cái kẻ điên đó độ ấm áp bằng không, ừ thì cũng có chút đẹp đẹp đó… nhưng bên trong thì lại xấu xa đen tối.
Sau này cậu nghĩ tới cảnh tượng phải thấy tên nhóc đó mỗi ngày thì tâm trạng bỗng chốc chùng xuống đến âm độ.
Nhưng không sao, cậu chỉ cần chịu đựng cho tới khi kiếm đủ tiền mua nhà, sau đó đón mẹ và em trai từ quê lên đây, rồi mở nhà hàng.
Cậu sẽ đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo của nó.
Nghĩ tới đây, Cẩm Lễ không nhịn được tủm tỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai là tràn ngập thoả mãn.
Trương Đồng đẩy Vali của cậu lại gần giường, sau đó chống eo nói
- Đình Thiếu gia hôm nay phải giải quyết một số chuyện nên không về nhà, cậu cứ thoải mái tắm rửa rồi xuống nhà dùng cơm nhé.
Cẩm Lễ nhìn gương mặt thân thiên của Trương Đồng, cảm thấy tội nghiệp cho anh khi phải hầu hạ một kẻ điên như thế, chắc trương Đồng cũng đã mệt mỏi lắm.
Vì cậu không có thành kiến với Trương Đồng nên nói chuyện rất thoải mái với anh.
- Vâng ạ, em cảm ơn
Trương Đồng gật đầu sau đó bước ra ngoài, nhưng mới vừa đi được nửa bước liền quay lại.
Anh ta giống như sực nhớ ra một cái gì đó, lập tức quay lại đứng trước mặt Cẩm Lễ, có hơi nghiêm túc nói
- Đúng rồi, trên lầu có chỗ bơi và bàn đánh bida, em cứ thoải mái sử dụng đi nhé, em đừng ngại.
Nhưng ở dưới lầu có một chỗ mà em tuyệt đối đừng đi vào nhé.
Cẩm Lễ nghe tới đây khẽ cau mày, cậu nghĩ đó là phòng của ĐÌnh Văn NGạn nên vội nói
- Là phòng của Văn Ngạn phải không anh, anh yên tâm, em không bao giờ vào đấy đâu.
Khuôn mặt của trương Đồng hơi đơ ra, anh vội vàng xua tay.
- Không..
không phải, anh định nói là thư phòng của thiếu gia, chỗ đó chứa nhiều tài liệu quan trọng, cậu ấy rất ghét ai đụng vào đồ của mình, em thông cảm giúp anh nhé.
Cẩm Lễ trầm ngâm gật đầu, thật ra cậu còn muốn né chết đi được đây, có đời nào mà lại tự ý đi tìm cậu ta chứ.
Với lại Cẩm Lễ từ nhỏ được giáo dục rất tốt, đụng vào đồ người khác mà chưa được sự cho phép không phải điều tốt, cậu cũng không có tính táy máy chân tay.
- Vâng, em biết rồi.
Trương Đồng nhẹ nhàng cười sau đó bước ra ngoài, anh đột nhiên nhớ ra thứ gì đó mà quay lại.
- À đúng rồi, phòng của thiếu gia ở đối diện em đấy, có việc gì em cứ tự nhiên đến hỏi cậu ấy, chỗ đấy thì không cấm đâu nhé.
Trương Đồng lần này là thực sự rời đi, không có dặn dò gì nữa.
Cẩm lễ lao ra khỏi phòng, như không thể tin được mà nhìn cái cửa to đùng đối diện phòng mình.
Ôi trời, thì ra phòng của tên nhóc đáng ghét đó không ở đâu xa, mà đối điện phòng của cậu.
Như vậy không phải sau này mở cửa ra liền nhìn thấy cái gương mặt đáng ghét đấy rồi hay sao.
Thật là khó chịu mà.
Cẩm Lễ đi vào phòng tắm ngắm nghía mấy bận, xong sau đó trực tiếp cởi đồ đi tắm.
Lo dọn nhà nên mồ hôi cậu tuôn ra như suối, nhớp nháp cực kì khó chịu.
Chỗ của đình Văn Ngạn có máy nước nóng lạnh rất xịn.
Ở căn hộ của Cẩm lễ chỉ có thể tắm nước lạnh thôi, nếu muốn có nước nóng để sử dụng thì phải bưng Xô nước xuống dưới để xin bà chủ nhà, vì cảm thấy quá phiền người ta nên cậu chỉ có thể cắn răng tắm nước lạnh.
Ở chỗ của Đình văn Ngạn mỗi nhà tắm đều có máy nước nóng lạnh riêng, đây là lần đầu tiên cậu được ngâm mình trong cái bồn tắm rộng rãi nên ngâm rất lâu, khoảng chừng 30 phút mới chậm rãi nhấc chân bước ra.
Cẩm Lễ mặc áo thun và quần short thoải mái, sau đó đứng trước gương sấy tóc.
Dáng của Cẩm lễ rất đẹp, cao lại gầy nên khi phản chiếu trông gương liền ra một dáng giống như là đang tạo kiểu trước ống kính.
Gương mặt trắng của cậu được bao phủ trong lớp tóc dày, lúc sấy liền bay toán loạn trông rất ngây thơ, lại còn có cái cái gì đó rất quyến rũ.
Cẩm Lễ xoa xoa cái lưng đau nhức, mấy tiếng liên tục cuối xuống dọn đồ khiến lưng của cậu nhức đến khó chịu.
Cậu cầm áo khẽ vén lên tới eo, trên đó hiện lên mấy vết bầm tím nhàn nhạt, có lẽ buổi chiều lúc dọn đồ đã va vào đâu đó.
Trên làn da trắng hiện lên mấy vết bầm trông rất đang thương, Cẩm Lễ thử chạm vào eo của mình một chút, cậu nhăn mày sờ vào mấy vết bầm rồi thở dài.
Khi cậu bước xuống lầu thì các dì giúp việc đã dọn đồ ăn lên sẵn, mỗi người làm một việc của mình, ai nấy trông rất quy củ.
Tên Đình văn Ngạn này đúng là kì lạ, cậu ta không mướn người giúp việc trẻ tuổi mà chỉ có những bà dì lớn tuổi vào làm, trên khuôn mặt của mỗi người đều là nét lạnh lùng và khó gần.
Dường như người duy nhất thân thiện ở đây là Trương Đồng, trên môi anh lúc nào cũng treo một nụ cười tươi rói.
- Cậu xuống rồi đấy à, đồ ăn đã dọn lên sẵn rồi đấy, cậu ăn đi cho nóng.
Trương Đồng đẩy một chén soup Hải sản đến trước mặt cậu, khẽ cười.
Cẩm lễ không do dự cầm muỗng lên ăn, cậu làm quần quật từ chiều đến giờ không ngừng, quả thật có chút đói rồi.
Đang ăn bỗng dưng cửa lớn kèn kẹt mở ra, tiếng kêu thu hút sự chú ý của Cẩm Lễ, cậu ngẫng đầu, không lẽ là Đình văn Ngạn? Nhưng Trương Đồng nói là tối nay cậu ta không về cơ mà? Nhưng khác với suy nghĩ của cậu, bước vào là một người con gái với khuôn mặt trắng noãn thanh tú, người đó mặc áo top cùng với áo khoác da bên ngoài và một chiếc quần bagging để lộ vòng eo nhỏ săn chắc, dưới chân là một đôi giày thể thao phong cách, thậm chí từ đằng xa còn có thể thấy mơ hồ đường thắt eo tuyệt đẹp cùng múi bụng
- Chú ơi, có gì ăn không con đói quá
Giọng nữ vang lên đầy ngọt ngào và trong trẻo, giống như được rót ra từ đường và mật ong vậy.
Trương Đồng ló đầu ra nhìn, khẽ cười
- Có soup Hải sản đây, con ăn đi lúc còn nóng nhé
Người ấy cởi giày, tung tăng chạy vào bếp.
Ánh đèn vàng sáng trong phòng khiến cậu nhìn rõ được dung nhan của người kia.
Một khuôn mặt của nữ rất thanh tú, tinh nghịch, mái tóc ngắn màu bạch kim đung đưa qua lại tạo nét ngọt ngào, là một người con gái rất trẻ.
Người con gái ấy tiến lại gần Cẩm Lễ, cô vươn tay đập”bẹp”một cái lên bàn, khuôn mày khẽ nhăn
- Anh là ai vậy?
Nhìn gần mới thấy vóc dáng của cô rất đẹp, cao và ốm, khi cuối xuống thì lọn tóc kia cũng đung đưa theo, thực sự nhìn rất đáng yêu.
Cẩm lễ vừa định mở miệng ra thì tiếng của Trương Đồng đã vang lên trước
- Cậu ấy là bạn của Đình thiếu gia, tên là Cẩm Lễ, sau này sẽ ở đây, con đừng có làm khó người ta đó.
Nghe đến đây gương mặt của cô gái dần giản ra, trên môi hiện lên nụ cười đẹp đẽ
- Chào anh, em tên là Ngọc Sính Đình, Ngọc trong thạch Ngọc.
Cẩm Lễ khẽ cười, cũng vươn tay ra bắt lấy tay của Ngọc Sính Đình.
Nhưng khi chạm đến tay của cô thì gương mặt của cậu liền biến sắc, vì trong lòng bàn tay đột nhiên có cảm giác dinh dính, nhớt nhớt đáng sợ.
Cẩm Lễ liếc mắt nhìn xuống, sóng lưng cậu lập tức lạnh toát, ngay cả thở cũng không thể làm được.
VÌ trong bàn tay của Ngọc Sính Đình, từng giọt, từng giọt máu đang nhỏ xuống chậm rãi, tóc tóc chảy lên mặt bàn.
Trương Đồng nhìn thấy liền vội chạy lại gỡ tay Ngọc Sính Đình ra, anh đánh nhẹ lên vai cô bé.
- Con làm gì thế hả, sao lại ẩu tả như thế, ôi trời, nhìn tay của con kìa, mau đi tắm đi.
Ngọc Sính Đình lúc này mới nhớ ra liền cười khì khì, cô vặn tay mấy cái rồi ngửa mặt lên trời.
- Sao trách con được chứ, con chỉ làm theo mệnh lệnh của anh Ngạn thôi.
Cái tên Đình Lâm ấy đúng là yếu đuối thật đó, con mới trói anh ta lại đá có mấy cái thôi mà anh ta đã ngất lịm rồi.
Chú yên tâm, con không đá tới chết người đâu, chỉ dạy dỗ cho anh ta vài bài học thôi, sau này lại xử lí tiếp.
Bên cảnh sát đã nói rồi, hiện tại căn cước của anh ta đã bị huỷ bỏ, sau này xử lí thì cũng dễ hơn.
Trương Đồng xoa bím tóc dài của cô bé, khẽ cười mấy tiếng.
- Trời đất cái con nhóc tinh nghịch này, mau lên tắm đi cho tôi, trời ạ.
Ngọc Sính Đình khó chịu gỡ tay trương Đồng khỏi tóc mình, lầm lì xịu mặt
- Biết rồi, biết rồi, chú không cần lúc nào cũng coi con như con nít thế đâu chứ
Trương Đồng bất lực nhìn Ngọc Sính Đình, có con nít nào mà lại bạo lực như con nhóc này không hả.
Ngọc Sính Đình nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cẩm Lễ, tinh nghịch nói.
- Chào mừng nhập hội nhé, anh đẹp trai.
Ngọc Sính Đình nói xong liền tung tăng chạy như bay lên lầu, để lại một khoảng yên tĩnh ở bên dưới, cùng với gương mặt trắng bệch sợ hãi tột độ của Cẩm Lễ.