TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 12: Bắc Đẩu

Hiện tại mọi bằng chứng đều được Phòng Linh Xu xâu chuỗi lại, bao gồm cả có thể công khai hay không thể công khai và đã có một sự thật đang cận kề thành hình đặt trước mắt cậu.

Phòng Linh Xu không về thẳng nhà. Cậu tới Cục Công an xử lý công việc hơn hai tiếng đồng hồ rồi gọi điện thoại cho Trâu Dung Trạch.

“Em muốn ngả bài với bố em.”

“Về chuyện gì? Nói là rốt cuộc em cũng quyết định gả cho tôi hả?”

“…”

“Đừng nóng giận, bé cưng. Em có biết giọng điệu vừa rồi của em như thể một con báo không.” Kevin nói từ tốn: “Đấy không phải là giọng điệu thích hợp để thương lượng.”

“Em không có quyền yêu cầu bắt giữ.” Phòng Linh Xu bình tĩnh lại: “Không thể kéo dài nữa, em cảm thấy cần phải bắt Lương Húc trước rồi khám xét bất ngờ nhà của cậu ta. Ngày đó cậu ta đến Cục Công an giày đã được giặt qua. Em nghĩ rất có thể lúc giết người đã bị dính máu —— Không cần biết có hay không cứ lục soát trước rồi tính tiếp.”

“Dựa vào sự hiểu biết của tôi với cơ quan chính quyền Trung quốc,” Kevin nói: “Linh Xu à, em có từng nghĩ nếu lần này khám xét không có kết quả thì lần sau em sẽ không còn lý do gì để khám xét cậu ta nữa?” Ngừng một lát anh nói tiếp: “Chính em đã nói với tôi chính quyền Quan Trung hy vọng giữ được sự ổn định của dư luận trong quá trình xử lý vụ án này, mà em bây giờ thì đang đối chọi với họ.”

“Anh muốn bôi nhọ chính phủ Trung quốc đúng không? Tên Mỹ kia tôi nói luôn cho anh biết, bây giờ tâm trạng tôi rất không tốt, nếu anh muốn cãi nhau thì tôi sẽ điên một lần chơi với anh.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng không một tiếng động.

Một lát sau Kevin bật cười: “Được rồi. Nếu em muốn giận chó đánh mèo với tôi vậy thì tôi sẵn lòng tiếp nhận.”

Phòng Linh Xu bị một câu của anh chặn ngang khiến cho không biết nói gì.

“Linh Xu, sự lo lắng của em tôi có thể hiểu được. Em phát hiện ra bí mật của cha em nên vừa tức giận vừa lo sợ. Trước khi giải quyết vụ án Kim Xuyên và vụ án Khúc Giang có thể em sẽ phải đưa ông ấy ra tòa —— À, trình tự ở Trung Quốc thế nào tôi cũng không rõ lắm. Bên cạnh đó hậu quả của việc khám xét bất ngờ chính em cũng biết, vốn dĩ em không nắm chắc cho nên em cáu kỉnh lại lo lắng.” Kevin nói: “Sweetheart, bây giờ toàn thân em tràn đầy tính công kích, nếu như mắng tôi có thể khiến em lấy lại bình tĩnh thì hãy để tôi cởi hết quần áo tận hưởng sự nhục mạ của em. Dù sao đã lâu rồi chúng ta chưa chơi trò đó.”

Phòng Linh Xu bị anh chọc tức mà mỉm cười.

Dường như ở đầu bên kia Kevin đang thật sự cởi qu@n áo, một loạt tiếng vải dệt cọ xát vang lên: “Được rồi, tôi cởi hết rồi. Toàn thân từ trên xuống dưới đã trần như nhộng —— Công chúa của tôi, em muốn lấy roi quất tôi hay dùng chân đạp tôi đây?”

“… Cuồng tình d*c.”

“Bình tĩnh rồi chứ?”

“Anh cút đi!”

Phải, trong lòng Phòng Linh Xu hiểu rõ khám xét bất ngờ nếu kết quả tốt thì tìm được vật chứng tại chỗ, còn kết quả không tốt thì sẽ ra về tay không.

Ra về tay không sẽ dẫn đến vô số lời đồn cùng với việc có thêm càng nhiều lời chỉ trích đối với lực lượng cảnh sát. Hoàn cảnh của Lương Húc đã rất đáng thương, vừa mới mất cha lại bị cảnh sát khám xét vô cớ, mà khoản tiền bồi thường dân sự của hắn còn không được phán quyết kịp thời. Có thể tưởng tượng trên internet sẽ xuyên tạc chuyện này đến mức nào.

Hai người lặng lẽ đối diện nhau ở hai bờ đại dương, gió thổi vào từ ô cửa sổ bên người Phòng Linh Xu.

Đêm của Trường An đã thoảng tiết thu, gió đêm bắt đầu mát mẻ.

Kevin nghe thấy lời xin lỗi chứa giọng mũi của Phòng Linh Xu: “Xin lỗi Kevin, em không nên nổi nóng với anh.”

“Không có gì là không nên.” Kevin nén ý cười: “Nghe em cáu giận là đặc quyền của tôi. Nếu như em nổi nóng với người khác thì chỉ sợ tôi lại ghen.”

“Bây giờ trong lòng em rất loạn, không biết lát nữa nói chuyện với bố em sẽ ra sao.” Phòng Linh Xu dụi mắt: “Em muốn thuyết phục ông ấy bắt giữ Lương Húc, còn muốn chính ông ấy nói ra thân phận của Lương Húc. Kevin, chuyện giữa em và ông ấy anh đã biết tất cả nhưng nó không có nghĩa là em không yêu ông ấy.”

“Sự thật không hẳn đã xấu như em nghĩ.” Kevin nói: “Nhẫn nhục chịu đựng, ắt có lý do.”

Qua một lúc lâu từ trong điện thoại Phòng Linh Xu “ừ” một tiếng tựa như tiếng mèo kêu.

Kevin nhỏ giọng dỗ cậu: “Dũng cảm một chút, bé cưng. Em cứ khóc như vậy thì lát nữa tôi biết giải quyết d*c vọng của tôi thế nào?”

Phòng Linh Xu lúng búng mắng anh với giọng nghẹn ngào: “Biến mẹ anh đi.”

“Được, được, Sweetheart của tôi, em cứ chửi cho sướng miệng đi.” Kevin cúi đầu nhặt cà vạt lên —— Anh cũng không cởi qu@n áo thật mà chỉ là dọa cậu cảnh sát Tiểu Phòng của anh một chút thôi: “Muộn lắm rồi, về nhà nói chuyện với cha em đi —— Vẫn là câu nói đó, chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải có bằng chứng, nhưng bằng chứng không thể có được dựa vào bạo lực và sự liều lĩnh.”

“Em biết.”

Kevin thong thả thắt lại cà vạt. Đây là sân bay, người ở xung quanh đều đang nhìn lại đây. Chỉ hy vọng mọi người tha thứ cho trò đùa của anh, đừng báo cảnh sát nói anh định chạy khỏa thân.

Rất nhiều người cười toe toét khi nhìn người đàn ông mang dòng máu lai Latin thản nhiên thắt cà vạt bằng một tay.

Phòng Linh Xu cũng vừa nghe thấy trong điện thoại của mình thoáng có tiếng phát thanh.

“Anh đang làm gì thế? Trong trung tâm thương mại à?”

“Phải. Mua quà cho em.” Kevin thuận miệng bịa chuyện: “Còn nửa năm nữa là sinh nhật em rồi.”

… Đây là cái lý do chó má gì chứ. Trong lòng Phòng Linh Xu đã bị lấp đầy bởi vụ án nên cũng không kịp suy nghĩ gì mà chỉ cảm thấy một sự dịu dàng bùng nổ trong tim.

May mắn làm sao cậu có thể gặp được người đàn ông ở bên kia bờ đại dương này, anh bù đắp hết thảy những thiếu sót trong lòng cậu và luôn có thể khiến cậu tìm lại được trái tim bình yên vào khoảnh khắc xao động bất an.

Đột nhiên vô duyên vô cớ cậu gọi một tiếng: “Trâu Khải Văn.”

“Hả?”

“Em yêu anh.”

“… Trời ạ, em là đang ám chỉ tôi và em tiến hành một cuộc s3x phone?”

“Em yêu anh! Cúp đây!”

Phòng Linh Xu sợ anh lại nói mấy lời ngả ngớn gì đó nữa nên chỉ đành hôn anh “chụt” một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Đúng vậy, khó khăn chồng chất nhưng hết thảy đều có manh mối. Chờ phá xong vụ án này cậu sẽ từ chức tới Mỹ.

Không có lý do gì để Kevin cứ luôn chờ đợi như vậy. Di dân thì chưa chắc chắn nhưng ít nhất phải làm ba ngày ba đêm trước đã.

Chỉ cần thân thế của Lương Húc được làm sáng tỏ thì cục diện rối rắm sẽ được tháo gỡ từ bước đầu tiên. Bao gồm cả người bảo vệ theo dõi cậu ta kia, nếu làm việc tại Hoa viên Thúy Vi thì không sợ không tìm được.

Cậu bước ra khỏi khuôn viên của Cục Công an, một cơn gió thu thổi tới. Ngước nhìn lên bầu trời đêm, phản chiếu trong mắt cậu là một mảng xanh thẫm sáng lấp lánh. Bầu trời đêm ở Trường An hiếm có dịp trong trẻo như vậy, ngẩng đầu là có thể trông thấy chòm sao Bắc Đẩu treo lơ lửng như một thanh kiếm.

Chòm Bắc Đẩu chói lọi, rạng rỡ chiếu đêm dài.

Quả nhiên Phòng Chính Quân chưa đi ngủ nhưng cũng không phải cố ý chờ cậu. Khi Phòng Linh Xu về đến nhà thì Phòng Chính Quân đang viết báo cáo trong phòng làm việc.

Trước hết Phòng Linh Xu cẩn thận cất mấy món đồ mà Lương Húc tặng cậu, sau đó mới đi gõ cửa phòng của bố cậu.

“Về rồi à?”

Phòng Chính Quân quen tính tiết kiệm nên nếu ở nhà một mình thì sẽ không bật điều hòa mà cởi tr@n ngồi viết báo cáo. Nghe thấy con trai bước vào ông cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi một tiếng.

Phòng Linh Xu dựa vào cửa: “Đội trưởng Phòng này, bố đang bận à?”

Phòng Chính Quân nghe ra giọng điệu của con trai ông bất thường bèn quay đầu nhìn: “Làm sao?”

Quay đầu lại ông trông thấy Phòng Linh Xu đeo kính mắt, trong tay thì cầm một xấp giấy.

“Con muốn nói chuyện với bố.” Phòng Linh Xu nói.

Phòng Chính Quân bực bội liếc cậu một cái: “Chuyện công thì nói ở Cục, chuyện của mẹ con thì cũng không cần nói, bà ấy thì hiểu cái gì.”

Phòng Linh Xu bước tới trước mặt ông: “Đội trưởng Phòng, con nhờ bố đệ trình thay con phải mau chóng bắt giữ Lương Húc, đồng thời khám xét bất ngờ chỗ ở của cậu ta.”

Phòng Chính Quân nhìn cậu một lúc lâu rồi ném bút lên trên bàn: “Con lại lên cơn điên gì thế?”

Phòng Linh Xu vẫn nhìn ông như không có chuyện gì: “Coi như con không nói thì bố cũng cho là chỗ ở của Lương Húc cần phải khám xét, không phải sao ạ?”

“Đó là chuyện trong Cục, con chỉ phụ trách thăm dò và kiểm tra. Con tra ra được cái gì?”

Phòng Linh Xu đẩy mắt kính rồi ngồi xuống bên cạnh bố cậu: “Trong vòng ba ngày Trung tâm Trinh sát hình sự đã mở rộng điều tra tất cả các hộ gia đình trong Hoa viên Thúy Vi, đồng thời tiến hành dò la. Có người chứng kiến Lương Húc từng lảng vảng quanh Hoa viên Thúy Vi trước khi Lư Thế Cương chết.”

“Cho nên? Cậu ta có chứng cứ vắng mặt, chính con đã làm chứng cho cậu ta.”

“Đừng nóng vội, không có bằng chứng thì con sẽ không nói lung tung.” Phòng Linh Xu mở một bức ảnh ra.

“Bọn con đã cẩn thận kiểm tra tất cả các camera giám sát đang hoạt động trong thành phố vào đêm 27, từ Cổng Minh Đức đến Hoa viên Thúy Vi. Đội trưởng Phòng, bố xem đây là ai?”

Phòng Chính Quân ngước mắt nhìn, đó là một bức ảnh trích từ camera đã được xử lý —— Bởi vì là buổi đêm rất tối nên chỉ có thể phóng to rồi xử lý. Phòng Linh Xu và toàn bộ Trung tâm Trinh sát hình sự không biết đã phải xem những video đó bao nhiêu lần, phải mò kim đáy bể để lấy được những bức ảnh này.

“Tư thế đi đường, đặc điểm quần áo, chiều cao và dáng người, chính là Lương Húc.” Phòng Linh Xu nói: “Từ bảy giờ đến chín rưỡi cậu ta xuất hiện lần lượt ở Trung t@m Hội nghị triển lãm Khúc Giang và đường Hàn Diêu. Tuyến đường này chính là tuyến đường dẫn tới Hoa viên Thúy Vi. Nhưng con cho rằng không phải cậu ta muốn tới Hoa viên Thúy Vi, bởi vì Công ty vật liệu xây dựng Quảng Nguyên của Lư Thế Cương nằm trên đường Hàn Diêu.”

Đây là con đường nổi tiếng ở Trường An, nghe đâu Vương Bảo Xuyến đã đợi Tiết Bình Quý mười năm tại nơi này.

Lư Thế Cương cũng không chê cái tên đường Hàn Diêu không may mắn, một công ty làm ăn mà lại mở trong cái lò lạnh lẽo.

(*)Diêu (窑) – cái lò, Hàn (寒) – lạnh.

Phòng Linh Xu vê vê tấm hình rồi bỗng nhiên cười cười.

Chắc hẳn Lương Húc muốn đến trước cửa công ty chặn đường Lư Thế Cương.

“Không biết tại sao cậu ta lại không gặp mặt Lư Thế Cương ở gần công ty. Camera giám sát không quay được hình ảnh bọn họ cùng xuất hiện.” Phòng Linh Xu nói: “Thế nhưng khoảng mười giờ cậu ta lại đi ra từ cửa Nam của Hoa viên Thúy Vi, chỉ có bóng lưng nhưng con tin chắc đó chính là cậu ta.”

Phòng Chính Quân có phần không đồng tình nhưng ông vẫn đeo kính lão vào rồi nhìn kỹ mấy tấm hình một lượt.

“Bức ảnh này quan trọng nhất nhưng quá mờ.” Phòng Chính Quân nói: “Lương Húc tới đường Hàn Diêu, chỗ này còn cách Hoa viên Thúy Vi một khoảng tương đối nữa. Cậu ta muốn đi đòi bồi thường nhưng không tìm được Lư Thế Cương, điều này cũng có thể hiểu. Nếu con muốn chứng minh là cậu ta thì bức ảnh cuối cùng này thật sự khó thuyết phục. Bóng lưng này con nói là cậu ta cũng được, nói là Tiểu Đặng cũng được, nói là ai cũng được. Không có người chứng kiến, không thể chỉ dựa vào một bóng lưng này để làm bằng chứng.”

“Vì vậy nên con mới muốn đệ trình khám xét chỗ ở của cậu ta. Chắc chắn chỗ ở của cậu ta còn cất giấu những vật chứng khác, dù cho vết máu đã được rửa sạch nhưng chỉ cần chúng ta hành động nhanh thì vẫn có thể trích xuất các dấu máu còn sót lại.”

“Con hoàn toàn là đang ngậm máu phun người.” Phòng Chính Quân trở nên nghiêm nghị: “Chỉ dựa vào vài bức ảnh đã khăng khăng quy chụp tội danh cho cậu ta. Rồi còn muốn lục soát nhà của người ta —— Phòng Linh Xu, văn bản của tỉnh gửi xuống con đọc chưa? Lương Húc có thân phận gì? Lúc này con gióng trống khua chiêng chạy đi khám xét, nếu không điều tra ra được thứ gì thì con giải thích thế nào?”

Phòng Linh Xu không nói gì.

Phòng Chính Quân thở dài, nâng gọng kính lão lên: “Con không phục, người trẻ tuổi làm việc lỗ m ãng kích động bố có thể hiểu. Bố nói cho con một chuyện, nhật ký cuộc gọi của Lư Thế Cương khi còn sống đã cung cấp cho chúng ta biết —— hơn tám giờ tối cùng ngày Lư Thế Cương gọi một cuộc điện thoại cho con trai ông ta. Sau đó gần mười hai giờ lại gọi một cuộc điện thoại cho vợ ông ta.”

“Cái đấy con biết.” Phòng Linh Xu suy nghĩ trong chốc lát: “Bố muốn nói là ít nhất vào lúc đó Lư Thế Cương vẫn còn khả năng hoạt động tự do.”

“Phải.” Phòng Chính Quân bất đắc dĩ: “Con tưởng bố không xem camera giám sát ư? Đêm nào trực ban bố cũng xem nhưng không đủ chứng cứ đâu Linh Linh à. Con là cảnh sát, làm việc phải có bằng chứng cụ thể.”

“Chứng cứ thì có chỉ là con sợ bố nghe xong sẽ lên cơn đau tim.”

Phòng Chính Quân không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy nên không khỏi sầm mặt xuống nhìn cậu.

“Có một vài bằng chứng con không nói là bởi vì không được hay ho cho lắm, cũng không tiện công khai.” Phòng Linh Xu cúi đầu: “Có người đã cung cấp thông tin cho bên con là nửa tháng trước, cũng chính là mấy ngày sau khi Lương Phong vừa qua đời, Lương Húc đã từng bí mật ủy thác cho thám tử tư điều tra thân thế của Lư Thế Cương, đồng thời ăn cắp DNA của ông ta.”

Phòng Chính Quân hơi ngạc nhiên, chuyện này quả thật ông không biết.

“Nếu như Lương Húc hoàn toàn không có ý đồ gì với Lư Thế Cương thật thì tại sao cậu ta lại dùng giá cao để trộm mẫu DNA của Lư Thế Cương chứ?”

“Đấy là do ai nói? Con bảo chính tên đó ra làm chứng đi.”

“Đối phương là thám tử tư không thể ra làm chứng cho bố. Người ta còn cần làm ăn.”

“Làm ăn cái chó gì?” Phòng Chính Quân đẩy mạnh con trai ông một cái: “Toàn làm trái quy định và pháp luật! Phòng Linh Xu, hàng ngày con qua lại với những người gì thế?”

Phòng Linh Xu đứng dậy khỏi mặt đất rồi lùi về sau hai bước: “Con cũng chẳng cần phải nói dối. Bố giận như thế làm gì?”

Phòng Chính Quân thật sự đã nổi giận: “Bố không hiểu, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Lương Húc thì có thù hận gì với mày? Mày trước mặt với sau lưng tính toán lên kế hoạch lừa cậu ta bố không nói gì, lôi mấy bức ảnh từ camera giám sát ra khăng khăng nói cậu ta bám theo Lư Thế Cương bố cũng không nói gì, giờ lại không biết chui từ đâu ra một thám tử tư ăn nói vớ vẩn —— Phòng Linh Xu, có phải không bắn chết Lương Húc thì mày không yên lòng không hả?” Vừa nói ông vừa đập bàn: “Bắt tội phạm có thể cắn bậy cắn bạ như mày được hả? Lương Húc đáng nghi thế người khác thì không đáng nghi? Cậu ta làm mất lòng mày thế nào mà mày vô duyên vô cớ chụp đủ thứ tội lên đầu cậu ta?”

Phòng Linh Xu không lên tiếng mà chỉ nhìn Phòng Chính Quân. Một lúc sau, cậu bật cười: “Con cũng rất tò mò là tại sao bố lại che chở Lương Húc như thế?”

Gương mặt của Phòng Chính Quân căng ra đỏ bừng: “Bố che chở cậu ta thế nào?”

“Đội trưởng Phòng à, bố che chở cho Lương Húc như thế nào thì chắc hẳn trong lòng bố hiểu rõ nhất.” Phòng Linh Xu tháo kính ra: “Bố, bác Trần và cả Lương Phong —— Chú Lương, tại sao mọi người lại muốn bảo vệ Lương Húc như thế chứ?”

Nghe đến tên của Lương Phong thì con ngươi của Phòng Chính Quân đột nhiên co lại.

“Thật sự con cảm thấy rất hứng thú với thân thế của Lương Húc. Sự hứng thú này không phải do người khác tạo cho con mà bắt đầu kể từ khi bố tránh không nói về thân phận nghi phạm của Lư Thế Cương. Từ lúc đó con bắt đầu nghi ngờ có phải Lương Húc có liên quan gì đó đến vụ án Kim Xuyên hay không. Nhưng thân thế của cậu ta rất trong sạch, là con trai của vận động viên bắn súng, thoạt nhìn thì không thể nào có liên quan đến vụ án Kim Xuyên được.”

Phòng Linh Xu nghĩ đi nghĩ lại rồi đưa bản báo cáo xét nghiệm cho Phòng Chính Quân: “Ngại quá, làm trái quy định rồi. Đừng xử phạt Tiểu Dương ạ, là con ép cô ấy làm —— Con tình cờ có được mẫu của Lương Húc, lại tình cờ phát hiện mẫu kiểm tra thi thể của Lương Phong còn lưu ở Cục, vì vậy tình cờ bọn con đã phân tích thử, kết quả là rất tình cờ phát hiện vốn dĩ họ không có quan hệ máu mủ.”

Phòng Chính Quân không thể ngờ được cậu lại to gan như thế nên trong phút chốc cũng chưa kịp nổi giận, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn trừng trừng cậu.

Phòng Linh Xu ngồi xổm xuống trước mặt bố cậu, ngẩng đầu lên với vẻ vô tội: “Đội trưởng Phòng và cựu Đồn trưởng Phòng của Đồn Công an Chi Xuyên, cùng với con còn rất nhỏ khi đó cũng ở Chi Xuyên với bố. Bố quanh năm suốt tháng bôn ba ở bên ngoài nhưng có một khoảng thời gian đột nhiên bố ở nhà mỗi ngày, con còn tưởng là bố đổi tính nhưng bây giờ nghĩ lại thì có phải bố đã mang một người nào đó từ huyện Kim Xuyên về đúng không?”

Phòng Chính Quân không nói một câu nào.

“À, nếu nhớ không lầm thì có một lần bố đồng ý đưa con đến khu vui chơi trẻ em, con đợi bố ở trường đến khi trời tối mịt, rồi khóc lóc cả đường đi tìm bố thì người ta nói với con là bố tới phía bắc thành phố. Sau đó bố nói với con là có việc đột xuất, con cũng tin.” Phòng Linh Xu sờ mũi một cái: “Hai ngày nay con lại nhớ đến cái chuyện chết tiệt này nên không kiềm chế được đi kiểm tra bản đồ cũ lúc đó. Ồ, thì ra cô nhi viện Chi Xuyên năm đó ở tại phía bắc thành phố.”

Phòng Chính Quân vẫn không nói gì.

“Lương Phong, con phải gọi ông ta một tiếng chú Lương nhỉ? Ba người đều đi lính ở huyện Hoa Dương. Người chiến hữu cùng đơn vị bộ đội ấy không biết có phải là người giàu sang rồi thì coi thường người khác không mà sau khi ông ta trở thành quán quân Đại hội thể thao toàn quốc thì không qua lại với hai người nữa. Có đúng không ạ?” Phòng Linh Xu nhìn về phía bố cậu với vẻ nham hiểm: “Vì vậy ông ta chết, ngay đến tang lễ mà bố và bác Trần cũng không chịu đi. Còn là chiến hữu gì nữa chứ. Không hiểu được có phú quý đừng quên nhau thì còn xứng để nhận phần tiền lễ này ư?”

Lời này quả thật chọc giận Phòng Chính Quân.

“Phòng Linh Xu, con nói năng đừng khó nghe quá. Chuyện cũ năm xưa liên quan gì đến đứa trẻ như con?”

“Ồ…” Phòng Linh Xu gật gật đầu: “Vậy là bố cũng thừa nhận bố quen biết Lương Phong nhỉ!”

Phòng Chính Quân bị con trai ông gài một vố nên bỗng chốc im bặt.

“Con người chú Lương Phong tốt thật, tình nguyện làm người đổ vỏ nuôi con người khác. Lương Húc không phải con ruột ông ấy thế mà ông ấy lại ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu ta mười hai năm. Việc này cần tình yêu bao la đến đâu đây?”

Rốt cuộc Phòng Chính Quân không nhịn được nữa, một cái tát giáng xuống mặt Phòng Linh Xu.

“Sao tao lại nuôi ra thứ mất dạy như mày chứ. Mày dựa vào đâu mà nói người khác như thế?”

Phòng Linh Xu lau máu bên khoé miệng.

“Có gì mà kích động vậy chứ? Đội trưởng Phòng à, con nói không đúng ạ?” Cậu từ từ đứng dậy: “Nếu muốn hỏi là ai cho Lương Phong hời một đứa con trai như thế thì đúng là khó nói thật, e rằng, đại khái, có lẽ là mang ra từ cô nhi viện huyện Chi Xuyên. Nhưng ai có quyền lực này, xóa hết toàn bộ hồ sơ nhận nuôi của Lương Phong chứ? Hoặc là nói đồn công an nơi đăng ký hộ khẩu đã bỏ qua thủ tục nhận nuôi ở ủy ban để cấp hộ khẩu luôn —— Wow, không hổ là quán quân Đại hội thể thao toàn quốc, nhận con nuôi cũng có đặc quyền hơn người khác!”

Phòng Chính Quân chỉ im lặng.

Đồn trưởng Đồn Công an Chi Xuyên chính là ông. Ông biết rõ Phòng Linh Xu đang muốn bóng gió biểu đạt điều gì.

Không thể nói ra.

Phòng Linh Xu hài lòng. Cậu phủi mông một cái rồi thay đổi tư thế.

“Được rồi, trông vẻ mặt đau khổ của bố thì con không làm khó bố nữa.” Cậu thổi một hơi lên mắt kính: “Thân thế của Lương Húc là gì con không quan tâm, bố đã từng làm gì con cũng không truy cứu, chúng ta quay lại với vụ án.”

Bất giác Phòng Chính Quân thở phào một hơi.

Tất cả đều lọt vào trong mắt Phòng Linh Xu.

“Lúc nãy bố đưa cho con bằng chứng là nhật ký cuộc gọi của Lư Thế Cương. Quả thật nếu như cú điện thoại đó là do tự bản thân ông ta gọi thì nó đúng là một bằng chứng vững như bàn thạch, chứng minh khi Lương Húc gặp con thì Lư Thế Cương còn sống.”

Phòng Linh Xu áp sát vào ông: “Nhưng mà bố à, con muốn hỏi bố một chút tại sao bố có thể xác nhận cú điện thoại đấy là tự Lư Thế Cương gọi đi? Hung thủ cũng có tay, gã cũng có thể gọi điện thoại. Rồi làm thế nào mà bố xác nhận người nhận điện thoại chính là Lư Thiên Kiêu? Sim điện thoại đăng ký dưới tên của cậu ta nhưng chiếc điện thoại đó vốn dĩ chúng ta không phát hiện được ở hiện trường —— Nó vốn không ở cạnh nạn nhân.”

Phòng Chính Quân trừng mắt nhìn cậu: “Nói đi, con nói đi, con muốn nói cái gì?”

Phòng Linh Xu đứng trước mặt ông, từ từ, từ từ ngồi xuống.

Được rồi, mọi thứ đều là để làm nền cho giờ phút này, tuyến phòng thủ trong tâm lý của Phòng Chính Quân đã sụp đổ. Tất cả những lời nói suông mà Phòng Linh Xu đã đưa ra, bao gồm khám xét nhà của Lương Húc, bao gồm hành vi của Lương Húc, bao gồm cả việc nhận nuôi của Lương Phong mà cậu cố gắng bôi nhọ.

Đều chỉ là vì muốn xem thái độ của Phòng Chính Quân.

Không cần trả lời, thái độ của Phòng Chính Quân đã nói lên tất cả. Phòng Linh Xu biết mình đã đoán trúng toàn bộ.

“Con muốn nói cái gì? Con muốn nói tại sao vụ án Khúc Giang không thể là hợp tác gây án? Tại sao Lương Húc không thể có đồng bọn?”

“…”

“Có người trợ giúp cậu ta giết người, hoặc là có người ép buộc cậu ta giết người.”

Phòng Chính Quân nghe thấy hai chữ “trợ giúp” thì không có phản ứng gì, nhưng nghe đến hai chữ “ép buộc” thì sắc mặt của ông trở nên tối sầm.

“Con muốn hỏi bố một chút đây Đội trưởng Phòng, cũng muốn hỏi thử Cục phó Trần, hỏi thử Cục trưởng Lý, vụ án Kim Xuyên và vụ án Khúc Giang mọi người dựa vào đâu mà tin chắc nó là do một người hành hung? Mười lăm năm, tại sao lực lượng cảnh sát Quan Trung vẫn luôn cắn chặt suy nghĩ này không buông? Có thể cho con một câu trả lời hợp lý được không?”

Phòng Chính Quân mấp máy môi, ông nhìn chòng chọc vào con trai ông như thể chó sói nhưng ông không nói ra được một chữ.

“Không thể nói có đúng không ạ?” Phòng Linh Xu cũng nhìn ông chằm chằm: “Bởi vì còn có nhân chứng mục kích sống sót. Cậu ta nói cho mọi người hung thủ chỉ có một mình, mọi người vì bảo vệ cái người còn sót lại này đã không tiếc bất cứ giá nào để mong cậu ta sống sót, chỉ sợ cậu ta bại lộ thân phận thì sẽ bị giết người diệt khẩu!”

Phòng Chính Quân tái mặt ngồi xuống, không nói một lời.

“Nhưng bố không ngờ được là trớ trêu thay số mệnh của đứa bé này lại khắc người thân thật. Bố mẹ ruột của cậu ta bị sát hại trong vụ án Kim Xuyên, bố nuôi của cậu ta lại trùng hợp chết trong tay của con trai nghi phạm trong vụ án mở đầu loạt án Kim Xuyên —— Bố sợ rồi, Đội trưởng Phòng. Bố sợ đứa bé này sẽ biết được chân tướng cho nên dù cậu ta có hỏi bố thì bố vẫn ngậm miệng không đáp. Nhưng bố không ngờ cậu ta lại có thể lén lút đi thăm dò thân phận của Lư Thế Cương. Nếu đổi lại bố là đứa bé này thì bố có thể không báo thù được ư?”

Cả gương mặt của Phòng Chính Quân đều trở nên méo mó.

“Mười lăm năm, ba người bố, Trần Quốc Hoa và Lương Phong che chở cho kẻ may mắn còn sót lại này, trăm cay nghìn đắng hy vọng cậu ta sống sót, yên ổn trưởng thành. Dù cho hiện tại cậu ta có thể đã biến thành hung thủ mới nhưng mấy người vẫn không muốn bại lộ thân phận của cậu ta. Bố không đối mặt được với sự thật này —— Đứa bé mà bố bảo vệ đã trở thành kẻ báo thù điên cuồng. Có đúng không, Phòng Chính Quân?”

“Người may mắn còn sống sót đó chính là Lương Húc. Con nói đúng không?”

Một sự im lặng chết chóc.

Từ đâu đó nơi góc tường vang lên tiếng kêu của dế mèn.

Họ giằng co với nhau, giằng co lâu thật lâu, trong mắt cả hai người đều ngập đầy sự tức giận.

Một lúc lâu sau Phòng Chính Quân cúi đầu, ấp úng một cách khó nhọc: “Con hỏi chuyện này để làm gì… Rốt cuộc con muốn làm gì…”

“Bố, con xin bố nói ra đi.” Phòng Linh Xu quỳ xuống trước mặt ông: “Rốt cuộc Lương Húc là ai? Ngày hôm nay cậu ta nói với con có thể cậu ta đang gặp nguy hiểm, con không biết có phải có người đang uy hiếp gì cậu ta hay không —— Biết đâu rằng người đấy chính là hung thủ thật sự của vụ án Kim Xuyên mà bố đã tìm mười lăm năm.”

Cậu nắm lấy tay Phòng Chính Quân: “Bố không cứu cậu ta ư?”

Những lời này cuối cùng đã tác động được đến Phòng Chính Quân.

Phòng Chính Quân cụp mắt rồi nhìn thẳng vào mắt Phòng Linh Xu.

“Hôm nay con đến là để dụ bố nói ra.” Phòng Chính Quân nói với vẻ chán nản: “Bố hiểu cả.”

Phòng Linh Xu chỉ nhìn ông chăm chú không hề động đậy.

Đúng vậy, hiểu con không ai bằng bố, trong lòng cậu muốn gì Phòng Chính Quân không thể nào không rõ. Chỉ là con người bị bó buộc bởi một chữ “tình”, Phòng Chính Quân cũng không thể tránh thoát.

“Đúng… Phải, con nói không sai chút nào.”

Phòng Chính Quân ngẩng đầu lên, nghẹn ngào hồi lâu rồi ông run giọng nói:

“Cậu ta là đứa trẻ mồ côi duy nhất trong số mười hai vụ án của loạt án Kim Xuyên. Tên thật của cậu ta hẳn phải là… là… Trương Tiểu Binh.”

Hết chương 12.

Đọc truyện chữ Full