*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào giờ phút này Phòng Linh Xu cực kỳ khâm phục sự nhìn xa trông rộng của Phòng Chính Quân. Bây giờ trên người cậu có súng, điều này tốt hơn gấp nghìn lần so với đi tay không. Cậu ngồi lên chiếc xe gắn máy rồi phóng như bay hướng thẳng về phía đông.
Đuổi theo, nhưng đuổi đến đâu? Từ Khúc Giang đến Lâm Đồng ít nhất cần hai tiếng đồng hồ, Lương Húc đã xuất phát từ lâu, nếu như cậu ta muốn chạy trốn thật thì hiện tại đã ra khỏi thành phố Trường An.
Phòng Linh Xu không sợ cậu ta trốn, nếu trốn thì đồng nghĩa với nhận tội vậy thì vụ án coi như được phá, tiếp theo là truy nã toàn quốc thôi. Điều Phòng Linh Xu sợ là Lương Húc trả thù xã hội, nếu cậu ta gây rối ở Lâm Đồng thì lực lượng cảnh sát Quan Trung có chết trăm lần cũng khó thoát tội.
Không thể ngây ra đó mà chờ được, nói gì thì gì cũng phải chạy đến Lâm Đồng trước đã, ít nhất phải tới gần nơi có thể xảy ra chuyện.
Đi được nửa đường thì Tiểu Đặng thông báo cho cậu: “Ông gọi đi. Cục trưởng Lý và Cục phó Trần không có ở đây, bố ông cũng không tìm thấy đâu nên tôi cứ bảo Tiểu Mẫn mở theo dõi trước. Ông gọi điện cho cậu ta đi.”
Phòng Linh Xu lập tức dừng xe ở bên đường rồi cậu thử gọi điện thoại cho Lương Húc.
Chuông reo một hồi quả nhiên Lương Húc không nhận, nhưng cậu ta không tắt máy thế là tốt lắm rồi.
Phòng Linh Xu chưa từ bỏ ý định lại gọi một lần nữa, lần này vậy mà Lương Húc lại bắt máy.
Niềm vui đến bất ngờ, Phòng Linh Xu mừng đến mức nói chuyện cũng ngả ngớn theo, mở miệng một cái là: “Lương Húc, tôi nhớ cậu.”
Hiển nhiên là Lương Húc hết cả hồn, Tiểu Đặng và Tiểu Mẫn nghe lén đã cười điên rồi.
Một lúc lâu sau Lương Húc cạn lời hỏi cậu: “… Anh nhớ tôi làm gì?”
Phòng Linh Xu cũng tự làm mình sốc, cậu điều chỉnh lại tâm trạng một chút: “À không, là tôi nhớ mong được đi chơi với cậu.”
“Hôm nay thì không được.” Lương Húc nói một cách ôn hòa: “Hôm nay tôi có việc. Tuần sau đi, tuần sau có thể đi chơi.”
Còn chờ cậu đến tuần sau? Phòng Linh Xu giở trò ăn vạ: “Thế bây giờ cậu ở đâu á? Tôi vẫn muốn được gặp cậu ngay bây giờ cơ ~~~~ “
Giọng điệu uốn éo cuộn sóng đầy thu hút, Tiểu Đặng và Tiểu Mẫn cười bò ra đất.
Có lẽ là toàn thân Lương Húc đã dựng hết cả da gà lên rồi, một lúc sau hắn nói chân thành: “Hôm nay thật sự không được, tôi có việc thật. Nếu không thì ngày mai anh đến trường tôi chơi cũng được.”
“Không muốn đâu, cậu ở đâu vậy?” Phòng Linh Xu không cần thể diện nữa, cậu phải kéo dài thời gian để bên phía Trung tâm xác định được tọa độ.
Cậu ngồi phịch xuống vỉa hè rồi bắt đầu ra sức kì kèo: “Tôi nói cho cậu biết nè, tôi có đứa bạn mang cho tôi chai nước hoa xịn cực, tôi thấy rất hợp với cậu á. Lần trước đã nói sẽ tặng cậu nước hoa rồi mà. Thế nên tôi muốn gặp cậu cơ ~~~~ Lương Húc ~~~~ trước giờ cậu không từ chối tôi mà ~~~~ Cậu ở đâu vậy á ~~~~~ Tôi muốn tìm cậu đi ăn nè ~~~~~~ Nói cho tôi có được không vậy ~~~~~ “
Chưa từng thấy Phòng Linh Xu lẳng lơ như vậy bao giờ, GAY đến mức không còn thể thống gì nữa, Tiểu Đặng và Tiểu Mẫn cười muốn tắt thở.
“Tôi ở bên ngoài.” Phỏng chừng là Lương Húc không nghe nổi nữa nhưng vẫn nói năng nhẹ nhàng như cũ: “Linh Xu à xin lỗi, hôm khác gặp nhé. Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Điện thoại cúp rồi.
Tiểu Đặng nhanh chóng nhắn tin đến: “Bệnh viện Tần Đô, Lâm Đồng.”
Phòng Linh Xu cảm thấy bất ngờ, Lương Húc đến bệnh viện làm gì?
Một lúc sau lại một tin nhắn gửi đến, Tiểu Đặng: “Anh Phòng đỉnh chóp của em, hôm nay lẳng lơ hơn hẳn bình thường đấy.” Tiểu Mẫn cũng nhắn một tin: “Má ơi Phòng Linh Xu, tôi không ngờ ông là người như thế. Sau này chúng ta giữ khoảng cách được không há há há há há há há há há.”
Phòng Linh Xu mím môi cất điện thoại đi, lẳng lơ chút thì làm sao? Chỉ cần có thể phá án bắt người thì bảo cậu ra quảng trường Tháp Chuông múa thoát y cậu cũng không ý kiến.
Cậu tốn một tiếng đồng hồ để chạy tới Bệnh viện Tần Đô, trên đường cậu vẫn luôn cầu nguyện Lương Húc đừng đi đâu cả. Kế hoạch B cậu đã chuẩn bị xong, nếu như không tìm được Lương Húc ở Bệnh viện Tần Đô thì cậu sẽ vứt liêm sỉ một lần nữa, tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy Lương Húc.
Quả thật việc này có thể kinh động Lương Húc nhưng nếu Lương Húc đã quyết định bỏ trốn thì có kinh động hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Bệnh viện Tần Đô là một bệnh viện tư nhân, trước đây trực thuộc Bệnh viện Quân khu thành phố Trường An còn hiện tại đã tự mình kinh doanh. Bệnh viện này có quy mô không hề nhỏ, điều kiện cũng không tệ lắm, các tòa nhà điều trị nội trú và ngoại trú đều theo phong cách hiện đại đa dạng, kiến trúc uốn lượn phức tạp.
Phòng Linh Xu không dám gọi điện hỏi vị trí cụ thể của Lương Húc mà chỉ có thể vừa điên cuồng kiểm tra từng phòng một, vừa cầu khấn Tiểu Đặng dẫn người đến đây nhanh chút. Cậu chợt nảy lên một ý bảo Tiểu Mẫn gọi điện làm phiền Lương Húc.
Lương Húc vẫn nghe máy như trước, Tiểu Mẫn nói ba hoa: “Chào anh, tôi ở bên công ty đầu tư Hải Long. Gần đây có nhận được yêu cầu vay vốn của đơn vị anh, có vài điều khoản cụ thể cần phải trao đổi với anh một chút.”
Lương Húc hơi bối rối: “Tôi không có yêu cầu vay vốn.”
“Là thế này, năm nay công ty chúng tôi mới triển khai dịch vụ ‘Vay nhanh 3 ngày’ với lãi suất thấp và dịch vụ tốt. Trước đó đích thân anh đã gọi điện đến phòng kinh doanh của công ty chúng tôi yêu cầu vay vốn, chúng tôi đã kiểm tra và nhận thấy điều kiện của anh có một vài vấn đề…”
Lương Húc ngắt lời anh ta: “Tôi không vay vốn.”
“Anh à, thật sự chúng tôi đã nhận được yêu cầu. Xin hỏi anh là anh Lương, Lương Húc đúng không ạ?”
“Tôi không yêu cầu, anh gọi nhầm rồi.”
Được rồi. Tiểu Mẫn rất nhanh trí, chém gió cũng là số một, không hổ là anh em tốt của Phòng Linh Xu.
Phòng Linh Xu nhận được tin bên kia nhắn tới: “Vẫn đang ở bệnh viện, ông tìm kỹ xem. Bây giờ bọn tôi qua đó.”
Cậu tìm từ khoa điều trị nội trú đến khoa ngoại đều không có, khoa sản rồi khoa nhi cậu cũng chạy quanh một lượt nhưng vẫn không có.
Rốt cuộc Lương Húc ở đâu?
Cuối cùng ngay lúc cậu sắp tuyệt vọng thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của một người phụ nữ: “Tiểu Lương, lại tới à?”
Âm thanh trả lời vô cùng quen thuộc, hắn không nói gì mà chỉ “Ừm” một tiếng.
Phòng Linh Xu có trực giác đó là giọng của Lương Húc—— ở ngay gần đây! Quay phắt đầu lại nhìn thì được lắm, đúng thật là Lương Húc. Hắn đang cầm một cái cốc giấy hứng nước ấm.
Phòng Linh Xu đứng nép vào sau một cánh cửa, Lương Húc cúi đầu không nhìn thấy cậu. Phòng Linh Xu bám đuôi theo Lương Húc cả quãng đường, Lương Húc bước từng bước vững vàng tiến vào một căn “Phòng điều trị phục hồi” chả biết là cái quái gì.
Phòng Linh Xu lén lén lút lút ngồi chồm hỗm dưới đất nghe lỏm.
Bên trong phòng là một giọng nói thiếu niên mềm mại: “Anh Tiểu Binh ơi, cảm ơn anh.”
Uầy, cái giọng này rất ngọt. Má nó Lương Húc còn có “tình nhân bí mật” hả?
Rồi nghe thấy Lương Húc hỏi: “Ai tới truyền nước cho em?”
Giọng trả lời ngoan ngoãn mềm mại: “Dì Đổng ạ.”
Sau đó bên trong không còn tiếng động nữa.
Phòng Linh Xu không biết bên trong đang làm cái gì, tế bào hóng hớt khắp toàn thân cậu đều dựng cả lên. Cậu thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ bèn hơi ló đầu ra nhìn trộm.
—— Trong phòng chỉ có hai người, trên giường bệnh có một cậu bé đang nằm thoạt trông ốm yếu, xanh xao và gầy gò nhưng toàn thân lại rất sạch sẽ —— Không chỉ là ở bề ngoài mà còn cả khí chất. Làn da của cậu ta trắng một cách khác thường, bởi vì yếu ớt nên trông có vẻ gần như trong suốt, dưới phần da cổ trắng như tuyết hiện lên những đường mạch máu màu xanh, trên gương mặt chẳng có chút hồng hào nào.
Cậu ta hơi xoay mặt về phía Phòng Linh Xu để lộ ra một khuyết điểm không được hoàn hảo, trên trán của cậu ta có một vết sẹo màu đỏ nhạt rất rõ. Nếu đặt ở trên mặt của người khác thì chỉ e sẽ là một ký hiệu dữ tợn, nhưng đặt ở trên mặt cậu ta thì chỉ giống như một cánh hoa đào rơi trên mặt tuyết mùa xuân. Nhờ có dấu vết hoa đào này nên gương mặt cậu ta mới có chút sức sống.
Đúng vậy, khuyết điểm cũng không đủ để che đi vẻ đẹp của cậu ta. Không phải kiểu đẹp với các đường nét anh tuấn như Lương Húc mà là toàn thân cậu ta toát lên một loại khí chất trong sáng không chút vẩn đục, vừa mềm mại vừa thuần khiết. Có lẽ là bởi vì ốm yếu nên vành mắt ửng đỏ tựa như một chú thỏ trắng.
Trên tay Thỏ Trắng gắn kim truyền nước.
Lương Húc ngồi ở bên giường, vẫn trầm mặc và ngại ngùng như thế nhưng động tác lại rất dịu dàng quan tâm —— Hắn bóc một viên kẹo cho Bé Thỏ rồi cầm dao lên gọt táo.
Bé Thỏ ăn kẹo cũng rất tốn sức bởi dù sao trên tay còn gắn kim tiêm, vì vậy Lương Húc bèn đặt dao xuống đút kẹo vào miệng Bé Thỏ, lau miệng cho cậu ta rồi lại ngồi xuống tiếp tục từ tốn gọt táo.
Bé Thỏ Trắng hơi xấu hổ nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, Lương Húc không lên tiếng cũng chỉ mỉm cười một cách ngại ngùng.
Hai người đều im lặng không nói gì nhưng người ngu cũng nhìn ra được Lương Húc đối xử với cậu bé này tương đối không bình thường.
Ánh nắng gần giữa trưa chiếu lên người bọn họ, yên bình đến thế là một loại ấm áp được lắng đọng theo năm tháng, tuyệt đối không phải chuyện bên nhau một sớm một chiều mà có được.
Bởi vì khung cảnh phòng bệnh và sự ốm yếu của cậu bé, hơn nữa cả hai người cũng đều trẻ tuổi đẹp trai nên Phòng Linh Xu cảm thấy như bản thân đang xem phim Hàn Quốc, mà còn là cái kiểu bi kịch như “Trái tim mùa thu”, có cảm giác như giây tiếp theo Bé Thỏ Trắng sẽ “Oppa, tạm biệt.”.
Từ xưa đến nay Hoa Sen Trắng hạ gục muôn vàn trai thẳng. Quả nhiên trai thẳng sắt thép như Lương Húc cũng không chống lại được sức mê hoặc của sự mềm mại, đáng yêu ấy!
Trà Xanh giả như Phòng Linh Xu đây trần đời hận nhất là loại Hoa Sen thật thế này. Hoa Sen thật có thể gi3t chết một trăm Phòng Linh Xu ngay tắp lự, quả thật Phòng Linh Xu ghen tị chết mất thôi —— Chẳng trách Lương Húc không thèm chạy trốn, truy nã sắp ập lên đầu rồi mà còn muốn tới thăm cậu trai Hoa Sen!
Tình yêu chân chính, tình yêu chân chính.
Lúc trước cậu không có đối xử với tôi như thế á! Phòng Linh Xu căm tức nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Tháo cái băng tang ra là xu hướng tính dục của cậu cũng đổi luôn hả? Tôi đối với cậu là chủ động, nhiệt tình đến mức không biết xấu hổ! Cậu đối với tôi thì kháng cự, thờ ơ đến mức tránh né! Con thỏ trắng này làm gì cho cậu? Cậu ta chỉ gọi cậu một tiếng “anh” thôi! Cậu đã vừa đút kẹo vừa gọt táo!
Phòng Linh Xu muốn ăn vạ.
Đợi đã, bé thụ này gọi Lương Húc là gì?
Anh Tiểu Binh?!
Không nói đến chuyện cái chữ “anh” đúng là cực kì buồn nôn, cộng thêm giọng điệu mềm mại của Hoa Sen Trắng thật sự là rùng hết cả mình, vấn đề mấu chốt là bé bitch nhà cậu gọi Lương Húc là gì?
Tiểu Binh?!
Trong đầu Phòng Linh Xu xoay đi xoay lại trăm ngàn lần, hoàn toàn không ngờ được còn có người khác biết đến tên thật của Trương Tiểu Binh!
Tất cả mọi khả năng đều được huy động trong đầu cậu nhưng dường như mọi thứ đều quá bất khả thi —— Nếu như người đó là đồng phạm của Lương Húc vậy thì cũng quá vô lý. Chưa nói đến giọng điệu Hoa Sen Trắng của cậu ta thì cái bộ dạng bệnh tật này chỉ sợ đi đường cũng khó khăn. Bảo cậu ta đi giết người? Chắc phải bò ra khỏi hiện trường gây án mất.
Rốt cuộc chú thỏ ốm yếu này biết được bao nhiêu chuyện?
Cậu vẫn còn ở đây ôm đầu mà suy nghĩ nhưng bảo vệ đi tuần trong bệnh viện thì đã không nhìn nổi nữa —— Phòng Linh Xu ngồi xổm trước cửa phòng bệnh của người ta từ nãy đến giờ rồi. Bảo vệ nhìn bộ đồng phục cảnh sát trên người cậu thì do dự một lúc lâu xem có nên tra hỏi không, bấy giờ đã thật sự không nhịn được nữa bèn đi tới hỏi: “Làm gì thế?”
Phòng Linh Xu cuống cả lên móc thẻ công tác ra rồi ra hiệu “xuỵt” với người bảo vệ, nhưng đã muộn Lương Húc từ trong phòng đi ra.
“…”
Lương Húc đứng ở cửa còn Phòng Linh Xu thì ngồi chồm hỗm dưới đất. Hai bên nhìn nhau, không một lời giải thích.
Lương Húc thật sự hết nói nổi: “Sao anh lại ở đây?”
Phòng Linh Xu tủi thân: “Tôi đi ngang qua.”
“… Vào trong ngồi đi.”
Được rồi, bây giờ là chiến trường chết chóc thật sự. Hoa Sen Trắng nằm trên giường, Lương Húc ngồi bên cạnh Hoa Sen, còn Phòng Linh Xu thì ngồi một mình trên chiếc ghế cạnh cửa.
Cũng không phải cậu cố ý giữ khoảng cách với cái CP mập mờ này chỉ là phải canh giữ cửa.
Phòng Linh Xu có hóng hớt chuyện đến đâu cũng không thể thả lỏng cảnh giác với Lương Húc. Cậu sợ đột nhiên Lương Húc sẽ gây khó dễ bỏ đi mất cho nên cậu thà rằng xấu hổ một chút cũng phải ngồi ở gần cửa.
Hoa Sen Trắng hơi bất ngờ nhưng cũng không hoảng sợ lắm, cậu ta lặng lẽ nhìn Phòng Linh Xu rồi nhìn Lương Húc sau đó khe khẽ hỏi một câu: “Anh Tiểu Binh ơi, đây là ai vậy ạ?”
Uầy, ỏn ẻn thật đấy.
Phòng Linh Xu đĩ trong đĩ trà xanh quyết không chịu thua. Cậu bắt chước theo cũng nói một câu ra vẻ trong sáng đáng yêu: “Anh Tiểu Húc ơi, đây là ai thế?”
Người ta là trong sáng thật, còn cậu là đĩ trong sáng.
Dù sao cũng phải kéo dài thời gian, chỉ cần chờ đến khi người của Cục Công an tới thì Lương Húc có chắp cánh cũng khó chạy thoát. Phòng Linh Xu luôn luôn không biết xấu hổ, hiện tại càng phát huy tự do hơn. Nhưng hôm nay là chủ nhật lại đang giờ cơm trưa nên phỏng chừng đường từ Khúc Giang đến Lâm Đồng tắc cứng luôn rồi, trái lại ra khỏi nội thành thì không còn tắc lắm nữa. Phòng Linh Xu nhất định phải câu giờ bởi vì tất cả điều kiện đều có lợi cho Lương Húc bỏ trốn nhưng bất lợi cho việc điều động cảnh sát.
Quả nhiên Hoa Sen Trắng ngạc nhiên: “Anh Tiểu Húc?”
Phòng Linh Xu lập tức bắt kịp, cũng ngạc nhiên: “Anh Tiểu Binh?” Cậu nhìn về phía Hoa Sen Trắng: “Không phải cậu ấy tên là Lương Húc hả?”
Hoa Sen Trắng lộ vẻ bối rối: “Không phải là Lương Tiểu Binh ạ?”
Hiện trường bị bao phủ bởi không khí xấu hổ của việc sở khanh bị tóm tại trận, còn là vợ cả và kẻ thứ ba cùng đi đối chất —— Rốt cuộc là đang làm gì vậy, Lương Húc cũng bị cậu làm cho lúng túng muốn chết rồi.
Còn trái tim đang treo lơ lửng của Phòng Linh Xu thì buông xuống được một chút —— Hoa Sen Trắng gọi hắn là “Lương Tiểu Binh” điều này chứng tỏ Lương Húc cũng không nói hết sự thật cho cậu ta, cho dù có nói cũng là nửa thật nửa giả.
Cậu thấy Lương Húc không nói lời nào thì đành phải tự thêm đất diễn cho mình, bèn trưng ra gương mặt tủi thân: “Chẳng trách tôi tìm cậu đi ăn mà cậu cũng không để ý đến tôi, thì ra cậu đang ở cùng bạn à ~~~~~~~~ “
Gợn sóng thần kỳ, Lương Húc không còn lời gì để nói.
Phòng Linh Xu ấm ức vô cùng, chỉ còn thiếu nước vác cái bụng to tới đấm lên ngực Lương Húc: “Quan hệ của cậu với cậu ta tốt hơn với tôi nhiều à ~~~~~ “
Lương Húc vẫn không lên tiếng, Hoa Sen Trắng không chịu được nữa: “Anh ấy đưa em đi làm trị liệu ạ. Anh cảnh sát ơi, em phải xưng hô với anh thế nào ạ?”
Phòng Linh Xu liếc mắt nhìn cậu ta: “Tôi họ Phòng.”
Hoa Sen không để bụng thái độ của cậu mà nở một nụ cười thân thiện: “Cảnh sát Phòng ơi em sắp xong rồi, các anh đi ăn cơm đi, vừa nãy anh Tiểu Binh có ăn với em rồi.”
Cười lên quả thật là đáng yêu, Phòng Linh Xu tự ti. Đó là một nụ cười lương thiện, trong sáng lại ngây thơ, phụ nữ nhìn thấy sẽ nổi lên tình mẹ còn đàn ông nhìn thấy sẽ khơi dậy adrenaline. Đừng nói là Lương Húc mà chính Phòng Linh Xu trông thấy cũng động lòng.
Mấy cái từ điềm đạm, đáng yêu, mỏng manh, kiên cường chó má gì đó đại khái là sinh ra để dành riêng cho bông Sen Trắng này. Má nó đây là khí chất Omega trời sinh.
Phòng Linh Xu cũng sẽ không bị kiểu Hoa Sen Trắng này mê hoặc —— Nhìn thử tâm cơ của cậu ta đi! Một mặt giả vờ rộng lượng một mặt thì tuyên bố chủ quyền. Là như thế chứ gì, anh Tiểu Binh của cậu ăn với cậu xong mới đi ăn với tôi nên cậu rất đắc ý chứ gì!
Cậu không sập cái bẫy này nhưng không có nghĩa là Lương Húc không sập. Lương Húc lập tức lên tiếng: “Anh sẽ đưa em về.”
“Không cần, em tự bắt xe cũng về được mà.”
“Anh cõng em về.” Lương Húc nói: “Anh sẽ đưa em về đến nhà.”
Hoa Sen Trắng đột nhiên quay đầu nhìn cậu, Lương Húc chần chừ một chút rồi nói lại lần nữa: “Em muốn về nhà thì anh sẽ đưa em về.”
Hắn quả thật không biết nên nói cái gì, chẳng còn cách nào khác chỉ đành cầm lấy dao tiếp tục gọt quả táo vừa rồi.
Phòng Linh Xu nhạy bén nhìn ra đó là một con dao găm quân đội chính hiệu, có ba rãnh máu và không ngờ được là Lương Húc sử dụng rất thành thạo.
(*)Rãnh máu:
Liệu đây có phải là di vật của Lương Phong không?
Phòng Linh Xu ở bên này tập trung suy nghĩ, Hoa Sen Trắng thì nhìn Lương Húc, còn Lương Húc thì nhìn quả táo trong tay mình. Phòng Linh Xu càng nhìn con dao găm kia thì càng ngạc nhiên —— Con dao này được bảo dưỡng quá tốt, ánh sáng lạnh như điện, lưỡi dao lướt qua lớp vỏ trái cây thì gần như vừa chạm vào là bung ra ngay.
Lương Húc mang con dao này theo người rốt cuộc là muốn làm gì? Hoặc là hắn quá vô tư hoặc là tâm lý quá vững —— Bản thân mình đang ngồi ngay trước mặt hắn mà hắn thản nhiên dùng con dao quân dụng đủ để giết người này gọt táo.
Nếu như đây chính là hung khí của vụ án Khúc Giang thì tâm lý của Lương Húc đã vững đến độ bi3n thái.
“Để tôi gọt cho.” Phòng Linh Xu nói: “Tôi sẽ gọt táo hình con thỏ!”
“Ngồi đi.” Lương Húc không chịu đặt dao xuống: “Hôm nay không đi cùng anh được, tôi cũng gọt cho anh một quả. Trước hết để cho cậu ấy ăn đã.”
Được rồi, cậu rất có khí phách, Phòng Linh Xu nghĩ. Tuy tôi không phải là kẻ thứ ba thật nhưng tinh thần can đảm phân rõ kẻ thứ ba và vợ cả của người anh em cậu đáng được khen thưởng á!
Cậu đứng lên rồi cực kỳ tự nhiên nắm chặt chuôi dao: “Nhường tôi biểu hiện chút đi mà. Chắc chắn cậu ấy chưa từng được thấy đâu!” Nói xong cậu nhìn Hoa Sen Trắng: “Con thỏ bằng táo đáng yêu lắm!”
Lương Húc cũng đẩy cậu ra một cách rất tự nhiên: “Ngồi đi, anh là khách.”
Ồ! Vậy có nghĩa là hai người các cậu là chủ hả?! Còn tôi là cái tên chen chân vào giữa chướng mắt hả?!
Phòng Linh Xu muốn lật bàn rồi đấy!
Lương Húc không chịu đưa dao thì Phòng Linh Xu càng không thể chuyển hướng sự chú ý. Cậu dứt khoát đè chuôi dao lại rồi nũng na nũng nịu uốn éo: “Oa, con dao này đẹp thật! Cho tôi xem một chút có được không?”
Lương Húc hoàn toàn không nể mặt, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi tay Phòng Linh Xu: “Là di vật của bố tôi. Xin lỗi, không thể đưa anh.”
—— Quả nhiên là Lương Phong để lại cho hắn.
“Xem một chút cũng không được à?!”
“Không có gì đẹp để xem.”
Phòng Linh Xu nói với giọng chua loét: “Di vật mà cậu còn lấy ra gọt táo hở?”
Lương Húc ngước mắt lên nhẹ nhàng nhìn cậu rồi lại nhìn về phía Hoa Sen Trắng: “Cậu ấy cần ăn chút trái cây.”
“…”
Thế nên có thể gọt táo cho cậu ta nhưng không thể cho tôi xem?
Lần này thì Phòng Linh Xu ấm ức thật: “Có thể gọt táo cho cậu ấy sao lại không thể cho tôi chơi chứ?”
Lương Húc nói một cách điềm đạm: “Cậu ấy và anh không giống nhau.”
“…”
Ông bạn à, tim tôi đau quá. Phòng Linh Xu gặp phải trở ngại rồi. Từ trước tới nay chưa từng gặp thằng con trai nào thẳng tưng như cậu, phân biệt đối xử cũng rõ ràng thật. Nể mặt tí thì chết à?
Cuối cùng thì hắn không buông tay nên Phòng Linh Xu không thể cướp được dao. Phòng Linh Xu không muốn biến tình hình trở nên căng thẳng nên chỉ đành ỉu xìu ngồi về chỗ.
Lương Húc liếc nhìn cậu rồi mỉm cười nói: “Giận à?”
Phòng Linh Xu vẫn phải kiên trì giả bộ, cậu phải tiếp tục diễn đĩ trà xanh nên đành phải tỏ vẻ hiểu ý nói nhỏ một câu: “Đâu có giận đâu ~ “
Lương Húc hoàn toàn không nể mặt nên Phòng Linh Xu không vui thật, cậu ôm tâm lý trả thù nói thêm một câu: “Sao mà tôi giận anh Tiểu Húc được chứ ~~~ “
Cuộn sóng của cậu có thể cuốn lên tận trời.
Lương Húc lại bị cậu làm cho sốc óc. Lương Húc bất đắc dĩ cúi gằm đầu xuống lặng lẽ gọt táo.
Bầu không khí giữa hai người trở nên khó nói, ngay chính Hoa Sen Trắng cũng nhìn ra được. Hoa Sen Trắng chớp mắt rồi nói một cách dè dặt: “Để anh Tiểu Phòng ăn trước đi ạ.”
Cậu bao dung thiệt á! Cậu không có tí không vui nào hả?!
Phòng Linh Xu không nói gì, Lương Húc cũng chẳng lên tiếng.
Trong lòng cả ba đều có những suy nghĩ của riêng mình, sợ nhất là không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau cuối cùng thì Lương Húc đã gọt xong quả táo, Phòng Linh Xu cũng nhìn thấy dây vỏ táo mà hắn gọt —— Cực kỳ nhỏ, phù hợp với tác phong của hắn, cẩn thận và tỉ mỉ hơn nữa rất táo bạo. Đa số mọi người vì để gọt vỏ liền mạch đến cuối mà sẽ mở dần độ rộng của vỏ ra một cách thích hợp, nhưng lớp vỏ mà Lương Húc gọt chỉ rộng cỡ ngón tay út của một cô gái.
Hắn có kỹ thuật dùng dao vô cùng xuất sắc, hiểu được cách sử dụng phần sắc bén nhất của lưỡi dao.
Có lẽ giết người cũng giống như vậy.
Lương Húc bổ quả táo ra làm đôi: “Mỗi người một nửa.” Rồi bổ một nửa trong đó thành bốn miếng để tiện cho Hoa Sen Trắng cắn dễ hơn: “Ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
Phòng Linh Xu cảm thấy công suất của mình đã có thể chiếu sáng cả đêm Trường An rồi.
Hoa Sen Trắng quả thật không dám nhận, do dự một lúc lâu thì cậu ta mới dè dặt cầm một miếng: “Cảm ơn ạ.”
Đệch mợ… Tôi có nói gì đâu cậu ấm ức cái quần gì hả! Phòng Linh Xu điên cuồng phỉ nhổ trong lòng.
Đĩ trà xanh thấu hiểu lòng người đúng là quá khó diễn, đặc biệt là đĩ trà xanh trước mặt tường đồng vách sắt.
Phòng Linh Xu diễn trà xanh từ nãy đến đến giờ là hy vọng Lương Húc và Hoa Sen Trắng xích mích với nhau hoặc là Hoa Sen Trắng trở mặt với mình —— Quan hệ giữa họ có vẻ tốt như vậy, anh anh em em thân thiết đến mức chỉ cần không mù là có thể nhận ra, nếu như Hoa Sen Trắng không vui vậy thì Phòng Linh Xu sẽ chiếm được một khoảng thời gian gây sự vô cớ rất dài.
Đó là trường hợp bọn họ là đồng tính, nếu như họ không phải đồng tính thì kiểu gì Hoa Sen cũng phải tò mò một chút, hỏi xem rốt cuộc mình và Lương Húc có quan hệ thế nào chứ nhỉ?
Bất kể là trường hợp nào thì kịch bản tiếp theo sẽ là Phòng Linh Xu ra sức giải thích, Lương Húc cũng ra sức giải thích, sau đó mọi người vui vẻ hòa thuận giả bộ trở thành bạn tốt.
Phòng Linh Xu đã chẳng còn quan tâm bây giờ mình có mất mặt hay không hay có ghen tị hay không, cậu đang liều mình kéo dài thời gian câu giờ cho Tiểu Đặng và Tiểu Mẫn, câu giờ cho Phòng Chính Quân không biết đã đi đâu —— Tình hình lý tưởng nhất là Tiểu Đặng mau chóng tới đây đồng thời mang theo lệnh bắt giữ; tình hình xấu hơn một chút là cho dù không có lệnh bắt thì Tiểu Đặng và Tiểu Mẫn cùng tới cũng có thể đề phòng Lương Húc làm ra chuyện gì khủng khiếp. Dù sao trong tay hắn có dao mà con dao này Phòng Linh Xu không lừa lấy nổi.
Sự nghi ngờ của cậu đối với Lương Húc đã vô cùng lớn, lúc này gần như không còn là nghi ngờ mà cậu tin chắc trăm phần trăm Lương Húc muốn chạy trốn.
Thật ra cũng có thể trực tiếp mời Lương Húc đến Cục một chuyến nhưng phiền phức chính là Hoa Sen Trắng bên cạnh Lương Húc đây. Hai người dính lấy nhau không rời, nếu như không có Tiểu Đặng tiếp ứng thì Phòng Linh Xu không nắm chắc có thể khống chế cả hai người cùng lúc.
Phòng Linh Xu tự tin đã đủ đĩ ngất trời nhưng không hiểu tại sao bông Sen Trắng này không chỉ hơi kém thông minh mà thậm chí còn quá vô tư. Bất kể Phòng trà xanh châm ngòi ly gián thế nào thì Hoa Sen Trắng đều có thể giả mù hoàn hảo.
Nên nói thế nào nhỉ. Vẫn là câu nói đó, quả nhiên thiểu năng trí tuệ là vũ khí hạt nh@n để chiến thắng tất cả kẻ thứ ba và đĩ trà xanh. Đây là chân lý không thể bàn cãi.
Khó xử ghê, tất cả tiết mục đều không thể thực hiện theo kịch bản.
Bầu không khí xấu hổ nhưng Lương Húc lại điềm tĩnh tự nhiên. Hắn lau khô con dao quân dụng rồi cẩn thận cất lại vào cặp sách sau đó từ tốn mở miệng: “Linh Xu, sao anh lại tới chỗ này?”
“Tôi đi hỏi thăm tin tức ấy mà.” Phòng Linh Xu thuận miệng nói bừa, dù sao trên người cậu cũng đang mặc đồng phục cảnh sát. Thế nhưng vừa dứt lời thì theo bản năng cậu chuyển động cơ thể để không nhìn thấy rõ cây súng ở sau lưng.
Lương Húc nhìn cậu trong thoáng chốc: “Đồng nghiệp của anh cũng đến à?”
Câu hỏi này đầy ẩn ý sâu xa, Phòng Linh Xu suy nghĩ trong mấy giây ngắn ngủi: “Ừ, họ ở bên ngoài.”
Cậu cần phải uy hiếp Lương Húc, nếu như cậu chỉ có một thân một mình thì có lẽ Lương Húc sẽ phá vòng vây bằng bạo lực. Phòng Linh Xu phải bắn giả một phát súng để trước hết Lương Húc không dám hành động.
Đôi mắt đen đặc của Lương Húc nhìn cậu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Trong giờ làm việc chắc anh cũng bận lắm nhỉ.”
“Không bận, không bận. Vốn cũng chỉ là giải quyết mấy chuyện lặt vặt. Hôm nay chủ nhật tôi tăng ca thôi hiểu không?” Phòng Linh Xu tỏ vẻ tò mò: “Mà từ nãy đến giờ rồi cậu giới thiệu cho tôi chút đi chứ. Đây là ai vậy?”
Hoa Sen Trắng không lên tiếng, táo cũng chẳng ăn, đôi mắt liếc nhìn hai bên.
“Bạn của tôi.” Lương Húc nói: “Sức khỏe cậu ấy không tốt nên cứ định kỳ tôi lại đi điều trị phục hồi với cậu ấy.”
Tên cũng không chịu nói, đúng là “tình nhân bí mật” của cậu rồi.
Mà Hoa Sen Trắng cũng rất có mắt nhìn, Lương Húc không nói thì cậu ta cũng không hé một lời.
Túi nước đã được truyền hết.
“Anh trông giúp tôi một chút.” Lương Húc nói: “Tôi đi gọi y tá đến rút kim.”
Phòng Linh Xu lập tức cản hắn: “Để tôi gọi, để tôi gọi. Cậu cứ ở lại đi.”
Lương Húc không nói gì, hắn đi thẳng tới trước giường của Hoa Sen Trắng rồi vươn tay rút kim tiêm. Hiển nhiên Hoa Sen Trắng bị đau nhưng dường như cậu ta đã quen với vết thương do khám chữa bệnh này rồi, cậu ta cắn môi một cái rồi tự mình lấy băng gạc đè vết tiêm lại.
“Không cần gọi nữa.” Lương Húc nói: “Tôi đưa cậu ấy về nhà. Linh Xu, anh đi làm việc đi.”
Hành động gần như là ngang ngược này quả thật đã khơi dậy sự cảnh giác của Phòng Linh Xu. Cậu đứng chắn cửa: “Không vội thế chứ. Chúng ta tán gẫu một lát đi.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Lương Húc lùi về sau hai bước, một bên vai đeo cặp sách còn một tay thì nhấc bệnh nhân lên: “Anh cũng nhìn thấy rồi, hôm nay thật sự tôi có việc. Linh Xu, hôm khác gặp lại.”
“Tôi có thể đưa các cậu đi!” Phòng Linh Xu nói: “Tôi có xe! Tôi đưa các cậu về nhé có được không?”
Lương Húc đứng im tại chỗ mà nhìn cậu. Có lẽ Hoa Sen Trắng cũng cảm thấy cuộc đối thoại này không ổn lắm, cậu ta mím chặt môi tránh ra sau lưng Lương Húc.
“Có chuyện thì nói thẳng.”
Từ trong miệng Lương Húc thốt ra năm chữ lạnh như băng.
Sự thật giống như bạn đã biết, vốn dĩ Phòng Linh Xu không có xe, cậu lái một chiếc moto cũ nát đến đây. Thế nhưng Phòng Linh Xu không sợ điều này mà trái lại giả ngu là sở trường của cậu, đầu tiên sẽ lừa bạn xuống thuyền sau đó hỏi bạn muốn ăn hoành thánh hay mì dao phay.
(*)”Hoành thánh” và “Mì dao phay” là hai cách giết người của cường đạo trên sông Tầm Dương trong truyện “Thủy Hử”. “Mì dao phay” là giết người bằng đao, “Hoành thánh” là khiến người ta tự nhảy xuống sông chết đuối. Chi tiết lừa xuống thuyền rồi giết nằm trong Hồi 36 của Thủy Hử.
—— Không thể thả họ đi. Nếu như Hoa Sen Trắng là đồng phạm của Lương Húc thì bây giờ thả người chính là thả hổ về rừng; nếu như Hoa Sen Trắng không biết chuyện gì cả mà để Lương Húc dẫn cậu ta đi thì chính là đưa con tin vào miệng hổ.
Kịch bản cậu đã nghĩ xong rồi, chỉ là trước mắt xem ra có vẻ Lương Húc không sập cái bẫy này của cậu.
Hắn hỏi thẳng thừng một cách gay gắt.
Lời nói đã trở mặt đến mức này thì Phòng Linh Xu cũng không diễn được nữa. Cậu gật đầu lấy thẻ công tác ra.
“Lương Húc, có một số chuyện cần mời cậu theo tôi về Cục để nói rõ. Bạn của cậu chúng tôi có thể đưa về cùng.”
Nếu không chờ được lệnh bắt giữ vậy thì cũng chỉ còn cách triệu tập trước. Tuy rằng triệu tập trước không hợp pháp cũng không đúng quy tắc.
Lương Húc không lên tiếng.
Hai người bốn con mắt nhìn thẳng vào nhau, sự thù địch âm thầm xoay quanh họ. Đó là bản năng của giống đực, khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm cận kề.
Lương Húc im lặng nhìn cậu một lúc lâu rồi đột nhiên đẩy mạnh Hoa Sen Trắng lên chiếc giường bệnh phía sau. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, túi đeo trên lưng của hắn cũng bị ném lên trên giường rồi hắn vươn tay móc một khẩu súng từ miệng túi đang mở, còn tay phải thì nhanh chóng rút dao ra. Trong chớp mắt nòng súng và lưỡi dao đều chĩa về phía Phòng Linh Xu.
Tay trái cầm súng, tay phải cầm dao —— Chẳng trách trên tay phải của hắn không có vết chai, chẳng trách Phòng Linh Xu cảm thấy khi hắn chơi game thì tay trái thao tác vô cùng linh hoạt. Người này thuận cả hai tay, hai tay có thể hoạt động cùng lúc một cách dễ dàng!
Chuyển động đẹp mắt, gọn gàng, nhanh nhẹn. Quả thật chẳng khác gì một thước phim.
Lương Phong đúng là đã bồi dưỡng được một kỳ tài, đây là một sự tồn tại nếu đặt trong quân đội sẽ được coi là lính tinh nhuệ đi đầu!
Phòng Linh Xu thật lòng muốn vỗ tay ca ngợi hắn nhưng đáng tiếc hiện tại không phải là lúc để khen ngợi. Không cần dài dòng, ngay trong thoáng chốc Lương Húc lấy súng ra thì đồng thời cậu cũng rút súng chĩa ngược lại.
Đúng vậy, cậu đã tính tới việc Lương Húc sẽ mang vũ khí nhưng không ngờ được Lương Húc sẽ sử dụng cả súng và dao cùng lúc. Quả nhiên hắn đã chuẩn bị chu đáo cho việc bỏ trốn chỉ là không biết tại sao còn phải đến Bệnh viện Tần Đô —— Có lẽ là đến chào tạm biệt. Phòng Linh Xu hối hận vì không bắt hắn ngay khi vừa tới nhưng quan trọng là trên người mình cũng không có lệnh bắt giữ.
Ra tay trước sẽ chế ngự được người, ra tay sau sẽ bị người chế ngự, Phòng Linh Xu chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Có cần phải thế không?” Phòng Linh Xu mở chốt an toàn: “Lương Húc, nếu không nhầm thì trên tay cậu là súng ngắn hơi đã qua sửa đổi cho dù bắn liên tiếp cũng chỉ được hai ba phát, còn trên tay tôi là súng lục tiêu chuẩn và lực bắn lớn hơn hẳn của cậu. Tôi tin chắc chắn chú Lương Phong đã huấn luyện bắn súng cho cậu một cách tốt nhất nhưng nghiệp dư dù sao cũng là nghiệp dư, đừng tự biến mình thành trò cười.”
Lương Húc không nói một câu, ngay lập tức xoay dao đâm về phía cậu.
Hành động của hắn chính là lời tuyên chiến âm thầm —— Rốt cuộc có nghiệp dư hay không thì ra tay sẽ biết.
Phòng Linh Xu hiểu bản thân đã đánh giá thấp hắn.
Hắn thật sự dám ra tay và quả thật hắn cũng có vốn liếng để ra tay. Lương Phong mười hai năm khổ công rèn luyện e rằng không ngờ được con trai nuôi của mình sẽ sử dụng tất cả bản lĩnh có được để tấn công cảnh sát. Ông ấy không chỉ dạy Lương Húc bắn súng mà ông ấy đã dồn toàn bộ kỹ năng cả đời mình cho Lương Húc.
Phòng Linh Xu từng nghe nói đội lính Hoa Dương ấy của bố cậu ban đầu được huấn luyện để trở thành bộ đội đặc chủng, đặc biệt là kỹ thuật đối kháng vượt xa những người đi lính thông thường. Vì vậy rất nhiều người chuyển nghề thì trở thành cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang. Phòng Chính Quân rất ít khi thể hiện bản lĩnh thật sự, nhưng ngày hôm nay Phòng Linh Xu đã được chứng kiến trình độ thật sự của đội lính Hoa Dương ấy trên người Lương Húc.
(*)Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc là một lực lượng cảnh sát quân sự chủ yếu chịu trách nhiệm bảo vệ dân sự và cứu hỏa tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, cũng như cung cấp hỗ trợ cho Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc trong thời chiến.
Vừa có sự thô bạo, ngang tàng của Tán Đả vừa kết hợp khá nhiều kỹ thuật thông thường, mỗi đòn tấn công của hắn đều là từng cú đấm vào da thịt theo thói quen. Dù cho hiện tại trong tay hắn không có vũ khí thì chỉ dựa vào khả năng võ thuật này cũng có thể chiến đấu với Phòng Linh Xu một khoảng thời gian dài. Cộng thêm điều kiện chiều cao thì thậm chí hắn còn chiếm ưu thế hơn Phòng Linh Xu.
(*)Tán Đả: là võ chiến đấu tay không tự do của Trung Quốc.
May thay Phòng Linh Xu cũng giỏi giao đấu cận chiến, thân hình cậu n hỏ nhắn nhanh nhẹn nên Lương Húc đánh cậu giống như mãnh hổ vồ én, bàn tay quá lớn sẽ rất khó vồ trúng.
Vào giờ phút này Phòng Linh Xu tìm lại được cảm giác quen thuộc đó —— Đúng, đây chính là cảm giác khi lần đầu tiên cậu gặp Lương Húc.
Hơi thở kỳ lạ bao quanh Lương Húc lúc đó, thứ sát khí tàn nhẫn đáng sợ ấy hiện tại đang dâng trào. Trào ra từ trong mắt hắn, đầu ngón tay và từng lỗ chân lông trên cơ thể. Người bình thường muốn tiến vào trạng thái như vậy e rằng hai mắt đã đỏ như máu từ lâu, nhưng đáng sợ là hai mắt Lương Húc vẫn sáng rõ như thế. Hắn quả thật đang đánh nhau kịch liệt với Phòng Linh Xu nhưng toàn thân hắn vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Con dao đâm về phía mắt phải của Phòng Linh Xu, nhát dao đó vừa bị cản lại thì lưỡi dao giống như một con rắn bạc lập tức thay đổi khí thế, đột nhiên tiến lên rồi lui về chỉ trong thoáng chốc đã xông về phía cổ tay.
Hiển nhiên Lương Húc không có ý định giết cậu, hắn chỉ muốn phế bỏ khả năng truy đuổi của cậu.
Tội giết người lớn, tội gây thương tích nhỏ, trong lúc giao đấu mà hắn còn có thể thoải mái cân nhắc cho lợi ích của bản thân và bảo vệ chính mình ở mức cao nhất. Người bình thường không dám làm vậy bởi vì làm như vậy có khả năng sẽ chọc giận đối thủ hơn nữa. Lương Húc không sợ, bản lĩnh của hắn chính là sức mạnh của hắn.
Về phần Phòng Linh Xu sẽ tàn phế hay mù thì vốn dĩ Lương Húc không quan tâm.
Nhạy bén và tàn nhẫn như vậy, hiếm người có được.
Phòng Linh Xu nghiêng mình né khỏi con dao của hắn —— Lương Húc thật sự đã huấn luyện rất nghiêm chỉnh, đầu óc của hắn cũng đầy mưu lược giống như khi hắn điều khiển Master Yi lúc trước, tên sát thủ dùng vũ khí hai tay này hiểu quá rõ làm sao để chiếm được lợi thế —— Hắn không đối kháng với Phòng Linh Xu càng không ngu ngốc đến mức bắn cậu, hắn chọn cách đánh cận chiến trực tiếp nhất khiến Phòng Linh Xu khó có thể nổ súng, đồng thời phải cẩn thận đề phòng Lương Húc cướp súng. Cộng thêm trong phòng còn có một bệnh nhân, vì e sợ ném chuột vỡ bình nên Phòng Linh Xu liên tục bị hắn ép ra đến ngoài cửa.
“Lương Húc, có gì thì từ từ nói! Có lẽ cậu hiểu lầm tôi rồi!” Phòng Linh Xu lùi tới hành lang rồi chĩa súng về phía Lương Húc: “Chuyện không xấu như cậu nghĩ đâu.”
“Không hiểu lầm.” Lương Húc nói: “Tôi biết cảnh sát Trường An dự định bắt tôi cho nên anh mới luôn cản tôi. Tôi cũng biết anh đến một mình nếu không anh sẽ không kéo dài thời gian như vậy.” Dao và súng của hắn không hề buông xuống dù chỉ một giây: “Linh Xu, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, thật sự không muốn làm anh bị thương, mong anh tránh ra.”
Từ đầu tới cuối lời nói của hắn đều bình tĩnh và kiên định, nhưng trong sự bình tĩnh lại có một luồng sát khí lạnh lẽo. Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng như thể không phải hắn đang dồn ép Phòng Linh Xu mà là Phòng Linh Xu đang dồn ép hắn.
Vừa nói hắn vừa lùi vào trong phòng bệnh.
“Tôi chỉ muốn mời cậu về hỗ trợ điều tra.” Phòng Linh Xu cố gắng ổn định hắn: “Thật sự là vậy Lương Húc, nếu như tôi muốn bắt cậu thì hôm đó tôi sẽ không ra mặt làm chứng cho cậu. Tôi tin cậu trong sạch, cho nên cậu cũng phải tin tưởng tôi.”
Đây là tình huống xấu nhất, bệnh nhân bị Lương Húc ngăn ở trong phòng. Nếu như cậu ta có thể tự chủ hành động thì còn có cái để bàn, nhưng mấu chốt là cậu ta đã bị dọa cho tê liệt, ngã sấp trên giường bệnh lại còn bắt đầu khóc, phế vật vô dụng cùng lắm cũng chỉ như thế thôi. Phòng Linh Xu khẩn trương suy nghĩ, nghĩ cách làm sao để khống chế Lương Húc mà vẫn đảm bảo sự an toàn của bệnh nhân.
Phải khống chế thế nào đây?
Thế nhưng dường như Lương Húc nhìn thấu suy nghĩ của cậu, hắn ngoắc chân một cái móc bệnh nhân dậy —— Đây không phải là việc mà người bình thường có thể làm được, cũng nhờ đóa Sen Trắng này vô cùng mảnh mai, không hề có sức phản kháng nên Lương Húc móc chân rồi kéo tay nhanh như chớp đã kẹp chặt cậu ta ở trước ngực.
“Nếu như anh tin tôi thì sẽ không chĩa súng vào tôi.” Lương Húc nói: “Nếu anh không chịu thả vậy thì đành mời anh đi thay một chuyến. Tôi muốn chìa khóa của xe cứu thương biển Tần A48852 ngoài kia.”
Giọng nói của hắn cực kỳ bình thản, hoàn toàn không có sự lo lắng và kích động, mà động tác của hắn cũng không hề ngập ngừng, không ai ngờ được mới mấy phút trước hắn còn quan tâm tận tình người thiếu niên yếu đuối trước ngực này —— Con dao của hắn kề sát trên cổ con tin, lưỡi dao quá sắc cứa vào khiến máu tươi lập tức chảy ra từ trên cổ con tin.
Dường như con tin không thể nào tin nổi. Cậu ta bị cánh tay của Lương Húc ghì chặt đến mức không thể động đậy, toàn thân mềm oặt như bùn nhão chỉ còn hơi thở mỏng manh, trông dáng vẻ ấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Anh Tiểu Binh…” Cậu ta rưng rưng nước mắt, hỏi hắn với vẻ khó nhọc: “Tại sao anh…”
“Xin lỗi.” Rõ ràng Lương Húc cũng bị câu chất vấn này của cậu ta tác động, im lặng trong chốc lát hai mắt của hắn ửng đỏ nhưng vẫn cứ nhìn thẳng phía trước: “Tha thứ cho anh. Hai chúng ta không nên quen biết nhau.”
“Đừng vậy mà… Em xin anh…” Con tin ch ảy nước mắt không ngừng: “Đau quá.”
Lương Húc không đáp lại bất kỳ câu nói nào của cậu ta nữa mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Phòng Linh Xu.
Rồi bất chợt trong âm thầm con dao của hắn lại nhấn lên cổ họng sâu thêm một chút, càng nhiều máu tươi chảy ra.
Con tin nói không ra lời cũng không dám nói tiếp nữa.
Phòng Linh Xu phục hắn thật rồi, một giây trước còn có thể dịu dàng như nước mà một giây sau hắn đã có thể giữ người ta lại làm con tin. Phòng Linh Xu không còn nghi ngờ sự tàn nhẫn của Lương Húc vào giờ phút này, cậu cũng không nghi ngờ nếu như mình manh động thì Lương Húc sẽ thật sự gi3t chết con tin.
Băng tang quả thật là công tắc của hắn. Khi hắn đeo băng tang thì lễ độ lịch sự khiêm nhường, còn bây giờ hắn đã tháo băng tang thì trở thành vũ khí hình người đúng nghĩa.
Một món vũ khí giết người chế tạo mười hai năm.
“Lương Húc, cậu hãy nghe tôi nói. Coi như bây giờ tôi tránh ra cho cậu lấy được chìa khóa xe thì lực lượng cảnh sát Quan Trung cũng đã hạ lệnh bắt giữ cậu, cậu muốn chạy trốn đến đâu?”
“Ba phút.” Lương Húc không hề bị dao động: “Không lấy được chìa khóa thì đừng trách tôi tắm máu nơi này.”
Bọn họ đứng đối đầu nhau trong hành lang, tiếng hét hoảng sợ vang lên khắp nơi. Người bảo vệ đi tuần tra lúc nãy lập tức xông lên nhưng vì sợ dao và súng của Lương Húc nên ông ta lại không dám tới gần.
“Làm gì đấy!” Ông chú bảo vệ hét lên: “Tôi sẽ báo cảnh sát! Cậu thả bệnh nhân ra!”
Hiển nhiên Lương Húc rất mất kiên nhẫn với sự ồn ào của ông ta, hắn không nói nửa lời thừa thãi thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt mà giơ súng bắn ngay.
Theo tiếng súng vang lên, người bảo vệ ngã xuống đất.
Đạn bắn lên đùi ông ta.
Ông ta không dám nói tiếp nữa, chỉ r3n rỉ bò ra sau.
“Đây là người đầu tiên.” Lương Húc nói: “Người tiếp theo sẽ là đầu.”
Đầu của Phòng Linh Xu muốn nổ tung thật rồi, độ nguy hiểm của Lương Húc vượt xa dự đoán của họ. Hiện tại hắn đã bước vào giai đoạn phần tử kh ủng bố giết người bừa bãi, toàn bộ Bệnh viện Tần Đô đều trở thành con tin của hắn. Phòng Linh Xu nổ súng chỉ có thể bắn vào Lương Húc, nhưng Lương Húc nhắm mắt bắn bừa thì không biết sẽ phải mất bao nhiêu mạng người.
“Được! Tôi đồng ý với cậu!” Phòng Linh Xu cúi người xuống, giơ súng qua đầu: “Nhưng cậu phải đồng ý với tôi lấy được chìa khóa rồi thì phải thả con tin trong tay cậu ra. Cậu cũng không được làm bị thương bất kỳ người dân vô tội nào.”
Lương Húc nhìn cậu rồi bỗng nhiên nghiêng đầu.
Hắn nhếch khóe môi với Phòng Linh Xu, nở một nụ cười nhạt lạnh lùng. Nụ cười này ẩn chứa sự thương hại gần như chế giễu, chỉ là gương mặt hắn quá anh tuấn cho nên có một cảm giác phóng khoáng lại tàn ác chấn động lòng người.
Tất cả mọi người ở đây thầm bật thốt kinh ngạc, bởi vì từ đầu tới cuối gương mặt của Lương Húc không hề có chút cảm xúc, lúc này nở nụ cười thì mang tới cảm giác hồn xiêu phách lạc khó nói thành lời. Nụ cười này giống như một con dao sắc nhọn lạnh lẽo cứa vào tim của mọi người.
Lạnh buốt đến mức khiến toàn thân người ta run lên.
Trong hoàn cảnh bình thường Phòng Linh Xu có thể sẽ phải thoát y cổ vũ cho nụ cười tà ác cuồng loạn này, nó hoàn toàn không giống dáng vẻ của hắn trong quá khứ, chưa bao giờ nghĩ tới Lương Húc sẽ có một mặt như thế. Kevin nói đúng, quả thật hắn bị nhân cách phân liệt nhẹ.
… Không, không, thay vì nói là nhân cách phân liệt thì chẳng bằng nói nhân cách của hắn đã biến chất từ lâu. Hắn vốn không có sự biến đổi phân ly của nhân cách phân liệt, hắn vẫn luôn che giấu bộ mặt thật của mình!
(*)Rối loạn phân ly: là rối loạn tâm thần liên quan đến sự ngắt kết nối khỏi suy nghĩ, cảm xúc, ký ức hoặc cảm giác về danh tính của bệnh nhân. Những người trải qua một sự kiện sang chấn thường sẽ có một số mức độ phân ly trong chính sự kiện đó hoặc trong những giờ, ngày hoặc tuần tiếp theo.
Che giấu tài năng một cách đúng nghĩa. Hắn ẩn mình dưới vẻ mặt dịu dàng chẳng khác nào cất giấu một lưỡi dao độc.
Giờ đây tên đã lên dây, kiếm ra khỏi vỏ, là lúc hắn không cần che giấu bản thân nữa.
Phòng Linh Xu giơ súng qua đầu nhưng họng súng của hắn thì chĩa thẳng vào trán Phòng Linh Xu.
Đúng vậy, giữa họ vốn không có tư cách bàn điều kiện.
“Đi gọi Giám đốc của các người mau lên! Gọi cả lái xe!” Phòng Linh Xu không dám cất súng đi mà chỉ quát cô y tá đang sợ chết khiếp ở bên cạnh: “Lấy chìa khóa xe biển Tần A48852 đến đây! Chính là chiếc xe cứu thương ngoài kia! Nhanh lên!”
“Trí nhớ tốt thật.” Lương Húc ung dung nhìn cậu: “Tôi đã nói là anh rất thông minh.”
Chơi khỉ nghìn năm, hôm nay bị khỉ chơi. Quả thật Phòng Linh Xu bị hắn chọc điên rồi.
Hết chương 16.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 16: Tần Đô
Chương 16: Tần Đô