TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương
Chương 54: Đúng vậy, anh thích cậu ấy

Chân Nguyên Bạch quay lại, đối diện với đôi mắt đầy ý cười của hắn, vẻ mặt vốn nghiêm nghị lại không chịu nổi nữa, cố ý nói: "Không ôm cậu đâu."

"Xin thương xót đi mà, ôm chút thôi." Thời Bất Phàm dùng giọng nói cứ như cô bé bán diêm nói: "Ôm một cái là tôi về."

Chân Nguyên Bạch thu lại tầm mắt, bỗng nhìn hắn một cái, nụ cười của Thời Bất Phàm lại tăng thêm, tim Chân Nguyên Bạch lại như bị thứ gì chọc phát, tức giận ném đồ xuống, quay qua ôm hắn.

Thời Bất Phàm chậm rãi khép hai tay lại, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

"Sao lại không nói với tôi là cậu đã đến rồi?"

"Trời lạnh thế này, cậu mà ra rồi bị lạnh thì làm sao bây giờ?"

Tuy rằng trước lúc hỏi đã biết rõ, nhưng đến lúc nghe thấy chính miệng Thời Bất Phàm nói ra, Chân Nguyên Bạch lại nhịn không được cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cậu buông eo đối phương ra, nói: "Được rồi, tôi về đây."

Thời Bất Phàm cũng không dính người, hắn khom lưng cầm hết đồ mà Chân Nguyên Bạch để dưới đất lên, nói: "Tôi đưa cậu lên."

"Đã muộn thế này rồi..."

"Đã muộn thế này rồi, tôi đi một chuyến thật xa, cậu thật sự muốn ôm một chút rồi đuổi tôi đi à?"

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn cho hắn đưa mình lên tầng, Thời Bất Phàm cũng không nói gì nhiều với cậu, chỉ cần được nhìn thấy cậu là trong lòng hắn như được nhét đầy mật ngọt, Chân Nguyên Bạch không thể hiểu được: "Cậu vui thế làm gì... Tôi cũng không cho cậu vào nhà đâu."

Thời Bất Phàm phì cười ra tiếng, nhìn có vẻ càng vui hơn, Chân Nguyên Bạch hơi nghi hoặc, lại hơi cảnh giác. Nếu bị ba cậu phát hiện muộn thế này mà cậu lại chạy ra ngoài đón Thời Bất Phàm thì sẽ ghê lắm đấy.

"Tôi không vào nhà cậu."

"Vậy cậu cười... cười cái gì?"

"Tôi vui vì cậu ra đón tôi đấy."

"Ai đón cậu chứ." Chân Nguyên Bạch mạnh miệng, Thời Bất Phàm liền đổi lý do khác: "Tôi vui vì được gặp cậu đấy."

Trong thang máy yên tĩnh lại, Chân Nguyên Bạch rũ mi, lén lút nhìn hắn một cái, đột nhiên cậu không kìm được mà bật cười, cười xong mặt lại đỏ hết lên, cửa thang máy cũng đúng lúc mở ra, vội vàng cầm đồ của mình xông ra: "Cậu mau về nhà đi, đi đường cẩn thận nha."

"Được."

Chân Nguyên Bạch chạy được vài bước, lại quay đầu nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Thời Bất Phàm, giây tiếp theo, cửa thang máy liền đóng chặt lại.

Cậu gửi tin nhắn cho Thời Phiền Phức: "Ngày mai ra ngoài chạy bộ đi."

"Ngày mai mặt đất tuyết dày lắm." Thời Bất Phàm nhanh chóng trả lời: "Nếu cậu muốn gặp tôi, thì ngày mai sáng sớm sẽ đến thăm cậu."

Ai muốn gặp cậu chứ. Chân Nguyên Bạch vừa nghĩ vừa trả lời: "Không thì ngày mai vẫn đến thư viện đi."

Thời Bất Phàm đi ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy tin nhắn này lại cười một tiếng, nhấc chân đá tuyết trên mặt đất, trong những bông tuyết đang bay, cho tay vào túi xoay người một vòng, cả người không ngăn được cảm giác khoe khoang.

Con người đang trong tình yêu đúng là kỳ lạ, một hành động tùy tiện của đối phương cũng làm cho người kia cảm thấy được quan tâm, Thời Bất Phàm biết, Chân Nguyên Bạch thích hắn, sau này cậu cứ mạnh miệng nói muốn chia tay thì chỉ cần hung hăng hôn cậu cái là được rồi.

Bọn họ dưới cái bóng đèn sáng chói Ưu Tú bắt đầu con đường học thêm, cũng nên cảm ơn bóng đèn Chân Ưu Tú, làm cho Thời Bất Phàm gạt hết mấy tâm tư kiều diễm để học tập nghiêm túc. Thời Bất Phàm cũng không phụ lòng cái tên của mình, dưới sự hướng dẫn chăm chỉ hàng ngày của Chân Nguyên Bạch, đã nhanh chóng có thể làm hết hẳn một đề thi, không để lại một câu nào, Chân Nguyên Bạch đối chiếu từng đáp án, thế mà lại làm đúng hết.

Đôi mắt cậu nhìn Thời Bất Phàm cũng nóng hơn vài phần, "Cậu đúng là thiên tài mà."

Chân Ưu Tú nhìn gương mặt đắc ý của Thời Bất Phàm, cũng dốc sức làm bài, làm hết một bài thi để anh mình kiểm tra. Chân Nguyên Bạch cũng không nói nhiều với bọn họ, sau khi nghiêm túc so đáp án, thì cũng cho Chân Ưu Tú một lời khen: "Nếu đến lúc thi vào cấp ba em cũng có thể phát huy như thế này, trường bọn anh nhất định sẽ treo băng dôn chào đón em."

Chân Ưu Tú lạnh nhạt nói: "Dù sao cũng không thi được 0 điểm đâu."

1

Thời Bất Phàm, người thi được 0 điểm vẫn vào được trường trọng điểm: "..."

Hắn tốt tính cười cười, nói với Chân Nguyên Bạch: "Ngày kia là 30 rồi, các cậu phải về quê không?"

"Phải." Chân Nguyên Bạch nói: "Ba mẹ tôi đều muốn về, chúng tôi cũng nhất định phải về cùng ông bà ăn tết rồi, cậu thì sao?"

Cậu nói xong, bỗng giác nhớ tới những chuyện mà Lăng Huyên nói, vô thức nhìn Thời Bất Phàm, đối phương rũ mi, nhàn nhạt nói: "Đến lúc đó lại tính."

Chân Ưu Tú nhạy cảm nhíu nhíu mày.

Đến thời gian hai anh em phải về, Chân Nguyên Bạch nhìn có vẻ có tâm sự, Chân Ưu Tú nhìn cậu vài lần, nói: "Anh làm sao thế?"

"Em đừng có nhằm vào cậu ấy suốt thế." Chân Nguyên Bạch mở miệng liền hơi tức giận: "Cậu ấy cũng chọc gì đến em đâu."

Chân Ưu Tú nói: "Em cảm thấy anh ta có ý đồ bất chính."

"Sao em có thể nói cậu ấy như thế chứ?"

"Anh thật sự thích anh ta à?"

Đây là lần thứ hai Chân Ưu Tú nói ra những lời này, Chân Nguyên Bạch câm nín một giây, bỗng gật đầu nói: "Đúng thế, anh thích cậu ấy."

"..." Lần này đến lượt Chân Ưu Tú sợ ngây người, Chân Nguyên Bạch không để ý đến cậu nhóc, giẫm lên tuyết tiếp tục đi về phía trước. Chân Ưu Tú ngây người cả nửa ngày, trên mặt hiện lên tia hoảng loạn, cậu nhóc chạy nhanh đuổi theo Chân Nguyên Bạch: "Giờ anh không sợ anh ta nhớ lại sẽ đánh vỡ đầu anh nữa đúng không? Trước kia anh ta bắt nạt anh thế nào anh quên rồi hả?"

"Vỡ đầu thì vỡ đầu." Chân Nguyên Bạch cứng đầu nói: "Không cần em lo."

Mặt Chân Ưu Tú như bị đông cứng lại, nhóc nói: "Em nói cho ba mẹ biết anh cũng không sợ hả?"

Chân Nguyên Bạch lập tức dừng bước, cậu chậm rãi quay lại, căng da đầu nói: "Em muốn đổi tên thành Chân Đáng Ghét à?"

Biểu cảm của Chân Ưu Tú như bị sét đánh ngang tai: "Anh nói gì cơ?"

"Nếu em dám nói, anh sẽ gọi em là Chân Đáng Ghét."

"..." Chân Ưu Tú nhìn cậu hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Trước kia anh từng nói anh muốn làm một nhà khoa học, anh đã quên hết rồi à?"

"Đương nhiên không quên." Chân Nguyên Bạch nghi hoặc sao nhóc lại nhắc đến chuyện này, nhưng trong lòng cậu chuyện quan trọng bây giờ là bắt Chân Ưu Tú phải hứa: "Em đừng nói ra, anh sẽ chia nửa tiền tiêu vặt với em."

Lông mi Chân Ưu Tú run run, nói: "Anh bị ngốc đấy à?"

"..."

Chân Ưu Tú trầm mặc đi về phía trước, Chân Nguyên Bạch nhíu nhíu mày, duỗi tay kéo lấy cậu nhóc: "Yêu đương chỉ là chuyện thường thôi mà, anh cũng đâu làm ảnh hưởng việc học, nếu em nói với ba mẹ, em chính là Chân Đáng Ghét, đồ quỷ cáo trạng."

"Ai nói là em định nói với ba mẹ chứ?" Chân Ưu Tú gạt tay cậu ra, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Anh thích thế nào thì thế đi, em mặc kệ anh."

Khóe miệng Chân Nguyên Bạch giương lên, đưa tay ra ôm lấy cậu nhóc: "Em trai ngoan, anh mua đồ ăn ngon cho em nha."

"Anh có quên gì không đấy?"

"Quên gì cơ?"

Chân Ưu Tú trừng mắt liếc cậu một cái, đưa tay đẩy tay cậu ra, nói: "Ông trời cũng không cứu nổi người muốn chết, sau này Thời Bất Phàm mà đá anh, làm anh khóc, thì cũng đừng có mà tìm em xả giận hộ anh."

Chân Nguyên Bạch lập tức cười, xoa xoa đầu cậu nhóc, "Sau này có người bắt nạt em, anh sẽ bảo Thời Bất Phàm giúp em."

Mặt Chân Ưu Tú trầm xuống, lại đánh rơi tay cậu, Chân Nguyên Bạch bị đau thổi thổi, mu bàn tay bị nhóc đánh đỏ lên, mãi sau vẫn còn nóng rát.

Cậu vừa xuýt xoa vừa đi theo nhóc vào tiểu khu, miệng lẩm bẩm lầu bầu: "Con nít quỷ... Đúng là đáng ghét..."

Vào trong, Chân Ưu Tú chờ cậu trong thang máy: "Thương lượng tí nào."

"Thương lượng cái gì?"

"Không phải anh bảo muốn cho em tiền tiêu vặt à?"

Chân Nguyên Bạch lại hối hận: "Không phải em không cần à?"

"Đúng là em không cần của anh thật."

Chân Nguyên Bạch: "?"

Chân Ưu Tú lạnh nhạt nói: "Em muốn một nửa tiền tiêu vặt của Thời Bất Phàm."

Chân Nguyên Bạch cau chặt mày lại, bỗng thấy đau đầu: "Sao cậu ấy lại phải cho em tiền tiêu vặt cơ chứ?"

"Tốt nhất là hôm nay anh nói với Thời Bất Phàm đi, không thì ngày mai em sẽ nói với ba mẹ liền đó."

Sau đó, mặc kệ Chân Nguyên Bạch nói cái gì, nhóc cũng không hé răng lấy nửa câu.

Sao mà Chân Nguyên Bạch có thể nói chuyện này với Thời Bất Phàm cơ chứ, cậu chẳng thể nghĩ nổi tên nhóc thối kia lại là loại người này, thế mà nhóc ấy lại... Lại dám mơ tưởng đến tiền tiêu vặt của Thời Bất Phàm! Chân Nguyên Bạch lăn trên giường, Thời Bất Phàm lại gửi cho cậu ảnh bữa tối của hắn, "Ăn cơm cùng mấy người Diệp Liêm."

Chân Nguyên Bạch sắp rối tung cả lên. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Thời Bất Phàm cũng không phải con số nhỏ, Chân Ưu Tú đúng là biết dùng công phu sư tử ngặm. Chân Nguyên Bạch lật lật sổ nhỏ của mình, sổ nhỏ này là từ lúc còn giả yêu đương, bởi vì bình thường đi ra ngoài với Thời Bất Phàm cậu gần như chẳng cần tiêu tí tiền nào, nên cậu liền ghi lại hết tất cả số tiền mà Thời Bất Phàm tiêu, muốn đợi đến ngày Thời Bất Phàm nhớ lại sẽ chuyển trả cho người ta.

Nhưng hiện giờ Thời Bất Phàm nhớ lại rồi, hắn vẫn muốn tiếp tục hẹn hò, Chân Nguyên Bạch không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục ghi lại. Cậu còn đặc biệt chuẩn bị một cái ví cũ đựng tiền mà Thời Bất Phàm đưa cho cậu, sau mỗi bữa ăn với Thời Bất Phàm, cậu sẽ nhét phần tiền của mình vào đó, chuẩn bị sau này trả lại Thời Bất Phàm.

Tuy không biết có đến ngày đó hay không, nhưng trong lòng Chân Nguyên Bạch cũng không muốn lợi dụng người ta.

Cậu không hiểu nổi, đều là cùng cha mẹ sinh ra, cậu thì yêu đương với người ta nhưng lại ngại dùng tiền người ta, mà sao Chân Ưu Tú lại dám...

Đang nghĩ đến đây, Chân Ưu Tú bỗng lại nhắn tin cho cậu: "Ba mẹ sắp về rồi, sáng mai là chúng ta sẽ về quê, nếu anh không hỏi, em sẽ nói chuyện anh đang hẹn hò cho bọn họ."

Chân Nguyên Bạch không trả lời đổi tên của nhóc thành "Chân Đáng Ghét."

Chân Đáng Ghét: "Rốt cuộc thì anh thích gì ở Thời Bất Phàm chứ?"

Chân Nguyên Bạch suy nghĩ hồi lâu, trả lời: "Không phải việc của em."

Được rồi, Chân Ưu Tú nghĩ, Thời Bất Phàm cũng không phải không có ưu điểm, ít nhất cũng không dạy anh trai nói tục.

Chân Nguyên Bạch xoay người trên giường lại trằn trọc, lúc nói chuyện với Thời Bất Phàm cũng toàn nghĩ đến chuyện này, sau khi nói chúc ngủ ngon với Thời Bất Phàm trong lòng cứ như có cái gai, cậu biết Chân Ưu Tú rất có khả năng nói với ba mẹ cậu, đến lúc đấy bị đánh là chuyện nhỏ thôi, nhỡ mà ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết... Nhỡ mà bọn họ không cho cậu và Thời Bất Phàm ở bên nhau nữa, nhỡ mà họ muốn chuyển trường cho cậu, sau đó đưa cậu đi sốc điện* gì đó thì làm sao bây giờ?

*Có vài người cho rằng đồng tính là bệnh, rồi sau đó đưa con/ người thân đến các "bệnh viện" để "chữa bệnh". Và phương pháp "trị liệu" thường thấy là sốc điện, giật điện.

Một tiếng sau lời chúc ngủ ngon, trong lòng Chân Nguyên Bạch không ngừng mắng chửi tên nhóc thối Chân Đáng Ghét, lúc lấy hết can đảm cầm điện thoại lên, trái tim cậu cứ như muốn nhảy ra khỏi ngoài.

Cậu hít một hơi đánh chữ vào khung: "Ưu Tú biết chuyện chúng ta rồi, nó nói muốn cậu đưa một nửa tiền tiêu vặt cho nó, không thì sẽ nói cho ba mẹ tôi biết."

Đánh xong chữ, cậu lại có cảm giác bản thân cứ như đang kết hợp với Chân Ưu Tú lừa tiền Thời Bất Phàm vật, vì thế xấu hổ thu hồi lại.

Lại phát hiện giữ khung chat nhảy ra một cái: "?"

Thời Bất Phàm nhướng mày.

Trong nháy mắt hắn đã hiểu ngay ý của Chân Ưu Tú.

Hắn đương nhiên biết trong lòng Chân Ưu Tú thì mình có hình tượng như thế nào, ma đầu bắt nạt anh trai, đũa mốc đòi chòi mâm son, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tên lưu manh vấy bẩn học bá, Tóm lại, trong mắt Chân Ưu Tú, toàn thân hắn không có một chỗ nào xứng với Chân Nguyên Bạch cả, dù sao thì Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn hiểu chuyện tính cách tốt, dù có mất đi danh hiệu học bá, thì cũng vẫn là một bảo bối quý giá.

Tên nhóc thối tha Chân Ưu Tú, năm ngoái còn lùn hơn hắn nhiều thế, mà vẫn dám đến trước mặt hắn cảnh cáo hắn không được bắt nạt anh trai mình, suy cho cùng thì tính cách của Chân Nguyên Bạch cũng ăn sâu vào máu rồi, Chân Ưu Tú muốn đưa cậu một phương thức bảo vệ bản thân. Nhóc ấy biết tính cách anh trai mình mềm yếu, không chừng còn cảm thấy anh mình hơi ngốc, nên mới cứ chú ý cậu mãi không buông. Cũng là đang sợ anh trai cải trắng bị con heo Thời Bất Phàm tha đi mất, mới chỉ là Chân Ưu Tú thôi, nếu Chân Bình Tân và Tần Anh mà phát hiện ra thì tuyệt đối cũng càng khó nói hơn.

Nhưng Chân Ưu Tú há mồm lại muốn bắt Chân Nguyên Bạch nói muốn tiền tiêu vặt của mình, nhất định là do Chân Nguyên Bạch đã thừa nhận là thích hắn. Cậu nhóc ấy làm vậy là có hai nguyên nhân, một là mong Thời Bất Phàm hẹp hòi, muốn dùng chuyện này để phá hỏng mối quan hệ của họ, nếu có thể chia tay thì càng tốt. Thứ hai là phát hiện ra rồi nhưng không thể ngăn được, vậy thì chuẩn bị một đường lui cho anh trai mình.

Dù cho về sau hắn có khốn nạn với Chân Nguyên Bạch, thì ít ra vẫn có một khoản tiền đền bù.

2

Trong đầu Thời Bất Phàm trải ra hàng loạt suy luận, bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng, tên nhóc Chân Ưu Tú này... Đúng là nhỏ mà lanh.

Sao trong đầu nhóc ấy lại có ý tưởng đầu cơ này chứ? Sao mà đều cùng là đứa trẻ trong một nhà nuôi mà lại khác nhau một trời một vực vậy? Nhìn bé cưng Thông Minh nhà hắn vô hại hiền lành thế nào kìa!

Nhưng cậu em vợ đòi tiền = Sính lễ, chắc vậy đấy.

Chân Nguyên Bạch bắt đầu cố gắng thay đổi chủ đề: "Sao cậu vẫn chưa ngủ vậy?"

"Cậu nói với em ấy là cậu thích tôi à?" Đây mới là chuyện Thời Bất Phàm quan tâm nhất, dù trong lòng biết rõ, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Chân Nguyên Bạch nói, mãi lâu sau hắn mới nhận được tin nhắn trả lời: "Ừ."

Thời Bất Phàm vừa định trả lời, trong đầu bỗng xoay vèo cái, nói với Chân Nguyên Bạch: "Chuyện cậu vừa nói tôi đã biết rồi, tôi sẽ không đưa em ấy tiền, nhưng cũng có biện pháp làm cho em ấy không nói với ba mẹ cậu."

Ánh mắt Chân Nguyên Bạch sáng lên. "Biện pháp gì vậy?"

Thời Bất Phàm tìm thấy WeChat của Chân Ưu Tú, nhập một chuỗi ký tự, sau đó chuyển về giao diện trò chuyện với cậu: "Chờ đến đêm tân hôn thì nói cho cậu biết."

Chân Nguyên Bạch: "?"

Đầu Chân Đáng Ghét và Thời Phiền Phức đều có một cái, một cái hố rất rất lớn!

Đọc truyện chữ Full