*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem phim
Chuyển ngữ: Diên
Đường Ngật cẩn thận hồi tưởng xem mình gọi bác sĩ La là ‘Bảo Bảo’ khi nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Ngoại trừ tài khoản chính thức của bệnh viện thú y ra thì cậu có gọi ai như thế bao giờ đâu!
Chờ chút!
Đường Ngật mở phần tin nhắn với bệnh viện thú y ra xem lại một lần, kinh ngạc há hốc miệng.
Rất rõ ràng, những tin nhắn trả lời của bên kia có hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Một vài tin có kèm theo những từ đáng yêu, icon.
Còn khi trả lời về vấn đề chuyên ngành thì tin nhắn rất nghiêm túc không hề có thêm một từ cảm thán nào.
Đường Ngật giờ mới muộn màng nhận ra, có lẽ đó giờ vẫn luôn là hai người nói chuyện với cậu.
Một trong đó là La Chú.
Đường Ngật cuống quít vứt điện thoại lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình nhưng không tập trung.
Mặt cậu đỏ bừng, gần như có sương mù bốc lên từ hai tai lẫn đỉnh đầu.
Dì đồng nghiệp bê sách đi qua trông thấy thì sợ hãi: “Tiểu Đường, con sao thế? Sao mặt mũi đỏ bừng thế này? Con bị ốm à?”
Đường Ngật vẫy tay: “Không ạ, con không sao.”
Dì lo lắng nhìn cậu, dặn dò: “Con nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe.
Dạo này thời tiết thay đổi thất thường lắm, coi chừng bị cảm.”
“Cảm ơn dì quan tâm ạ.” Đường Ngật chờ dì đi khỏi mới cầm điện thoại lên, màn hình đã tắt.
Không nhìn thấy tin nhắn làm mình xấu hổ, nhiệt độ trên mặt cậu hơi giảm xuống.
Lừa mình dối người không có tác dụng, không trả lời tin nhắn của người ta rất không lễ phép.
Đường Ngật xây dựng tâm lí xong mới lấy dũng khí mở điện thoại lên, nhìn thấy hai tin nhắn La Chú gửi đến.
Một gốc cây: Hai ngày nay cậu không tới, bận việc à?
Một gốc cây: Tôi định tự cho mình một ngày nghỉ vào thứ hai
Thật ra cũng không bận lắm, chỉ là Đường Ngật không muốn tới bv rồi gặp phải người kia thôi.
Cậu biết động thái này của mình như rùa nhát gan, nhưng cậu vẫn chọn quay về vùng an toàn của mình.
Bây giờ La Chú nhắc tới chuyện ngày nghỉ Đường Ngật mới nhớ ra mấy hôm trước cậu đã đồng ý nghỉ chung với hắn.
Đường Ngật luống cuống tay chân trả lời: Thứ hai tôi rảnh.
Lần này La Chú không trả lời liền, có lẽ là đi làm việc.
Đường Ngật bỏ điện thoại xuống, sửa sang lại sách mới sắp lên kệ nhưng vẫn chăm chú nhìn điện thoại.
Một lát sau, điện thoại rung lên.
Đường Ngật lập tức lấy ra xem nhưng lại là tin nhắn của Diệp Vũ Vi.
Vũ Vi: Mau nhìn nè! Bệnh viện thú y gửi ảnh Trà Chanh cho tớ!
Vũ Vi: Đáng yêu không?
Trong hình là mèo ba chân khôi phục rất tốt, không cần phải ở trong lồ ng suốt nữa, có thể thả ra ngoài đi dạo một lát mỗi ngày.
Bệnh viện thú y sẽ chụp hình lại gửi cho chủ nó.
Đường Ngật nhìn ảnh một lát, chợt thấy không phục.
Tại sao cậu phải trốn tên kia chứ? Vì thế mà không thể tới bệnh viện thú y!
Nếu hắn lại mắng cậu ngu nữa thì cậu sẽ làm như Vũ Vi, đấm vào mặt hắn!
Màn hình nhảy lên tin nhắn mới.
Một gốc cây: Khi nào thì cậu mới quay lại bệnh viện thế?
Đường Ngật đang rất giận, gõ chữ mạnh bạo hơn bình thường: Lát nữa tan tầm tôi sẽ tới!
Bệnh viện thú y Yêu Pet, Nhan Thanh đang đọc tài liệu ở đại sảnh thì có một người đàn ông bước vào hết nhìn đông lại ngó tây, mãi tới khi Nhan Thanh đi tới chỗ hắn thì hắn mới hỏi: “Chỗ mấy anh có tiêm vắc-xin phòng dại chó không?”
Nhan Thanh trả lời theo bản năng: “Có.”
Người nọ xắn ống tay áo lên: “Tôi vừa mới bị mèo hoang cào chảy máu, bác sĩ nhanh tiêm cho tôi đi!”
Nhan Thanh nghe mà bối rối: “Nhưng, nhưng chỗ chúng tôi chỉ có vắc-xin phòng dại tiêm cho chó mèo thôi!”
Tiểu Cảo dắt chó đi vào, ngạc nhiên nói: “Bên ngoài có con mèo hoang mập lắm.”
Đâu chỉ là mập, con mèo cam lông trắng kia như mèo béo phì ấy.
Nó nằm sấp trên vỉa hè tắm nắng, ai đi qua nó cũng thò vuốt cào một cái, ghẹo đến là vui vẻ.
Cô vừa dắt chó đi dạo về, không ngờ trước cửa lại xuất hiện một con mèo xa lạ, làm cho con Golden trong tay cô sợ quá chừng.
Người đàn ông nhìn ra cửa thì kích động nói: “Chính là nó! Chính nó cào tôi!”
La Chú vừa đổi thuốc cho một con mèo xong, vừa đi ra đổi gió thì nghe thấy tiếng người nọ, quét mắt nhìn ra cửa.
Vừa nhìn ra cái mà hoảng.
La Chú trông thấy Đường Ngật ôm balo mèo không hề biết gì đi tới, không chú ý đến con mèo hoàng trốn sau gốc cây nên bị nó nhào ra cào hai ba phát.
Đường Ngật thấy không ổn vội vã lùi lại, cúi đầu nhìn thì thấy quần mình đã bị cào ra vài sợi vải.
Cơ thể La Chú phản ứng nhanh hơn đầu óc, hắn lập tức vọt tới chỗ Đường Ngật, kéo quần cậu lên kiểm tra thấy không bị xước da mới yên tâm.
Mèo hoang bên ngoài không thể so được với mèo chó rõ nguồn gốc trong bệnh viện, trên người nó mang theo vi khuẩn gì ta không thể biết trước được nên nhất định phải cẩn thận.
Đường Ngật trông thấy La Chú thì mặt lại đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi xổm xuống theo: “Không cào xước da.”
La Chú nhìn cậu rồi nhìn về phía con mèo nọ.
Nó không hề biết mình sắp phải đối diện với hiểm cảnh, ung dung nằm nhoài ở đó không sợ trời không sợ đất.
Sao con mèo này lại dữ như thế? Nhất định là dư thừa hoocmon giống đực.
La Chú liếc Nhan Thanh, lấy bao tay trong túi ra, vừa đeo vừa yên lặng đi tới chỗ con mèo.
Hai người phối hợp ăn ý ra tay chuẩn mà tàn nhẫn, gô cổ con mèo áp giải vào bệnh viện.
Sau khi xác định nó đúng là mèo đực thì chuyện tiếp theo rất đơn giản.
Kiểm tra cơ thể không có gì đáng ngại là có thể tiến hành giải phẫu trong ngày, quan sát thêm một đêm rồi bốn năm ngày sau là có thể xuất viện.
Kế đó là tìm ngươi nhận nuôi, quy trình an toàn tiện lợi nhanh chóng, bọn họ đã làm việc này nhiều đến không thể quen thuộc hơn.
La Chú thừa lúc nó còn chưa hết thuốc tê bấm một lỗ nhỏ trên tai đó để đánh dấu đã triệt sản.
Đường Ngật lần thứ hai chứng kiến kĩ năng thiến mèo siêu đẳng của La Chú, trên đời này lại có thêm hai quả trứng vô chủ.
La Chú tự cho mình một ngày nghỉ vào thứ hai thật.
Lịch trình đã hẹn đúng hạn mà tới, hai người mang hai tâm trạng khác nhau tới chỗ hẹn.
Thứ hai là ngày thích hợp nhất để đi xem phim, đầu tuần rạp ít người nên rất yên tĩnh.
Hai người đã hẹn gặp nhau ở cổng rạp.
La Chú đến trước giờ hẹn những hai mươi phút, ấy thế mà lúc tới nơi thì Đường Ngật đã ở đó rồi.
La Chú nói một tiếng ‘chờ lâu rồi’, sau đó đi lấy vé.
Đường Ngật không hỏi xem phim gì, chủ yếu là đi cùng La Chú, hắn muốn xem gì thì xem.
Thực ra về bộ phim sắp xem thì La Chú cũng không hiểu biết hơn cậu là bao.
Phim do Vương Băng Ngu đề cử, theo lời hắn thì là phim hót hòn họt, hành động cảm xúc mãnh liệt, kiểu gì cũng khơi dậy nhiệt huyết đờn ông.
Hắn còn dặn đi dặn lại phải xem 4D cho k1ch thích.
La Chú chần chừ một lúc rồi quyết định thử tin hắn một lần.
Người xếp hàng lấy vé quả nhiên không nhiều, chỉ có rải rác bốn năm người chờ ở cửa soát vé.
Có lẽ do phim đã chiếu được một đợt rồi, số người muốn xem đã đi xem gần hết, có thể yên lặng xem phim với Đường Ngật tính ra cũng không tồi.
Đi ngang qua quầy đồ ăn vặt, La Chú thấy Đường Ngật cứ nhìn qua bên đó mãi thì hỏi: “Cậu muốn ăn gì không? Cậu đi chơi với tôi, tôi mời.”
Đường Ngật nhìn túi bỏng ngô siêu to siêu khổng lồ, hai mắt tràn ngập khát khao.
Cậu muốn cái này!
Công phu nghe lời đoán ý của La Chú không giỏi lắm nhưng cảm xúc của Đường Ngật thật sự vô cùng rõ ràng, hắn quay lại nói với nhân viên: “Cho tôi một phần bỏng ngô to nhất.”
Đường Ngật nhìn chằm chằm quá trình túi bỏng ngô siêu bự từ trong kệ qua tay nhân viên đưa tới tay khách hàng, hai mắt lấp lánh.
La Chú đột nhiên thấy thỏa mãn một cách kì lạ.
Đường Ngật quay đầu nhìn hắn, mắt sáng rực: “Cảm ơn anh, bác sĩ La.”
La Chú im lặng một lát mới đáp: “Còn muốn gì nữa không?”
Đường Ngật quay đầu nhìn kẹo bông cách đó không xa, chiếc nào cũng màu sắc rực rỡ, nom như đám mây nhỏ, sau đó biến thành một đóa hoa cực to dưới bàn tay người bán, cực kì thu hút trẻ nhỏ.
La Chú biết đó chỉ là đường trắng với phẩm màu thôi, mùi vị không quá ngon nhưng nếu Đường Ngật thích thì thỉnh thoảng ăn vài cái cũng được.
Thế là Đường Ngật có trong tay một túi bỏng ngô siêu bự và một chiếc kẹo bông siêu khổng lồ.
Lượng đường bùng nổ.
Nhưng cậu rất vui vẻ.
La Chú mua thêm hai lon coca, ăn nhiều bỏng như vầy không khát mới là lạ.
Đường Ngật ôm túi bỏng ngô, La Chú thấy hai tay cậu đều bận bèn cầm kẹo bông giúp cậu.
Chốc lát sau, toàn bộ rạp tối đen.
Màn hình sáng lên, đầu tiên là chiếu hai đoạn quảng cáo công ích, sau đó là logo công ti chế tác phim, con rồng vàng xuất hiện xong là phim bắt đầu chiếu.
(*) Bạn nào hay xem phim chiếu rạp của trung chắc biết cái này, con rồng vàng trên nền xanh lá bay qua bay lại á, hình ở cuối chương
Lúc ghế dựa rung lên lần đầu là La Chú đã dự thấy có điềm không lành.
Hắn nhìn Đường Ngật, cậu đang chăm chú xem phim, tay bốc một hạt bỏng chuẩn bị bỏ vào miệng.
Tựa hồ là nhận ra ánh mắt La Chú, cậu nghiêng đầu qua, đưa túi bỏng lên, khẽ hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Cậu vừa dứt lời thì con đường cao tốc trong phim xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ thân xe bay lộn trên không, cảnh tượng trong xe trời đất quay cuồng.
Cùng lúc đó, ghế dựa trong rạp cũng phối hợp theo cảnh phim bắt đầu rung lắc dữ dội, lắc đến độ muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra.
Túi bỏng trong tay Đường Ngật b ắn ra ngoài như một cơn mưa hoa.
Cậu hơi méo miệng, nỗ lực vớt vát nhưng cả người bị cuốn theo ghế dựa, không thể tự kiểm soát.
La Chú vươn tay tính giúp cậu, chỉ là hai người ở cùng một hoàn cảnh giống nhau thì ai giúp được ai đây.
Cả hai tuyệt vọng nhìn bỏng ngô tung bay rồi rải xuống đầy người.
Cơn rung lắc cuối cùng cũng ngừng lại, hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, cùng vượt qua cơn đại nạn.
Túi bỏng ngô đầy ắp giờ chỉ còn lại chút xíu dưới đáy túi.
La Chú thu tay về, rơi vào trầm mặc.
Đường Ngật chậm rãi bỏ miếng bỏng trong tay vào miệng, hơi cúi đầu, mặt hiện rõ vẻ oan ức.
Ngờ đâu, cơn đại nạn vẫn chưa kết thúc.
Đường Ngật nắm chặt kẹo bông La Chú mua cho cậu, âm thầm thề phải bảo vệ tốt kẹo bông, không để nó rơi vào kết cục bi thảm như bỏng ngô.
Huống chi kẹo bông không nhỏ bé mỏng manh như bỏng ngô, nó còn có một cái que trúc để bám vào, nhất định sẽ kiên cường hơn bỏng ngô!
Chỉ là Đường Ngật tuyệt đối không ngờ rằng, theo trận mưa rào trong phim, ghế dựa bắt đầu phun nước.
Kẹo bông mới vừa cắn một miếng chạm phải nước lập tức co lại.
Một chiếc kẹo bông siêu to màu sắc rực rỡ co lại thành một nhúm.
Kẹo bông mất đi sắc đẹp cũng như mất đi linh hồn.
Đường Ngật nhìn mấy lần, không muốn ăn nữa, thất vọng bỏ vào túi cho túi bỏng không cô đơn nữa.
La Chú chạm khẽ vào tay Đường Ngật như an ủi, nghĩ nghĩ lại chuyển sang nắm lấy tay cậu.
Đường Ngật mím mím môi, nắm lại tay hắn, dường như làm vậy khiến cậu thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hôm sau, La Chú quay lại bệnh viện làm việc.
Vương Băng Ngu phóng lẹ tới hóng hớt, vẻ mặt thiếu đòn dựa sát vào: “Phim thế nào?”
La Chú mỉm cười: “Ha hả, không tập trung xem được.”
Hiển nhiên, đi xem phim với đối tượng thì có ai xem phim thật đâu, ai mà chả làm chút chuyện thiếu sáng.
Vương Băng Ngu đang cười đến đắc ý thì bị La Chú thụi một cú vào lưng.
“Anh biết không? Cái ghế dựa kia đánh tôi với Tiểu Đường thế này đây.”
Bọn họ không thể xem phim chiếu gì, bởi vì từ đầu tới cuối chỉ muốn đánh nhau một trận với ghế dựa.
Hắn đúng là điên rồi mới tin lời Vương Băng Ngu.
Chú thích:
1.
Mèo cam trắng.
2.
Logo rồng.
3.
Kẹo bông
.