Cậu mỉm cười tiếp thu lời anh nói.
Quả thật, có lúc cậu cũng đã từng hận cha mẹ mình...nhưng mà như anh ấy nói.
Có thể họ cũng là bất đắc dĩ thì sao? Do đó, dần dà cậu cũng chôn vùi đi những ý niệm ấy.
Toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cho em trai mình.
Vả lại...bây giờ bên cạnh cậu không phải đã có một đại gia đình rồi sao? Chưa kể...cậu còn có...
Nhớ đến gương mặt của người thương, trái tim Mạnh Cường không khỏi rung động.
Cậu còn hắn...còn Hiểu Vương cơ mà!
Do đó, cậu không hề bất hạnh.
Ít ra cậu vẫn rất may mắn.
- Được rồi, sau này có gì thì tâm sự với thằng nhóc đó! Tuy là nó...ờ, hơi không đáng tin bằng anh cho lắm nhưng mà cũng không phải loại vô trách nhiệm gì.
Còn nếu nó không nghe em nói thì em cứ méc mẹ ấy.
Đảm bảo nó ngoan liền à!
Hiểu Duệ rất thẳng thắng mà chia sẻ bí quyết giải sầu cho Mạnh Cường mà không để ý hai thân hình to lớn đang đi về phía cậu và anh.
- Cậu lại lấy giờ công làm việc riêng?
Mạc Khang Lâm cau mày nhìn anh nói.
Thật là...không lẽ muốn bị trừ lương thật mới chịu nghiêm túc.
Cũng may anh ta là một vị sếp nhân từ đó.
Nếu mà là người khác chắc chắn đã bị trừ lương từ tám đời rồi.
- Đây đây thưa sếp!
Hiểu Duệ tặc lưỡi một cái rồi giơ cuốn sổ ghi chép của mình lên.
Biểu hiện như kiểu banh con mắt to ra giùm một cái thưa anh sếp đáng kính.
Mạc Khang Lâm nhìn vào quyển sổ thì mới gật đầu hài lòng.
Sau đó xoay qua nói chuyện với Hiểu Vương.
- Chúng tôi sẽ bố trí người đến đây trông chừng, yên tâm nhất định sẽ không để mọi người gặp nguy hiểm!
Nhìn nụ cười cùng lời nói chắc nịch do tên sếp của mình nói ra.
Hiểu Duệ không khỏi phỉ báng trong lòng.
Thằng này nó mà sợ ai.
Có nước người ta sợ nó thì có...quả là một sai lầm mà ai cũng sẽ mắc phải khi cho rằng nó là người bị hại!
- Tôi cũng mong sớm lôi được kẻ đó ra ánh sáng.
À mà, chắc là các anh sẽ không gửi người này đến chứ?
Hiểu Vương thản nhiên liếc mắt ông anh trai yêu quý của mình một cái và lập tức đã nhận lại được cái lườm yêu thân thương.
Ha! Mày khinh anh trai mày à con! Xui rồi nhá, anh đây ám chết mày!
- Có vẻ cậu không hài lòng thì phải, nhưng mà tôi và cậu ấy sẽ ở dây túc trực, do đó chúng ta có thể chiếu cố nhau!
Mạc Khang Lâm nhã nhặn đáp.
Phong thái của người làm sếp quả nhiên khác với người thường!
- Chiếu cố nhau nhé, em zai!
"Xem ra đi đóng phim cũng sẽ không an ổn rồi.."
Hiểu Vương thầm tặc lưỡi một cái.
Tuy là thừa biết sắp tới ông anh nhà mình nhất định sẽ kiếm trò quậy phá nhưng nói thật thì cũng không tệ lắm.
Cùng là người nhà thì hành động cũng sẽ tiện hơn.
Đỡ mắc công thêm việc phải đi xóa ký ức nữa.
Phiền phức chết...
- Được rồi, nếu vậy thì mọi người cứ làm việc tiếp đi, tôi và tiểu Duệ..
Mạc Khang Lâm còn chưa nói xong câu đã bị Hiểu Duệ cắt ngang.
- Ủa? Ông Lương kìa?
Nghe thấy tiếng của anh.
Cả ba người đều đồng loạt đưa mắt nhìn.
Quả nhiên là anh cả Hiểu Lương.
Bên cạnh còn có cậu thư ký đắc lực luôn như hình với bóng.
- Ủa, mày kêu ổng đến hả?
Hiểu Duệ nhìn em mình hỏi khẽ.
Nhớ thường ngày ông anh cả bận lắm mà.
Sao nay nhàn rỗi vậy?
- Em đâu có rãnh.
Mà chắc...là vì công việc..
Hiểu Vương bình thản đáp.
Sau đó nhớ lại mấy cái ký tự khắc trên mấy món đạo cụ mà bản thân xài qua.
Cái này có gọi là trùng hợp không nhỉ?
Kế đó, cả bốn người đều bước lại gần chỗ Hiểu Lương và thư ký.
Lúc này còn có cả đạo diễn Trần và Hạo Dương đang đứng nói chuyện.
- Chắc mọi người cũng biết chủ tịch Hiểu phải không? Những đạo cụ của đoàn phim chúng ta đều lấy bên công ty của ngài ấy!
Đạo diễn Trần còn cho là mọi người không biết nhau nên lên tiếng giới thiệu.
Mà thật ra thì trong cả bốn người chỉ có Hiểu Vương là biết thôi.
Tính ra thì ông ấy giới thiệu cũng hợp lý.
- Rất vui được gặp!
Hiểu Lương vờ như không quen biết mấy đứa em mình mà nở nụ cười ngoại giao thân thuộc.
Nếu không đi làm công ty chắc hẳn ổng sẽ trở thành một diễn viên giỏi.
Máu nghề nghiệp của mẹ đúng là đáng gờm thật!
Mà lý do Hiểu Lương tỏ ra không quen với mọi người đều là tôn trọng chủ kiến của Hiểu Vương hết thôi.
Hắn bảo không muốn để người khác biết về thân thế của mình.
Nói rằng như vậy sẽ rất phiền.
Nhưng mà nhìn sao cũng thấy bốn anh em này có nét giống nhau.
Do đó trên mạng cũng hay đồn rần rần gia thế của ảnh đế nổi tiếng này nọ.
Nói thật, nếu mà tổng mấy cái bình luận đó lại chắc là sẽ viết được cả cuốn tiểu thuyết ba ngàn mấy chương với một đống đề tài cẩu huyết.
Quả là người nổi tiếng, sức hút không đùa được đâu!
- Mà sao hôm nay ngài lại đến chỗ chúng tôi?
Để cho mọi người giới thiệu nhau xong thì đạo diễn Trần lên tiếng hỏi.
Bởi lẽ trước giờ Hiểu Lương chưa bao giờ đến đoàn phim của họ cả.
Tất cả buôn bán đều là thông qua thư ký.