Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Phong Thả Ngâm làm một nồi cháo rau dưa, đặt lên khay mang đến gian nhà của Kỷ Hành.
Nửa đường hắn gặp tên đại hán vẻ mặt thẫn thờ đứng bên gốc cây mơ, hắn liền cười vẫy tay, “Vị đại ca này, ăn cháo không?” Vẻ ngoài Phong Thả Ngâm vô cùng tuấn tú, cười lên phong lưu phóng khoáng khiến người khác yêu thích.
Tên đại hán lắc đầu, vẻ mặt vẫn thẫn thờ như trước.
Trong lòng Phong Thả Ngâm khó hiểu, lúc này từ phía sau có tiếng động truyền đến, giọng nói của Đổng Kính Chi cũng đồng thời vang lên, “Ngươi không cần phải để ý đến hắn, đây là con rối lão phu dùng cành cây mơ biến thành, không phải là con người.”
Dứt lời, giống như cảm thấy hán tử kia đã vô dụng, Đổng Kính Chi vung tay lên hán tử đang đứng mơ màng bên gốc cây dần mơ hồ cuối cùng chỉ còn lại cành cây mơ rơi trên mặt đất.
Nhìn thấy tình cảnh này trong mắt Phong Thả Ngâm xẹt qua vẻ kinh ngạc, tuy rằng đã sớm suy đoán Đổng tiên sinh khẳng định cũng là tiên nhân, có các pháp thuật siêu phàm nhưng khi thật sự gặp được hắn mới biết những gì mình tưởng tượng còn kém xa một phần mười của Đổng tiên sinh.
Nếu… nếu như hắn có thể bái Đổng tiên sinh làm sư phụ, dù cho chỉ có thể học được một phần bản lĩnh của ông cũng đủ để báo thù cho Phong Ngũ và Phong Lục!
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Phong Thả Ngâm nhìn Đổng Kính Chi không khỏi mang theo mấy phần nóng bỏng, nhưng Đổng Kính Chi giống như hoàn toàn không phát hiện.
Ông chắp hai tay sau lưng, hơi híp mắt lại, chậm rãi tản bộ trong rừng mận, nhìn qua không khác gì mấy ông lão bình thường khác.
Phong Thả Ngâm đang muốn hỏi rõ ràng bỗng nhiên nhìn thấy hai chân mình đang giẫm lên một nhánh cây sau đó một tiếng vang giòn giã vang lên, nhánh cây kia gãy thành hai đoạn, nghĩ đến nhánh cây này khi nãy vẫn còn là một gã đàn ông cao to, nghĩ đến tối qua gã còn trầm mặc đưa đồ ăn cho mình, trong lòng hắn khó giải thích được có chút không thoải mái, vì vậy hắn chỉ khom người hướng về bóng lưng Đổng Kính Chi rồi bưng cháo vào phòng Kỷ Hành.
Khi hắn đi vào Kỷ Hành đang nằm sấp trên giường, hơi thở đều đều mơ hồ không tỉnh.
Hắn nhẹ nhàng đặt cháo lên bàn, liếc mắt nhìn khói trắng nghi ngút định đánh thức Kỷ Hành.
Ai biết hắn chỉ vừa đi tới trước mặt Kỷ Hành đối phương liền mở mắt ra.
Đột nhiên đối diện cặp mắt lưu ly trong suốt đen nháy, hô hấp của Phong Thả Ngâm cứng lại, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục tinh thần nghĩ lại mình vừa mất tập trung hắn có chút không hiểu ra sao, nhưng lúc này hắn không muốn tìm hiểu quá rõ ràng.
Thấy Kỷ Hành tỉnh lại, hắn bèn nhân tiện nói: “Vừa vặn ngươi đã tỉnh, trước tiên súc miệng sau đó ăn cơm đi!”
Kỷ Hành vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Phong Thả Ngâm tùy ý nở nụ cười, “Ngươi với ta còn cần khách sáo thế sao?”
Đợi sau khi Kỷ Hành súc miệng xong rồi ăn hết hai bát cháo rau, Phong Thả Ngâm cười nói: “Sao nào? Hôm nay ta nấu cháo có ngọt không? Ta có bỏ thêm nhiều đường.”
Kỷ Hành gật đầu nói: “Rất ngọt, cảm ơn.”
Nghe vậy trong lòng Phong Thả Ngâm liền cảm thấy nặng nề, khi hắn nấu cháo chỉ cho một chút muối vốn không cho đường.
Kỷ Hành đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Phong Thả Ngâm, nếu như là trước đây y còn có thể lập tức phân tích thành phần trong món ăn, đương nhiên cũng có thể biết mùi vị là chua, cay, ngọt hoặc khổ, căn bản sẽ không lộ ra sơ sót cho dù ngọt và đắng khác nhau nhưng với y mà nói cũng chỉ là 1, 2 không khác gì.
Thế nhưng bây giờ vì tiết kiệm năng lượng y đã tắt hết các chức năng không cần thiết, bao gồm cả chức năng phân biệt mùi vị và chức năng phát hiện nói dối nên đương nhiên không biết đồ ăn có hương vị gì, càng không biết Phong Thả Ngâm nói dối.
Phong Thả Ngâm thấy Kỷ Hành rõ rang không cảm nhận được mùi vị nhưng vẫn cố làm ra vẻ ăn rất ngon trong đầu có chút trầm trọng, lại sợ khiến Kỷ Hành nhận ra được dị trạng làm tổn thương lòng tự tôn của y liền làm bộ không phát hiện ra chuyện này, tiếp tục nói chuyện với y như bình thường.
“Ta thực sự không nghĩ tới hán tử kia lại là một nhánh cây biến thành!” Phong Thả Ngâm nói đến chuyện này vẫn cảm thấy không thể tin nổi, “Tuy rằng hắn không nói lời nào, nhưng dáng vẻ cử chỉ rõ ràng không khác gì người bình thường, ta thực sự không tưởng tượng ra được một nhánh cây đến tột cùng làm sao có thể biến thành như vậy?”
Kỷ Hành không nói gì, ở thế giới cũ của y con người đã đạt đến trình độ phát triển khoa học kĩ thuật chưa từng có, người máy với từng chức năng công dụng hoàn toàn phỏng dựa theo bộ dáng con người làm ra vô cùng phổ biến.
Mà để phân biệt với người bình thường, người máy sẽ được trang bị một thiết bị nhận dạng.
Hơn nữa vật liệu để chế tạo người máy đa dạng đã có hơn ba nghìn loại, thực vật cũng có thể dùng để chế tạo người máy, không một ai sẽ cảm thấy việc một gốc cây bỗng nhiên biến thành hình người là kỳ quái.
Thế nhưng trong mắt con người ở thời đại này như Phong Thả Ngâm thì có lẽ đây là một chuyện khiến họ thấy lạ lẫm.
Phong Thả Ngâm đã quen từ lâu Kỷ Hành trầm mặc ít nói, hắn tiếp tục: “Chỉ là, khi nãy Đổng tiên sinh lại biến người kia thành nhánh cây, ta còn không may đạp phải khiến nhánh cây gãy thành hai đoạn.” Phong Thả Ngâm nói tới đây vẻ hưng phấn trong mắt cũng phai nhạt, hắn nói: “Ta có chút khó chịu.
Đều nói vạn vật có linh, trước đây ta đọc sách cũng từng noi, mỗi gốc cây, một quyển sách, thậm chí một cái lược cũng có thể biến thành yêu tinh, cũng có thất tình lục dục giống như con người.
Khi cành cây kia biến thành người có phải cũng có linh tính hay không.
Hắn bị ta đạp như vậy có đau không?”
Yêu tinh quỷ quái vốn chẳng hề tồn tại trong phạm vi lý giải của Kỷ Hành, nhưng y vẫn có thể lý giải được gã đàn ông do nhánh cây biến thành kia.
Kỷ Hành sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ rồi nói ra câu thoại: “Không cần phải để ý đến hắn, hắn chỉ là một con rối, ngươi không cần coi hắn người.” Trong thế giới của y, người máy sau khi không thể sửa chữa được nữa sẽ bị đưa đến bãi phế thải, nếu như tay chân còn linh hoạt, các linh kiện còn tốt có thể mang đi tiếp tục tái sử dụng cho các máy móc khác.
“Ta đương nhiên biết hắn không phải là người!” Phong Thả Ngâm nói: “Nhưng hắn có hình dạng của con người, ngày hôm qua đã giúp chúng ta, nhìn hắn cứ như vậy bị giẫm thành hai đoạn tâm lý có chút không thoải mái thôi.”
Kỷ Hành nói: “Ta hiểu, nếu như Đổng Kính Chi không biến nhánh cây thành người mà là một con vật, ngươi cũng sẽ không như vậy.” Sau khi cha chế tạo ra y cũng không lắp đặt thiết bị nhận dạng cho y, mà đồng thời cũng điều chỉnh hành vi của y lên cấp bậc cao nhất, điều này dẫn đến việc nếu y không nói rõ thân phận, rất ít người có thể nhận ra y chỉ là một người máy.
Trong ghi chép của y, đã từng có một nhân loại giới tính nam muốn kết hôn cùng y, sau khi bị y từ chối còn tiếp tục theo đuổi, nhưng sau khi y nói rõ thân phận thì nhân loại đó lại biến mất.
Phong Thả Ngâm nghe vậy sững sờ, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Quà là như vậy.
Nhưng Đổng tiên sinh đã cứu chúng ta, cũng là thế ngoại cao nhân, ngươi sau này không muốn gọi thẳng tên huý, quá thất lễ.”
“Được.” Kỷ Hành sửa ba chữ “Đổng Kính Chi” thành “Đổng tiên sinh”.
Nhìn thấy Kỷ Hành sảng khoái đáp ứng, thái độ có thể nói là thuận theo, Phong Thả Ngâm liền là sững sờ, ánh mắt hắn chuyển cả người và non nửa khuôn mặt còn đang cuốn băng của lấy Kỷ Hành, có chút lo âu hỏi: “Thương thế của ngươi hiện tại sao rồi? Còn đau không?”
“Không đau.” Kỷ Hành nói.
Phong Thả Ngâm thấy trên mặt hắn không có nửa phần miễn cưỡng, mới yên tâm nói: “Vết thương này với đại phu bình thường mà nói là không thể chữa trị, thế nhưng Đổng tiên sinh nói nhiều nhất là năm ngày ngươi có thể khỏi, đến lúc ấy người vẫn sẽ như trước kia, không cần lo lắng.”
Kỷ Hành không lo lắng, hoặc là nói y vốn không có loại cảm xúc lo lắng này.
Vì để tránh cho bị loài người phát hiện thân phận, trước khi đến thế giới này cha đã đổi vật liệu trên khuôn mặt và toàn than của y thành một loại vật liệu có thể tùy ý chuyển đổi hình thai theo hoàn cảnh đồng thời ngụy trang càng them giống thật.
Thân máy của y có thể chịu được nhiệt độ lên đến 20.000℃ mà không hề bị hư hỏng, mà lớp “da thịt” bên ngoài dưới tác dụng của nhiệt độ cũng sẽ tự biến đổi tạo thành vết bỏng giả, sau đó sẽ dựa theo tốc độ khôi phục của nhân loại để tự điều chỉnh.
Nghe Phong Thả Ngâm nói trong vòng năm ngày có thể khỏi hẳn, Kỷ Hành một lần nữa điều chỉnh lại tốc độ khôi phục.
Mới vừa điều chỉnh xong, liền nghe thấy Phong Thả Ngâm nói: “Chỉ là tóc của ngươi nên làm sao bây giờ? Đến lúc đó một bên có tóc một bên trọc thì phải làm sao? Ta phải đi hỏi Đổng tiên sinh xem có thuốc mọc tóc hay không.”
Kỷ Hành nghe vậy liền nói: “Cảm ơn.
Nhưng không cần đâu, tóc sẽ tự mọc ra.” Hệ thống trung tâm của y chia thành hai bộ phận, một phần bên ngoài, một phần ở tim.
Tóc và da dẻ được tạo từ cùng một loại vật liệu, nếu xem dưới kính hiển vi có thể nhìn thấy những sợi tóc mang hình dạng ống dẫn có tác dụng giải nhiệt.
Khi nghe thấy Kỷ Hành nói không cần Phong Thả Ngâm mặt ngoài đáp ứng, nhưng trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, người này tại sao lại không quan tâm bản thân như vậy?
Hắn thu dọn chén đũa, dặn y nghỉ ngơi thật tốt liền đi ra ngoài, chỉ là trước khi ra cửa bước chân hắn dừng lại chốc lát, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, sau này mấy câu như ‘cảm ơn’ vẫn không nên nói thì hơn, cho dù có nói cũng phải làm là ta cám ơn ngươi.” Nói xong, hắn thẳng lưng sải bước đi ra ngoài…
Hết chương 19..