TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn
Chương 11: 11: Nhào Vào Lồng Ngực


Hai ngày nay ‘Vạn buồm xuôi gió’ rất chi là buồn bực.

Là một nghệ sĩ vẽ tranh đồng nhân trong tay nắm giữ mười mấy vạn fan, đối với trình độ của bản thân cô ta cực kỳ tự tin.
Nghe mấy lời thổi phồng của những người hâm mộ riếc rồi cái gì cũng không còn nhớ.

Đến hôm nay việc bị giải trí Phi Phàm trả lại bản thảo, chẳng khác nào vả lên trên mặt cô ta một cái tát, chuyện này khiến cho cô cảm thấy rất lúng túng.

Cô ta nhiều fan, anti fan cũng chẳng ít, thời điểm mà fan của cô ta với giải trí Phi Phàm bắt đầu cắn nhau, trên diễn đàn xây một cái lầu ẩn danh mục đích là cà khịa cô ta không trình độ nên bản thảo của cô ta mới tiễn ra chuồng gà, còn cười cô ta ngay cả một tiểu trong suốt lẹt đẹt có mấy fan mà cũng không sánh bằng.

Điều này càng khiến cho cô ta vô cùng bực bội.

Cho nên khi nhìn thấy có người đăng bài phốt Tạ Ninh Trace tranh trên Weibo, cô ta đã ngay lập tức chia sẻ bài viết này.
Vào thời điểm đó, các bạn bè đồng nghiệp đều tin tưởng rằng không có một bản vẽ mô phỏng nào mà khi chồng lên bản gốc lại khớp hoàn toàn 100% được.

Nhưng bọn họ không ngờ là Tạ Ninh lại đăng video làm sáng tỏ, còn bọn họ thì như bị vả cho mấy cái trời giáng.
Ngay lập tức cô ta đã xoá bài chia sẻ, mặc dù không tránh khỏi chuyện bị người ta đâm thọt hai ba câu, nhưng người hâm mộ thì họ vẫn luôn ở sau chống đỡ cho cô ta.
Nhưng rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới rất nhanh cái tát trời giáng lần thứ ba cũng tới.

Không ngờ tới Tạ Ninh lại là nhà thiết kế Nguyên hoạ tì hưu.
Nhân vật tì hưu này có độ hot cỡ nào, ‘vạn buồm xuôi gió’ đã quá hiểu rồi.
Hơn một nửa fan trên Weibo của cô ta đều là do tranh đồng nhân tì hưu hấp dẫn mà đến.

Nhưng tranh đồng nhân sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cửa để so với nguyên tác.

Tranh đồng nhân và tranh nguyên tác là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, không có một tay vẽ đồng nhân nào dám nghênh mặt lên nói hắn vẽ đẹp hơn so với nguyên tác.

Fan yêu thích cô ta là vì tranh đồng nhân tì hưu, là căn cứ sự yêu thích dành cho nhân vật tì hưu, mà nguyên tác mới là người sáng tạo, đây mới chính là cơ sở yêu thích của bọn họ.
‘Vạn buồm xuôi gió’ cười khổ nữa ngày, cuối cùng thở dài một cái, quyết định công khai nói lời xin lỗi: “Đối với sự việc hiểu hầm XN lão sư trace tranh, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi........”
Mà bản thân Tạ Ninh cũng không có nhìn thấy nghe thấy lời xin lỗi công khai của cô ta, thậm chí đến mấy chuyện xảy ra trên mạng suốt hai ngày nay cậu còn không thèm quan tâm tới.

“Tạ Ninh, bây giờ cậu đã là người có mấy vạn fan trên Weibo rồi đó nha” Thời điểm Nghiêm Khê gọi điện đến tranh công, Tạ Ninh đang ở trên xe.
Cậu nhìn khung cảnh dòng xe cộ chạy như bay bên ngoài, hỏi: “Cậu mua fan cho tôi à?”.

Nghiêm Khê nghẹn một chút: “Không có mua, đều là fan hàng real không đó!”.
Tạ Ninh nhéo lông mày lên, nghi ngờ nói: “Bây giờ muốn nổi tiếng lại dễ dàng đến vậy sao?”.
“Tổ tông ơi” Nghiêm Khê nói: “Bây giờ là thời đại internet, mấy vạn fan mà thôi, cũng không phải mấy trăm ngàn, với tài nghệ này của cậu, cho dù là có mấy trăm vạn thì cũng xem như muộn rồi đó”.
“Ồ” Đối với internet Tạ Ninh cũng không quá thông hiểu, nghe Nghiêm Khê nói như vậy cậu cũng chỉ ậm ừ cho qua: “Ra là vậy”.
Nghiêm Khê dặn dò cậu: “Weibo cũng cần phải hoạt động, cậu đừng đó bỏ bê nó suốt mấy tháng trời không thèm đụng tới, cỏ nó mọc dài lên tới đỉnh đầu rồi kia kìa”.
Tạ Ninh nói: “Tôi thấy không có cái gì hay để đăng hết”.
Nghiêm Khê dạy cậu: “Đăng đại cái gì đó lên cũng không, nếu không thì cậu cứ lên bình dạo hay chát chít với fan cũng oke mà”.
Tạ Ninh cau mày: “Phiền lắm”.
Dừng một chút còn nói: “Lãng phí thời gian.”
Nghiêm Khê: “...”
“Được thôi.” Nghiêm Khê không miễn cưỡng cậu, xoa xoa cái trán: “Tổ tông có tư cách tùy hứng, cùng lắm thì cho cậu cái thiết lập tính cách lạnh lùng cao lãnh”.
Tạ Ninh nghe không hiểu lắm, cũng không quá để tâm, tiếp tục nghe Nghiêm Khê lải nhải.
Cậu một bên nghe Nghiêm Khê nói, một bên thì mở Weibo ra.
Mấy ngày nay cậu oanh tạc mọi mặt trận thu về không ít @ cùng bình luận, cậu cũng âm thầm tiếp thu không ít tin tức vào đầu, còn có điện thoại liên quan đến bản thảo.

Trước mắt Tạ Ninh không có ý định nhận thêm bản thảo, nguyên hoạ trò chơi cùng nguyên hoạ truyền hình vẫn có chỗ khác nhau, cậu dự định trước tiên cứ học thêm chút đã.

Nghĩ như vậy, cậu liền đăng một bài viết mới lên Weibo:
XN_zxcvbnmV: Không nhận tin nhắn riêng, không nhận bản thảo, tạm thời đang bổ túc.
[Tui là người đầu tiên có mặt ở đây à? XN lão sư ơi ~~ thầy nhìn em điiiiii! Em yêu thiết kế tì hưu của thầy!!!!!!!!!!!!!!! ]
[ Boss còn phải đi học bổ túc, còn chúng ta chẳng lẽ đều tàn tật hết rồi ư???]
[ XN lão sư em xin thú nhận với thầy rằng! Tranh của thầy conme nó quá đỉnh luôn á!!!!!!!!!!]
...
“Thiếu gia, là nơi này sao?” Tài xế Ngô Thụ phanh xe lại, hỏi.

Tạ Ninh liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, thấy ở lối vào tiểu khu có mấy tảng đá sừng sững cao đến đầu người, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chữ viết bằng mực đen trên đó “Hoa viên Tử Đông”.
Tạ Ninh gật đầu: “Là nơi này.”
Nghiêm Khê ở trong điện thoại mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên này: “Cậu đang ở bên ngoài?”
“Ừm.” Tạ Ninh giải thích: “Có hẹn với Dương Duệ lão sư nên hôm nay tới của thăm hỏi”.
Nghiêm Khê hiểu ra: “Vậy được, tôi không quấy rầy cậu nữa” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tạ Ninh nói tài xế: “Có khả năng là hôm nay cháu phải ở đây đến tận trưa, chú cứ về nhà lớn trước cũng được”.
Nhà lớn là nơi mà Tạ lão gia tử dưỡng lão, Tạ Ninh không có tài xế riêng, bình thường cậu không hay đi ra ngoài, nếu có đi đâu thì mượn tài xế của Tạ lão gia tử.
Ngô Thụ cười nói: “Không có chuyện gì, chú tìm chỗ nào đó chờ là được rồi, hôm nay Tạ lão gia tử không có đi đâu, bảo chú phải chăm sóc cậu thật tốt, khi nào cậu về cứ nhắn tin cho chú là được”.

Vì để cho Dương Duệ lão sư lưu lại ấn tượng tốt, hôm nay Tạ Ninh ăn mặc cực kì có khí chất của một học sinh, quần áo gọn nhã nhặn, lại sợ không đủ ấm áp, nên khoát thêm một cái khăn quàng cổ màu lam nhạt.
Trang phục này lại vô tình khớp với miêu tả của Trang Duyên, giống hệt như một sinh vừa mới tốt nghiệp ra trường.
Hiện tại Dương Duệ lão sư đã lui về vị trí tuyến hai, chỉ dạy cho mấy học sinh, ở nhà dưỡng lão dưỡng sinh, chăm sóc hoa cỏ.
Ở trong cái nghề nguyên hoạ truyền hình này thì trình độ của ông không phải người nào cũng có thể so sánh, quan hệ rộng, danh tiếng lớn, học sinh tới tận cửa xin học cũng không ít.
Lúc Tạ Ninh tới gõ cửa trong lòng cũng có chút lo lắng.
Bề ngoài Dương Duệ lão sư trông hoà ái dễ gần, vì không còn cùng đoàn kịch dãi nắng dầm mưa, tháng ngày trãi qua rất tốt, cơ thể hơi phát tướng, nói chuyện cười ha ha: “Tạ Ninh đúng không, tôi có xem qua tranh cậu vẽ, kỹ năng cũng rất vững chắc, ở cái độ này mà có thể vẽ ra được tốt như vậy cũng vô cùng hiếm thấy”.

Tạ Ninh mang theo tranh phác thảo đến đưa cho Dương Duệ lão sư: “Đều là gần đây tiện tay nên vẽ, cháu chỉ mới vừa tiếp xúc với thiết kế truyền hình, cái gì cũng không hiểu, đành phải để cho thầy phí tâm rồi”.

Dương Duệ đối với cậu vô cùng nhiệt tình, thấy cậu đem bản phác thảo đến, cũng không nhiều lời, dẫn người tới thư phòng, mở bản thảo ra nhìn từng cái từng cái một.

Trình độ thiết kế nguyên hoạ của Tạ Ninh thì không còn gì bàn cải, Dương Duệ nhiều học sinh như vậy, nhưng đem so với Tạ Ninh lại chẳng được mấy người, thiếu sót duy nhất của cậu chính là kinh nghiệm và hiểu biết.
“Nguyên hoạ truyền hình cùng nguyên hoạ trò chơi khác nhau, nó phải dựa trên |điểm rơi| (?)”.

Dương Duệ chỉ ra: “Bức tranh này của cậu cách vẽ, thiết kế, bố cục đều vô cùng tốt, nhưng nếu đem vào điện ảnh truyền hình thì rất khó.

Kiến trúc này quá đặc biệt, rất khó để tìm đồ thật, hơn nữa việc dàn dựng đạo cụ sẽ rất tốn thời gian và chi phí, cho nên khả năng cao là sẽ không thể áp dụng được, chỉ có thể sử dụng làm tài liệu tham khảo mà thôi”.
Tạ Ninh suy tư.
Dương Duệ tiếp tục chỉ vào bức tranh khác của cậu cười nói: “Còn có tấm này...”
Đã rất nhiều năm rồi Dương Duệ không gặp được người nào xuất sắc như Tạ Ninh, có ý tưởng, trình độ lại cao, nhất thời nổi lòng yêu mến nhân tài, có bao nhiêu kinh nghiệm gì đó đều tuông ra hết không giấu giếm.
Tạ Ninh nghe một chút liền thông suốt, chỉ nói chuyện với Dương Duệ lão sư có mấy tiếng thôi, mà đã thu được lợi ích không nhỏ.
“Thực ra việc cậu muốn làm không phải vẽ, tự nhốt mình trong phòng là nhắm mắt làm liều, việc cậu muốn là đi theo tổ thực tiễn, thiết kế nguyên hoạ truyền hình, cùng đoàn phim chạy tới chạy lui, cậu vẽ tất cả những thứ này cuối cùng đều là phục vụ cho việc quay chụp”.

Tạ Ninh cười cười: “Cháu cũng muốn nhận một cái hạng mục, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội”.
Dương Duệ cùng cậu tán ngẫu thấy rất vui vẻ, nói: “Tôi sẽ lưu ý xem có đoàn phim nào phù hợp hay không, đoàn phim lớn sợ là không vào được, bọn họ đều có tổ mỹ thuật cố định, còn nhỏ quá lại không đủ để cho cậu phát huy”.
Tạ Ninh lại cảm thấy cũng không có gì quá to tát: “Hiện tại cháu cũng chỉ là một người mới thôi”.
Dương Duệ lắc đầu: “Trong giới truyền hình này, có một số đoàn phim nhỏ rất hỗn loạn, đừng nói tổ mỹ thuật chỉ có một người, cậu qua đó chính là lãng phí thời gian, học không được gì, còn cản trở bản thân mình”.
Thực ra nguyên hoạ trò chơi cũng như vậy, các công ty lớn đều sẽ có tổ mỹ thuật riêng, các công ty nhỏ thì tiếp nhận từ bên ngoài, có nhiều lúc cùng một trò chơi lại có nhiều thể loại khác nhau, nói là học hỏi tham khảo, nhưng thực chất là sao chép ý tưởng.

Mặc dù Tạ Ninh chưa từng nhận hạng mục như vậy, nhưng lại nhìn thấy không ít.


Dương Duệ: “Cậu không cần khách sáo với tôi, người mới như cậu, đa số đoàn phim đều sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để giành lấy, tôi đây không phải giúp cậu, mà là giúp bọn họ”.
Tạ Ninh thu gom tranh phác thảo lại, cười nói: “Vậy thì làm phiền thầy rồi”.
Đang nói, chuông điện thoại di động vang lên.
Nhạc chuông này nghe xa lạ, Tạ Ninh hơi sửng sốt, mới phát hiện là tiếng chuông điện thoại của Dương Duệ.
“Dương lão tiên sinh?”
Dương Duệ cười cười với Tạ Ninh, đi về phía cửa sổ nghe điện thoại: “Phải, là tôi”.
Ở đầu dây bên kia, Trang Duyên kéo kéo cổ áo, tự giới thiệu: “Tôi là Trang Duyên, lần trước có hẹn cùng ngài hôm nay gặp mặt”.
“Ồ, đúng rồi.” Dường như Dương Duệ mới nhớ ra việc này.

Trang Duyên hỏi: “Hiện tại ngài có ở nhà không? Bên tôi gặp chút chuyện nên bị trì hoãn, ngài đợt một lát tôi sẽ đến ngay”.
Dương Duệ đáp: “Tôi đang ở nhà, cậu cứ tới là được”.
“Ngài vẫn còn thích uống rượu vang đỏ chứ?” Trang Duyên liếc mắt nhìn Triệu Dương một cái: “Tôi có nhờ người bạn mang về hai chai rượu vang đỏ, sản xuất từ Pháp”.
Khi còn trẻ Dương Duệ rất thích uống rượu vang đỏ, vừa thích uống lại vừa thích sưu tầm, nhưng khi lớn tuổi rồi lại bỏ cái sở thích này đi: “Ấy đừng, tôi ở cái tuổi này rồi, uống chút rượu cũng bị bạn già cằn nhằn gần cả tuần lễ, thôi thì rượu đỏ này cứ để lại cho mấy người trẻ tuổi các cậu hưởng thụ đi”.
Trang Duyên cười cười: “Vậy tôi không khách sáo với ngài nữa”.
Mấy chai rượu vang đỏ này chất lượng cực kỳ tốt, Trang Duyên nghĩ, vẫn là nên mang đến cho Thỏ tiên sinh nếm thử.

Anh tưởng tượng ra bộ dáng Tạ Ninh đỏ mặt mơ màng sau khi uống rượu, nhất thời cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.

“Đúng rồi, nếu cậu đến đây thì sẳn tiện mua dùm tôi thứ này” Trang Duyên đang định cúp máy lại nghe Dương Duệ nói: “Trên đoạn đường cách nhà tôi không xa có một cửa hàng bánh ngọt, cậu giúp tôi mua một ít bánh hoa tuyết mềm[1]”.
Trang Duyên nhướng mày: “Ngài thích ăn đồ ngọt à?”
Dương Duệ giải thích: “Là bạn già của tôi thích ăn”.
Vừa vặn tiện đường, Trang Duyên cũng không từ chối, cùng Dương Duệ nói hai ba câu, mặc thêm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Dương ngăn cản anh lại: “Hai chai rượu đỏ này nếu Dương Duệ lão sư không uống, hông ấy cậu cho tôi đi nha, cậu cũng biết tôi thèm thuồng hai chai này lâu lắm luôn á”.
Trang Duyên vuốt phẳng vạt áo bị nhăng, nói: “Không được, rượu đỏ tốt như vậy, đưa cho cậu chẳng khác nào là phí của”.
Triệu Dương: “.......Cậu một ngày không tổn thương tôi thì cậu không thấy vui đúng không?”
Trang Duyên nhướng mày: “Hoá ra cậu cũng biết à”
Triệu Dương giả vờ phẫn nộ: “Tình anh em keo sơn gắn bó của chúng ta bao nhiêu năm nay......!thế mà cậu....”
Trang Duyên nhíu mày suy tư: “Tôi và cậu.....!có cái thứ đó à?”
“...” Triệu Dương tức giận: “Suốt mấy ngày này tôi bận như cờ hó là vì ai hả? Mới vừa tìm được thợ chụp ảnh cho cậu xong cậu liền đối với tôi qua cầu rút ván đúng không!”.
Trang Duyên không thèm nhìn hắn giả vờ giả vịt nữa, khẽ nói: “Tôi muốn đưa cho một người”.
“Chẳng phải Dương lão tiên sinh đã nói không uống rượu sao?” Triệu Dương nói: “Tôi nói với cậu rồi, gần đây ông ấy mắc dưỡng sinh, rượu thuốc lá một chút cũng không đụng tới, cậu có đưa thì ông ấy cũng không lấy đâu”.
Trang Duyên nâng mắt lên: “Không phải đưa cho Dương lão tiên sinh”.
Triệu Dương kinh ngạc: “Ai?” Hắn biết rõ Trang Duyên xem hai chai rượu đỏ này như bảo bối, nhất thời tò mò: “Vị cao nhân nào có thể khiến cho ngài đây trở nên hào phóng như vậy, Tề Duệ?”.
Nói xong hắn liền cảm thấy lời này của mình có hơi vô tri: “Không đúng, tôi nhớ hình như hai chai rượu này của cậu là do Tề Duệ đưa tới mà nhỉ?”
Trang Duyên đi tới cửa, tâm trạng cực kỳ tốt cười cười: “Kính rượu đúng người không lãng phí rượu ngon”.

Triệu Dương càng tò mò hơn: “Tôi cảm thấy dạo gần đây cậu có gì đó không đúng lắm.


Trời vừa tối liền chuồn đi nhanh hơn ai hết, nói là có hẹn, nhưng cậu lại không hề giới thiệu người cậu hẹn là ai.

Lần này tới chuyện rượu vang đỏ cũng che che đậy đậy.........”
“Ấy từ từ!” Triệu Dương càng nói thì càng lòi ra nhiều chỗ kì quái: “Cậu nhất định là có chuyện gì đó mờ ám!”
Trang Duyên dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn: “Mờ ám thế nào?”
Triệu Dương nháy mắt với anh: “Thành thật khai báo nhanh lên, có phải là cậu đang........”
“Không phải đã nói với cậu rồi sao, quen được một người rất thú vị”
Triệu Dương nhíu mày suy tư một hồi: “Là vị thỏ tiên sinh kia hả? Ngài đây cũng quá thần bí rồi, cậu ấy tên gì vậy? Trông như thế nào? Coi bữa nào dẫn tới giới thiệu cho anh em đi chớ!”
Trang Duyên: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Cậu xem” Triệu Dương buông xuôi tay: “Lại bắt đầu che giấu nữa rồi”.
Trang Duyên cảm thấy hắn phiền muốn chết, cuối cùng chỉ nói: “Chờ thêm chút thời gian nữa, tôi sợ sẽ doạ cậu ấy”.
Triệu Dương càng thêm khiếp sợ: “Cậu thế mà cũng suy nghĩ thay cho người khác?”
Trang Duyên cười cười, đi ra ngoài.
Bây giờ vẫn còn quá sớm, anh không muốn đẩy thỏ tiên sinh đến trước mặt người khác, sợ sẽ doạ đến thỏ tiên sinh, càng sợ người khác sẽ thèm muốn cậu.

Chờ khoảng thời gian nữa để anh và thỏ tiên sinh thân thiết hơn một chút, lại thân mật hơn xíu nữa, anh liền dẫn cậu đi giới thiệu với bạn bè.

(Editor: Thế anh đã biết tên con tui chưa?)
...!
Cậu một bên nghe Dương Duệ lão sư nói, còn một bên nhìn lại mấy bức tranh phác thảo trong tay, Dương Duệ lão sư có rất nhiều kiến nghị, cũng làm cho cậu thông suốt nhiều chỗ, bây giờ cậu nhìn lại tranh phác thảo của mình, nhìn kỉu gì cũng đều cảm thấy không hài lòng, cảm thấy có rất nhiều chỗ cần phải chỉnh sửa.

Có lẽ Dương Duệ lão sư đang nói chuyện với học trò, Tạ Ninh không nghe được âm thanh bên đầu dây bên kia, nhưng chỉ nghe Dương Duệ nói, cũng có thể đoán ra có lẽ hôm nay có người đến cửa.
Dương Duệ cúp điện thoại, trở lại trước bàn, cười cười với Tạ Ninh: “Trước cửa tiểu khu nhà tôi có một cửa hàng bán bánh ngọt, mùi vị so với bánh chỗ khác không giống nhau, khi nào về cậu có thể mua để nếm thử, ăn ngon lắm”.
Có khách tới nhà, cậu ở lại cũng không thích hợp lắm.

Tạ Ninh đứng dậy, nói: “Nếu đã có khách tới chơi, vậy cháu xin phép rời đi trước”.
Dương Duệ còn muốn giữ Tạ Ninh ở lại dùng cơm tối, lại suy nghĩ, Trang Duyên hẳn là đến nói chuyện chính sự, giữ Tạ Ninh ở lại cũng có hơi khó xử.
Ông có chút tiếc nuối, liền lôi kéo Tạ Ninh tán ngẫu một hồi, nhận thấy Trang Duyên cũng sắp tới, mới lưu luyến không buông mà tiễn cậu ra cửa.
Tạ Ninh cũng không vội tìm Ngô Thụ, nhìn xung quanh con đường trước cửa tiểu khu mấy lần, quả nhiên nhìn thấy cửa hàng bánh ngọt mà Dương Duệ nói.
Cậu thích ăn chua cay, không thích mấy món ngọt, bánh ngọt này hầu như là không ăn, chỉ là ông nội ở nhà hình như rất thích ăn cái này, định mua để cho Ngô Thụ mang đến cho Tạ lão gia tử.
Cửa hàng này trang trí mang cảm giác khá cổ điển, lúc Tạ Ninh bước qua cửa, do không cẩn thận nên chân vấp phải ngưỡng cửa nhô lên hơi cao.

Cơ thể cậu lảo đảo, loạng choạng đi được một hai bước, được một đôi tay đỡ lấy.
Cậu dựa vào một lồng ngực rộng rãi vững chắc, mùi nước hoa trên cơ thể người kia bao trùm lấy cậu.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.
“Gấp đến mức nhào vào lồng ngực của tôi luôn à?”.


Đọc truyện chữ Full