Tưởng chừng họ sẽ hôn thêm một lần nữa, nhưng chiếc điện thoại không dây vẫn tiếp tục réo, tiếng “tít tít” léo nhéo thầm ám chỉ giờ bọn họ không thể thoát khỏi nhiệm vụ của riêng mình được nữa.
Tạ Chẩm Thư quay đi khỏi bầu không khí ám muội, với lấy chiếc điện thoại không dây đang nằm trên bàn. Anh bình tĩnh mấy giây rồi nói: “Tôi nghe.”
Đầu bên kia điện thoại nói: “Chỉ huy, tổ tác chiến yêu cầu anh lập tức đến phòng hội nghị chờ chỉ thị.”
Tạ Chẩm Thư liếc rèm cửa, nền trời đen như mực lấp ló qua khe rèm, giờ này đã khuya lắm rồi. Anh nhanh chóng nghĩ thông, trả lời bằng giọng điệu vô cùng bình thường: “Tôi đi ngay đây.”
Cúp máy.
Tô Hạc Đình ngoái người tranh thủ tuột xuống người Chỉ huy. Cậu nhẹ nhàng vén rèm lên dòm xuống dưới.
Trong làn sương tuyết mịt mùng, ngoài ánh đèn tháp canh đang xoay vòng còn có mấy ánh đèn pha từ đằng xa, có xe đang lái về hướng này.
Tô Hạc Đình nói: “Tổ tác chiến đến đón anh đấy.”
Tạ Chẩm Thư: “Đến đón cậu.”
Tô Hạc Đình nhìn ánh đèn pha mỗi lúc một gần, chợt thấy bất ổn. Cậu nói: “Không, tôi gọi cuộc điện thoại kia là để ra ám hiệu cho kiểm thính viên, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa thất bại, chúng ta vẫn đang ứng phó với nhau, sau khi nghe máy Tổng chỉ huy phải án binh bất động mới đúng.”
Mục đích của Tổng chỉ huy rất đơn giản, đó chính là lợi dụng thông tin tình báo để tiêu diệt ba kẻ thù mấu chốt, một tên Mắt Cáo định thâm nhập vào quân đội nhằm gia tăng tầm ảnh hưởng, một tên Tạ Chẩm Thư được Thiên Tứ giáo bảo vệ, cùng một tên 7-006 khét tiếng. Giờ chỉ cần chờ 7-006 hoàn thành nhiệm vụ xong xuôi là ông ta có thể thuận tiện giết luôn 7-006, hoàn thành toàn bộ kế hoạch.
Cho nên đáng ra lúc này ông ta không nên cử người tới, trừ phi kế hoạch đã thay đổi giữa chừng, ông ta không còn tin 7-006 đã giết được Tạ Chẩm Thư nữa.
Tạ Chẩm Thư nói: “Ông ta biết mình bị lật tẩy rồi.”
Tổng Chỉ huy có thể hoàn thành kế hoạch mượn dao giết người này chỉ vì một điểm then chốt, đó chính là ông ta để kiểm thính viên thành nhân viên tình báo của Báo Đen hòng lừa gạt lòng tín nhiệm của Tô Hạc Đình. Song một khi Tô Hạc Đình phát hiện ra ông ta ta là ai thì tình hình sẽ xoay chuyển, kế hoạch này có thể biến thành điểm yếu khiến ông ta thất bại bất kỳ lúc nào, nếu 7-006 nắm giữ bằng chứng trong tay mà công khai thông tin rằng hành tung chi tiết của Mắt Cáo bị Tổng chỉ huy liên minh phía Nam tiết lộ, Tổng chỉ huy sẽ không bao giờ cứu vãn được tình hình, quần chúng liên minh phía Nam sẽ không tha thứ cho ông ta.
Tô Hạc Đình tư duy cực nhanh: “Tôi rất ít khi tiếp xúc với kiểm thính viên, lần nào nói chuyện điện thoại hai bên cũng lá mặt lá trái với nhau, tôi không nhớ mình từng để lộ nghi ngờ gì với hắn ta cơ mà…”
Ánh mắt cả hai chạm nhau, chỉ trong phút chốc đôi bên đều vỡ lẽ, nhìn ngay về phía chiếc điện thoại không dây gần như cùng lúc.
—Trong đây có máy nghe lén.
Tạ Chẩm Thư lật chiếc điện thoại lại, gỡ pin ra. Anh ấn ngón trỏ lên mặt trên của tấm pin song không phát hiện gì. Nhưng anh không hề bỏ cuộc, dùng một ít lực bẻ gãy luôn chiếc pin, bên trong giữa những linh kiện, anh phát hiện một cái máy nghe lén tự dính mỏng như băng dính.
Đúng lúc ấy, một con D300 đỗ lại dưới tầng, đèn xe tắt, hai người mặc đồng phục tổ tác chiến liên minh phía Nam xuống xe. Cả hai ngẩng mặt nhìn lên trên tầng, rồi ngay sau đó chiếc xe chiến đấu đằng sau cũng dừng lại, bảy tám lính vũ trang xuống xe.
Mắt Tô Hạc Đình tinh, cậu nói: “Lũ vác súng là bộ đội đặc nhiệm nội thành, chúng nó sắp lên tầng rồi đấy.”
Tạ Chẩm Thư phá chiếc máy nghe lén rồi gạt hết đống phế thải vào thùng rác. Anh đứng dậy mở cửa phòng ra, nói: “Đi.”
Tô Hạc Đình nói: “Chúng nó được trang bị toàn súng tiểu liên I6 thôi, xem ra Tổng chỉ huy muốn bọn mình chết cùng nhau.”
Tạ Chẩm Thư cầm áo khoác, thoăn thoắt tháo còng tay cho Tô Hạc Đình, nói: “Bên ngoài lạnh đấy.”
Tô Hạc Đình mặc áo khoác vào, ngạc nhiên: “Mình bỏ trốn à?”
Tạ Chẩm Thư: “Ừ.”
Tô Hạc Đình lùi lại hai bước, kêu: “Bóng bay của tôi!”
Cậu quay về phòng, buộc dây quả bóng bay mèo ma hồng vào cổ tay.
Tạ Chẩm Thư mở ngăn kéo ra, bên trong có một khẩu súng lục. Anh vứt khẩu súng lục cho Tô Hạc Đình, lúc ấy trong cầu thang rất yên tĩnh nhưng khí lạnh bỗng dâng cao, chứng tỏ toán lính vũ trang đã mở cửa vào nhà.
Tạ Chẩm Thư dựa vào tường, hơi nghiêng đầu nín thở. Phút sau, anh làm động tác tay chỉ “ba thằng” Tô Hạc Đình.
Hai bọn họ chưa bàn bạc kế hoạch, giờ đột phá được vòng vây đầu tiên đã là thắng lợi rồi. Có lẽ bởi cả hai đều ngang sức ngang tài khi huấn luyện nên đôi bên phối hợp ăn ý tới lạ, chỉ cần dùng ánh mắt là hiểu ngay ý đối phương.
Cả hai thầm đếm ngược trong đầu: Ba, hai,…
Đến “một”, cánh cửa lao “ruỳnh” ra, tên lính vũ trang đi đầu lập tức nổ súng. Tiếng súng I6 tức khắc vang vọng khắp phòng khách, chiếc bình hoa trên bàn trà vỡ choang.
Lúc mảnh bình hoa bắn tứ tung, Tạ Chẩm Thư tiên phong lao ra. Anh quặp tay quanh cổ tên lính vũ trang rồi thụi hai cú đấm vào mặt gã.
Kính bảo hộ của tên lính hỏng mất, gã không hô hoán đại, nhưng mắt bị đau khiến gã buông lỏng khẩu súng trong tay theo bản năng để bưng mắt mình.
Tên lính vũ trang đằng sau giơ súng lên định bóp cò. Nào ngờ tiếng súng trong phòng lại vang lên trước, Tô Hạc Đình bắn một phát ngay giữa trán gã.
Đoàng!
Toán lính đồng loạt gục ngã.
Tạ Chẩm Thư hất khẩu I6 lên nã đạn tứ tung. Đạn b ắn ra từ chân cầu thang xử luôn cả những lên theo sau. Nhất thời khói súng mù mịt, máu bắn ướt sũng thảm cùng tường. Anh đổi súng, buông câu súc tích: “Xuống tầng.”
Cả hai nhanh nhẹn xuống tầng, quân của tổ tác chiến đã nghe thấy tiếng nổ súng, đang nói gì đó vào điện thoại không dây.
“Đoàng, đoàng!”
Đạn bay ra giải quyết chúng nhanh gọn.
Tạ Chẩm Thư không nhìn chiếc D300 mà đi thẳng tới chiếc xe chiến đấu bên cạnh, kéo cửa xe ra. Tuyết ban đêm bị gió cuốn vào trong xe, bên trong hãy còn hơi ấm từ toán lính vũ trang.
Tô Hạc Đình kéo quả bóng bay xuống, hỏi: “Giờ mình đi đâu?”
Khu nội thành được quy hoạch đóng thành hình “口”, còn khu dân cư này thì là “回”, cả trong lẫn ngoài đều có bốt gác cùng đội tuần tra. Nếu bọn họ đã bị bại lộ thì trong vòng chưa đầy một tiếng, toàn bộ lính vũ trang nội thành sẽ kéo đến vây giết bọn họ.
Tạ Chẩm Thư nói: “Nhà ga.”
Chỉ cần lên tàu là có thể rời nội thành. Cho dù tàu chạy về hướng nào cũng đều an toàn hơn ở đây. Đối với Tô Hạc Đình lại càng an toàn nữa, mạng lưới tình báo của cậu trải rộng khắp liên minh phía Nam, một khi đi ra khỏi đây thì sẽ không ai bắt được cậu nữa.
Chiếc xe chiến đấu khởi động lên đường. Tuyết đọng ban đêm không ai quét, trên đường vẫn còn dấu bánh xe của tổ vũ trang lúc tới đây. Ngọn đèn tháp canh đã dừng xoay, ánh đèn chiếu cố định vào một chỗ, lại còn bật đèn đỏ.
Bốt gác đầu tiên ở ngay trong tầm mắt, Tạ Chẩm Thư không những không chậm lại mà còn tăng tốc, anh đạp lút ga, chiếc xe chiến đấu như một con tê giác phẫn nộ xô gãy cả thanh chắn bốt gác.
Người Tô Hạc Đình xóc nảy lên, cậu siết chặt dây an toàn, tròn mắt nhìn Tạ Chẩm Thư.
Bông tuyết phiêu diêu trong ánh đèn xe, thanh chắn bị đáy xe nghiền nát làm thân xe hơi lắc lư. Mặt Tạ Chẩm Thư không gợn cảm xúc, anh đánh vô-lăng, rồi chợt hỏi: “Tên cậu là Tô Hạc Đình thật à?”
Tô Hạc Đình nói lúc người đang nghiêng ngả: “Giả đấy, tên tôi là 7-006.”
Tạ Chẩm Thư: “Ừ.”
Tô Hạc Đình chột dạ nên lại bảo: “Thật á.”
Tạ Chẩm Thư: “Tô Hạc Đình.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Sao?”
Tạ Chẩm Thư không nói tiếp, anh chăm chú nhìn phía trước, xô gãy những thanh chắn còn lại.
Bộ đội nội thành nhận được tin nhanh hơn bọn họ tưởng, tới khi chiếc xe phá được bốt gác cuối thì đằng sau đã tru tréo tiếng còi xe cảnh sát. Chỉ trong phút chốc, khắp chung quanh vang rần ánh đèn cùng tiếng còi báo động.
“Dừng xe lại! Dừng xe lại ngay lập tức!”
Đồng nghiệp trong tổ tác chiến ngày xưa đau đớn nói trong đài: “Chỉ huy Tạ bị kẻ thù làm mất trí mà đi cấu kết với 7-006 mất rồi…”
“Gián điệp trong liên minh chính là hắn! Cũng chính hắn đã bán đứng Mắt Cáo!”
“Tạ Chẩm Thư…”
“Tạ Chẩm Thư!”
Khoảnh khắc ấy, còi báo động trên chòi canh réo lên, dường như cả thế giới đều đang gọi tên Tạ Chẩm Thư. Trong khi sáng nay lúc anh ngủ dậy, tất cả mọi người vẫn còn đang cảm ơn anh vì đã cống hiến cho liên minh.
Tô Hạc Đình cảm nhận một sự hoang đường vô lí, chuyện này chẳng khác gì một giấc chiêm bao, chỉ là người đang bị toàn chúng phỉ nhổ không phải cậu. Cậu nghe thấy tim mình đập theo từng tiếng gào, trong khoảnh khắc, cậu thấy phục sự bình tĩnh của Tạ Chẩm Thư.
7-006 vốn không quan tâm đ ến ý tưởng của Tổng chỉ huy, ban đầu sau khi phát hiện kiểm thính viên là điệp viên hai mang của phe địch, cậu chỉ định lợi dụng kế hoạch của Tổng chỉ huy để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau khi Mắt Cáo chết lẽ ra cậu nên rút lui luôn, song vì mạng lưới tình báo vẫn còn tồn tại trong nội bộ liên minh phía Nam, cậu đã giả vờ tin vào những thông tin tình báo của kiểm thính viên, lên chuyến tàu ấy để rồi gặp Tạ Chẩm Thư. Mục tiêu của cậu là câu được tinh hoa của Học viện Quân sự để nhằm tạo cơ hội đào tẩu cho các gián điệp khác.
Đáng nhẽ Tô Hạc Đình phải giải quyết dứt điểm Tạ Chẩm Thư trong tuyết, hoặc là bỏ luôn Tạ Chẩm Thư mà cao chạy xa bay. Nhưng Tạ Chẩm Thư lại khác, anh vượt xa tưởng tượng của Tô Hạc Đình, anh là điều đặc biệt duy nhất trong sự nghiệp của 7-006.
Giống như hôn, Tô Hạc Đình không hiểu việc ấy, nhưng cậu thề, cậu lớn bằng từng này rồi mà chỉ muốn hôn mỗi một mình anh thôi.
Tô Hạc Đình nói: “Tạm biệt tên Tổng chỉ huy phá hoại này đi thôi, tôi đưa anh sang phía Bắc, tôi…”
Cậu bỗng tắc tị, bởi vì cậu chẳng có gì ngoài một quả bóng bay mèo ma hồng. Quả bóng bay lơ lửng giữa hai người như người làm chứng lời tuyên thệ nghiêng trái ngả phải.
Mấy lọn tóc rủ xuống trước trán Tạ Chẩm Thư, anh nhìn Tô Hạc Đình, hỏi: “Cậu?”
Tô Hạc Đình đáp: “… Tôi giới thiệu việc làm cho anh. Mình ăn ý nên hợp tác làm ăn cũng khá á.”
Tạ Chẩm Thư: “Ở Báo Đen à?”
Tô Hạc Đình nói: “Không nhất thiết, chỗ nào cũng được.”
Khóe môi Tạ Chẩm Thư khẽ mấp máy, anh cụp mắt cười khẽ. Nụ cười ấy nhẹ tựa cơn gió thoảng qua mặt băng, làm tiêu tan sương mù buốt giá. Anh quả thực điển trai vô cùng, dù bây giờ cà vạt đang thắt lỏng lẻo, tóc hơi rối.
Anh nói: “Cảm ơn.”
Tô Hạc Đình nhẹ cả người, phát hiện đã lái tới đường cái dẫn vào nhà ga. Những ánh đèn tù mù tựa những vì sao yếu ớt trong tuyết. Tiếng loa phát thanh kết hợp với tiếng còi xe cảnh sát tạo thành âm thanh nền ầm ĩ, chỉ có mỗi nhà ga là vẫn như mọi ngày, đến tận cuối con đường mới có một dải cản lực được dựng lên.
Xe chiến đấu đằng sau truy đuổi ráo riết, tiếng súng truy kích vang liên hồi bên tai. Một mặt cửa kính xe vỡ “choang”, gió buốt tức thì thốc vào làm quả bóng bay tạt hẳn sang một bên.
Tạ Chẩm Thư không quay đầu lại, anh quét mắt qua cửa xe, thình lình đánh vô-lăng giữa làn tuyết để phanh xe khẩn cấp. Bánh xe kêu “kít—” inh ỏi, Tô Hạc Đình chịu lực làm lưng bật ra khỏi ghế tựa rồi lại đập cốp vào, suýt thì hoa cả mắt.
Con xe chiến đấu đằng sau không quành kịp nên phanh gấp, trượt thẳng qua xe họ lao rầm rầm vào dải cản lực rồi nghiêng ngả lật ngược.
Tạ Chẩm Thư cởi dây an toàn, nói: “Xuống xe.”
Đạn bắn tằng tằng lên thân xe, Tô Hạc Đình giật quả bóng bay nhét vào trong ngực. Lấy cửa xe chắn, cậu chen chúc với Tạ Chẩm Thư đằng sau dải cản lực trong cơn cuồng phong.
“Tàu,” gió quất tuyết vào miệng Tô Hạc Đình, cậu ho khù khụ hai cái rồi mới nói tiếp giữa tràng huyên náo, “tàu không dừng à?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tối nay phải chuyển quân trang cho bộ đội biên giới, dù trời có sập thì tàu cũng vẫn phải chạy.”
Những đụn tuyết ở khoảng đất trống hai bên bị súng bắn tung tóe. Tô Hạc Đình muốn bọc quả bóng bay lại, còn chưa kịp kéo áo khoác nên đâm ra áo khoác bay phần phật sau lưng cậu. Cậu mò tới khẩu súng, gào vào tai Tạ Chẩm Thư: “Bên kia hai đội. Tôi sẽ ngắm bắn tên đầu tiên rồi mình chạy luôn ra trạm chờ tàu.”
Tạ Chẩm Thư gật đầu.
Tô Hạc Đình ước lượng thử khẩu súng lục, bảo: “Nếu tôi ngắm không chuẩn—”
Cậu bỗng đứng phắt dậy nổ súng. Đạn bắn “đoàng—” trúng tay phục kích đầu tiên. Gã gục ngã, nhưng cậu vẫn chưa ngồi xuống mà lại bắn một phát nữa trúng biển hiệu treo trên đầu toán lính.
Ruỳnh!
Tấm biển quảng cáo rơi đánh rầm xuống, Tô Hạc Đình kéo tay Tạ Chẩm Thư nói: “Chạy mau!”
Tạ Chẩm Thư: “Bắn chuẩn lắm!”
Tô Hạc Đình vẫn chưa kịp vênh váo, tiếng súng sau lưng bám riết như pháo dây. Bọn họ lao băng băng như điên, nhảy qua trạm soát vé đương tuýt còi rồi xông vào trạm chờ tàu trước sự khiếp đảm của nhân viên.
Người người chen chúc như nêm cối, cơ man hành khách đi tàu thâu đêm tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đứng nghỉ ở hai bên hành lang nhà ga. Nhờ vào sự keo kiệt của liên minh mà ở đây không gắn đài, lệnh truy bắt vẫn chưa truyền đến, chỉ có mấy cuộc điện thoại đang gọi.
Một nhân viên phục vụ tàu đang bán đồ ăn vặt, vừa đi vừa nói: “Xin quản lý hành lý, kiểm tra giấy tờ tùy thân…”
Tô Hạc Đình đương đi ngang qua lại xoay người lại, cầm một quả trứng luộc nước trà lên từ xe đẩy của người nhân viên. Cậu vứt một đồng tiền ra bảo: “Cảm ơn nhé.”
Tạ Chẩm Thư kéo cậu đi, tiếng còi tàu rít lên át mất tiếng còi báo động bên ngoài, sau khi nhân viên bật chuông báo hiệu tàu vào ga, cuối cùng bọn họ cũng đã vào đến trạm chờ tàu.
Tuyết rỏ từ trên xuống, Tô Hạc Đình bóc trứng luộc nước trà chia một nửa cho Tạ Chẩm Thư.
Quả trứng hãy còn nóng.
Tạ Chẩm Thư cầm quả trứng, nhìn người nhân viên bám lên lan can để duy trì trật tự. Anh bỗng cảm thấy mình vào đây thật dễ dàng, cũng cảm thấy giây phút này hơi quen thuộc.
Anh hỏi: “Sau khi đến biên giới cậu biết đi lại thế nào không?”
Hỏi lạ thật, sao 7-006 lại không biết đi lại thế nào.
Tô Hạc Đình từ tốn ăn trứng, đáp: “Biết chứ, nhắm mắt tôi cũng đi được, muốn rời khỏi liên minh phía Nam dễ lắm.”
Tàu vào ga kêu “xình xịch” từng hồi.
Nhân viên bắt đầu hô: “Lần lượt lên tàu, xin đừng chen lấn…”
Tạ Chẩm Thư gọi: “Tô Hạc Đình.”
Tô Hạc Đình: “Ừ?”
Tạ Chẩm Thư lại gọi: “Tô Hạc Đình.”
Đúng lúc ấy cửa tàu mở ra, các hành khách ùa tới như những đợt sóng vỗ vào bọn họ.
Tạ Chẩm Thư nâng tay lên, vượt qua đường ranh giới vô hình ôm lấy Tô Hạc Đình rất rất khẽ. Cổ kề cổ, giữa màn đêm buốt giá, bọn họ tựa một khối bàn thạch giữa lớp lớp sóng người.
Anh nghiêng đầu thì thầm vào tai Tô Hạc Đình: “Cầm bóng bay quay về quê hương phương Bắc của em đi, hãy coi như em chưa bao giờ gặp tôi, cũng chưa bao giờ hôn tôi.”
Tuyết rơi lên cổ, lên mặt hai người khiến con tim xốn xang. Tạ Chẩm Thư khẽ đẩy Tô Hạc Đình vào trong cửa.
“Đinh!”
Chuông báo tàu chạy kêu lên, cửa tàu đóng lại, tàu lao về phía trước mang đi tiếng Tô Hạc Đình đau đớn đập cửa kính. Gió rít gào thốc qua áo choàng Tạ Chẩm Thư, một màn biệt ly như xưa lại diễn ra, chỉ là lần này thứ mà tên nhóc lừa đảo để lại cho anh là đôi mắt hoen đỏ.
Tạ Chẩm Thư sẽ không rời khỏi liên minh phía Nam, và cũng không thể rời khỏi liên minh phía Nam. Tổng Chỉ huy muốn giết anh không chỉ vì anh đã từ chối ông ta. Nếu anh lên chuyến tàu này thì chẳng một ai sẽ rời đi được.
Anh hiểu số phận của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuẩn Điểm Thư Kích
Chương 113: Số phận
Chương 113: Số phận