Mối quan hệ của ba Tô khá rộng, sớm đã thảo luận xong phác đồ điều trị cho Tô Liệu, sau khi liên hệ với bác sĩ mổ chính, còn thuê một phòng bệnh VIP ở Bắc Kinh cho anh.
Vào ngày nhập viện, bác sĩ nội trú phụ trách khoa cầm một xấp giấy đồng ý phẫu thuật dày cộp, nói ro ro như thể đã thuộc lòng: "Ca phẫu thuật này tuy nói là xâm lấn tối thiểu, nhưng nhất định có mạo hiểm…"
Anh ta cầm cây cây bút bi, đọc to cho người nhà nghe: "Rủi ro trong phẫu thuật không giới hạn bao gồm —— ngừng tim, xuất huyết nhiều, sốc —— nếu xuất hiện tình huống như thế ——"
Ba Tô lạnh lùng cắt ngang lời xác nhận của bác sĩ nhỏ: "Chỉ cần nói cho tôi biết nơi ký tên."
Bác sĩ nhỏ hiển nhiên cũng không thích công việc này lắm, vội vàng lật xấp giấy đến trang cuối cùng: "Bệnh nhân chưa đủ mười tám tuổi, đây, người giám hộ ký vào đây."
Tô Kiến Quân cúi đầu nhanh chóng ký tên.
Bác sĩ nhận được chữ kí thì thu gọn giấy tờ: "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta —— "
Tô Liệu khẽ cau mày, một tay một tay ấn tờ giấy cam kết, ra hiệu cho bác sĩ đừng rời đi: "Nhưng tôi muốn nghe."
Tô Kiến Quân không kiên nhẫn lườm anh: "Con không muốn nghe!"
"Ba cũng không phải con, sao ba biết con không muốn nghe chứ?"
Tô Kiến Quân không nghe nổi vị bác sĩ kia bàn về "khả năng", đứng dậy rời khỏi phòng bệnh: "Con thích thì tự nghe đi."
Vị bác sĩ nhỏ có chút lúng túng, an ủi Tô Liệu, nói những rủi ro này cũng chỉ có khả năng xảy ra thôi, nhưng xác suất không cao lắm. Hơn nữa, loại phẫu thuật này mặc dù có nguy cơ tử vong, nhưng phần lớn đều ở bệnh nhân lớn tuổi mắc các bệnh nền khác gây biến chứng nhiễm trùng hậu phẫu, còn bản thân ca phẫu thuật có tính an toàn.
"Tôi biết." Tô Liệu hít sâu một hơi, bình tĩnh mà lặp lại một lần, "Chỉ là tôi muốn nghe."
Bác sĩ không còn cách nào khác đành thuật lại tất cả những rủi ro liên quan và di chứng hậu phẫu thuật có thể xảy ra.
Lý trí Tô Liệu biết độ nguy hiểm của ca phẫu thuật này không lớn, nhưng sau khi nghe đến "rủi ro không giới hạn", trái tim anh vô thức đập mạnh.
Tô Liệu đã luôn duy trì thái độ vô cùng bình tĩnh với bên ngoài kể từ sau khi ca phẫu thuật được xác nhận. Một phần nguyên nhân là vì anh không muốn mọi người lo lắng, một mặt khác vì anh cảm thấy đó là quyết định do mình lựa chọn, dù thế nào cũng phải tự mình gánh chịu hậu quả. Nhưng chứng kiến ngày phẫu thuật đang đến gần từng ngày, khi anh cố trốn tránh khỏi những sự việc không thể tránh khỏi —— trong đầu Tô Liệu đôi lúc lại xuất hiện những suy nghĩ vô thức. Chẳng hạn như, anh luôn không kìm lòng được mà nghĩ liệu sau khi gây mê, anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa?
Có lúc, Tô Liệu cảm thấy rất tiếc nuối.
Cả cuộc đời dường như anh chỉ sống trong sự kỳ vọng của gia đình, cố gắng hết sức để trở thành “đứa nhỏ ưu tú”. Nhưng lại làm quá ít cho bản thân mình, ít đến mức anh sẽ cảm thấy khổ sở nếu bây giờ anh chết đi.
Nếu như anh có thể tỉnh lại, anh nhất định phải sống thật tốt thêm một lần.
Còn có Du Vũ.
Vừa nghĩ tới Du Vũ, Tô Liệu cảm thấy trái tim mình lập tức tràn ngập sự chua xót và hạnh phúc.
Anh đã in một bức ảnh của cả hai trên mạng và làm nó thành một tấm bưu thiếp.
Thật ra Tô Liệu đã lục đi lục lại điện thoại cỉa mình, tiếc ngẩn ngơ khi phát hiện không có tấm ảnh nào chụp riêng hai người bọn họ —— hoặc là chụp cùng đội bơi lội, hoặc là tổ bốn người bơi tiếp sức —— cho nên Tô Liệu chỉ tìm được một tấm trên tàu điện ngầm có "đầu cá voi sát thủ" ngoi ra khỏi đồng phục Du Vũ hôm ấy mà thôi.
Anh muốn viết gì đó cho Du Vũ.
Tô Liệu suy nghĩ rất lâu, tìm mua trên mạng một loại mực vô hình, sau khi khô sẽ có màu trắng, tiếp xúc với nước sẽ hiện màu. Anh thử viết lộn xộn vào đống giấy nháp. Viết rồi xé, xé ra viết tiếp.
Cuối cùng, Tô Liệu viết một dòng gọn ghẽ ở mặt sau của tấm bưu thiếp
"Nếu có một ngày em không tìm được anh
Anh sống trong tất cả những thứ em yêu nhất
Chúc em đạp gió rẽ sóng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi."
Tô Liệu cẩn thận treo tấm bưu thiếp ở đầu giường, qua hôm sau nét chữ đã biến mất hoàn toàn. Anh cho bức ảnh vào phong bì và định gửi đến cho Du Vũ.
1
Nếu như giải phẫu thuận lợi thì đây chỉ là một tấm bưu thiếp ảnh chụp chung bình thường.
Còn nếu lỡ như ———
Tô Liệu lặng lẽ nghĩ, nếu nước mắt Du Vũ rơi xuống tấm bưu thiếp, vậy cậu ấy có thể thấy được.
Em nhìn thấy, anh vẫn có thể an ủi em lần cuối.
*
Cùng lúc đó, Du Vũ vẫn còn đang suy nghĩ về cách lẻn ra khỏi trại huấn luyện vào buổi trưa ngày Tô Liệu phẫu thuật. Cậu không ngờ trại huấn luyện trẻ quốc gia sẽ thực hiện đào tạo khép kín, và kỷ luật rất nghiêm ngặt.
Nghiêm ngặt đến mức có chút biế.n thái.
Gần 60 người từ khắp đất nước đến trại huấn luyện này, tuổi từ 15 đến 18, có lẽ vì họ sợ mấy đứa trẻ chạy lung tung nên không cho phép rời khỏi khu ký túc xá mà không có phép vắng trong thời gian nghỉ.
Vào ngày thứ hai của trại huấn luyện, sau khi tắt đèn, có một thằng nhóc ở ký túc xá không chịu nổi cô đơn, nhân cơ hội lẻn ra ngoài đi dạo phố, thậm chí còn lén ăn xiên nướng, khi về bị huấn luyện viên mắng thậm tệ, chưa kể còn trừ điểm rèn luyện, phạt chạy 20 vòng sân.
Du Vũ cảm thấy bình thường Diêm Chính dạy dỗ đã ác lắm rồi, nhưng so với huấn luyện viên trong trại tập huấn thì ông trông "dễ thương hơn" hẳn.
Huấn luyện viên ma quỷ họ Lưu oang oang giọng đến mức Du Vũ ở tầng hai cũng nghe thấy: "Cậu tới Bắc Bắc Kinh để làm gì? Tới chơi? Hay hẹn hò? Tôi nói cho cô cậu biết —— cô cậu đến để huấn luyện! Có nhiều vận động viên chen vỡ đầu cũng phải muốn đến tham gia tập huấn lần này, ai còn để cho tôi phát hiện đã biết còn cố tình làm sai một lần nữa, lập tức thu dọn đồ đạc cuốn xéo về nhà!"
Chiêu giết gà dọa khỉ hiệu quả không tồi, một đám thanh thiếu niên dễ kích động đều bị dạy bảo ngoan ngoãn, xếp thành hàng không dám hó hé một lời. Suy cho cùng, chẳng có một người mới nào lại muốn để lại ấn tượng xấu "không tuân thủ kỷ luật" với huấn luyện viên tuyển quốc gia.
Ký túc xá của trại tập huấn bốn ngưởi một phòng, mỗi phòng hai giường tầng, phân theo tỉnh. Tỉnh Diêm nhiều người nhất, Du Vũ và Trình Triết Phàm chung một kí túc xá, cũng biết mặt hai bạn cùng phòng còn lại từ trước.
Buổi tối trước ngày Tô Liệu làm phẫu thuật, Du Vũ tính toán thời gian trong lòng: Ca phẫu thuật của Tô Liệu dự kiến kéo dài hai tiếng rưỡi, cộng thêm thời gian tỉnh lại sau khi gây mê toàn thân, cậu sẽ tận dụng khoảng nghỉ trưa của huấn luyện viên để đến bệnh viện, nhất định có thể gặp được anh.
"Bệnh viện cũng không xa, đi đi về về mất khoảng một giờ, chỉ cần thuận lợi trốn ra ngoài, hẳn là có thể trở về trước giờ huấn luyện lúc 1:30."
Cậu bạn giường trên phía đối diện trở mình: "Vũ tử, cậu không thể đường hoàng đến xin lão Lưu nghỉ một ngày ư? Bị bắt được thì không tốt đâu."
"Lão Lưu nói, trừ phi tôi bị gãy xương, phát sốt, người nhà qua đời, hoặc là ba mẹ đến cổng trường đón tôi, bằng không thì không thể để tôi ra ngoài chạy lung tung." Du Vũ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, bên cạnh không có cây lớn, từ lầu hai nhảy xuống cũng không tiện. Nhưng chỉ có một lối ra duy nhất từ tòa nhà ký túc xá của họ, còn có một ông cụ canh cửa. Buổi trưa bắt buộc phải nghỉ trưa để điểm danh, sau đó cậu mới có cơ hội ra ngoài.
"Hầy, ngày mai ai giúp tôi gạt người canh cửa đi đi?"
Nam sinh vừa rồi khuyên bảo cậu cười khan: "Cái này, Vũ tử, nếu cậu bị bắt được, nhỡ liên lụy đến anh em thì sao?"
Du Vũ: "..."
Trình Triết Phàm quay đầu tức giận mắng: "Cậu mơ đẹp như vậy, không bằng ngày mai chờ tôi trong phòng thay đồ đánh cậu gãy xương, trực tiếp dẫn cậu đi bệnh viện!"
"Tôi con mẹ nó cám ơn cậu!" Du Vũ tóm chặt cổ áo cậu ta mắng, "Cậu cho rằng tại sao tôi lại đến Bắc Kinh? Để tranh giành thánh tích 1500m với đồ ngốc nhà cậu hả?"
"Tôi thật không hiểu nổi cậu." Trình Triết Phàm nắm lấy cổ tay Du Vũ đẩy ra, thấp giọng mắng: "Nói trắng ra là, giải phẫu thành công thì Tô Liệu sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu như thật sự có chuyện, cậu có đi tới đó cũng vô ích. Cậu không tham gia hạng mục bể bơi, không tham gia khóa huấn luyện nước mở, chỉ để chờ cậu ta phẫu thuật sao? Có đáng không?"
Trong phòng ngủ rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
Trình Triết Phàm càng nghĩ càng nổi nóng, quả thực "tức giận đến khó hiểu" —— Tô Liệu cũng vậy, cậu ta cố sức cho một giải thưởng tiếp sức vô nghĩa với tương lai của cậu ta mặc dù biết bản thân có vấn đề về tim sau khi thực hiện kiểm tra. Chuyện gì đang xảy ra với hai tên này vậy, qua thật là một kẻ tâm thần gặp bệnh thần kinh.
"Tiền không mua được sự tình nguyện của tôi."
Nửa ngày sau, Du Vũ thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy đáng giá, bởi vì Tô Liệu là người bạn quan trọng nhất của tôi, mà đây là chuyện tôi tình nguyện làm vì bạn bè mình. Cậu không hiểu được có lẽ vì cậu không có bạn."
Trình Triết Phàm: "..."
Quả đấm của cậu ta siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng, Trình Triết Phàm như quả bóng xì hơi, đổi giọng đồng ý: "Ngày mai tôi giúp cậu lừa bảo vệ."
"Nhưng nếu cậu dám để bị bắt được," thiếu niên hơi nhướng mày, khôi phục giọng điệu hung tợn, "Tôi đánh gãy xương tiễn cậu đi luôn!"
"Gặp được Tô Liệu thì giúp tôi chuyển lời cho cậu ta ——" khóe miệng Trình Triết Phàm đột nhiên giật giật, đầu lưỡi cứng đờ, cuối cùng nặn ra một câu: "Thôi khỏi nói, tức chết tôi rồi, thật là ngu xuẩn."
Du Vũ: "... Cảm ơn."
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
+
Tôi bịa ra cái trại huấn luyện trẻ toàn quốc này đấy, chỉ biết là vận động viên không chấp hành kỷ luật rất dễ bị trả về, nhưng không chắc có biế.n thái như vậy hay không, khụ khụ khụ ~ là do cốt truyện cần thui!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cắt Sóng
Chương 57
Chương 57