TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 85: C85: Cảm ơn bệ hạ

Lời này nói ra, ngay cả Tống Quân Nhiên cũng cảm thấy hoang đường. Cách mũ, hắn không nhìn thấy biểu cảm của Văn Thanh Từ. Nhưng Tống Quân Nhiên đại khái có thể đoán được, hẳn sư đệ bây giờ đang...coi mình là kẻ ngốc đi.

“Khụ khụ, " Tống Quân Nhiên ho khan hai tiếng, muốn chuyển chủ đề," Để ta để ý bệnh nhân nặng ở ngoài bãi đất trống là được rồi, đệ không cần quản những chuyện này đâu.”

Văn Thanh Từ:...

Quên đi, sư huynh vui vẻ là tốt rồi.

“Vậy vất vả cho sư huynh rồi. "Văn Thanh Từ tiếp lời Tống Quân Nhiên.

“Không vất vả, " Tống Quân Nhiên hối hận vì lỡ lời, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, giả vờ có việc gì đó rồi rời đi," Ta đi làm việc trước, đệ có việc thì sai người tới tìm ta là được rồi.”

“Được.”

Chờ Tống Quân Nhiên đi rồi, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng chậm rãi hạ mắt xuống nhìn tác phẩm khắc gỗ trong tay.

Liên Hòa cũng không phải là khu sản xuất tượng gỗ, thậm chí còn có những chiếc gai gỗ nhỏ chưa được gia công kỹ lưỡng.

Nhưng hình dạng của tượng gỗ lại vô cùng sinh động, Văn Thanh Từ có thể nhận ra ngay, khối gỗ tử đàn này điêu khắc tay của mình.

Xử lý dịch bệnh rất cấp bách, tuy Văn Thanh Từ không quá nôn nóng nhưng y vẫn tăng tốc độ. Thời gian y dành cho mỗi bệnh nhân không hơn một nén nhang.

Thật sự có người có thể chỉ dựa vào thời gian một nén nhang này mà nhớ kỹ dáng vẻ tay mình sao?

……

Xung quanh thành toàn là núi, đất đai có thể trồng trọt chỉ có vài miếng nhỏ.

Con người không chỉ sống dựa vào những mảnh đất này mà các loài động vật trên núi cũng giống như vậy.

Tiết xuân đông, vùng núi gần đó không có thức ăn, chuột bệnh cũng từ trên núi xuống tụ tập ở đây, chui xuống đất, nhân lên và thậm chí mở rộng lãnh thổ vào thành.

Tuy nhiên, theo thời gian, một lượng lớn phân và xác chuột bị bệnh đã làm ô nhiễm các dòng sông ngầm và nước giếng.

Ngoài ra, các thùng đựng gạo của từng hộ dân trong huyện Liên Hoà cũng không thoát khỏi thảm họa này.

Đương nhiên dân chúng biết gạo không sạch, nhưng không ăn sẽ chết đói. Rơi vào đường cùng, bệnh dịch cứ thế lan rộng khắp nơi.

Sau khi xác định được nguồn gốc của bệnh, việc đầu tiên Tạ Bất Phùng làm chính là vận chuyển lương thảo từ các châu phủ khác tới. Đồng thời tạm thời vứt bỏ giếng nước phía tây thành, thả một lượng lớn thảo dược tiêu độc vào trong giếng vẫn có thể dùng.

Hiện giờ, lương thảo bên ngoài đã được điều chuyển tới. Lương thực cũ của huyện Liên Hòa cũng theo đó bị tập trung lại thiêu cháy.

Thời khắc giữa ngày, bên ngoài nha thự huyện Liên Hòa. Trên bãi đất trống ngoại trừ bệnh nhân ra, không biết từ lúc nào đã có thêm hai cái nồi gang lớn. Một cái nồi nấu cơm, một cái nồi nấu thức ăn, cách vài con phố cũng có thể ngửi thấy mùi thức ăn.

Thời gian cơm trưa còn chưa tới, trước bãi đất trống cũng đã xếp đầy người. Liên Hòa đang dần dần khôi phục sức sống, bệnh nhân vốn chỉ có thể nằm yên trên giường bệnh chờ chết rốt cục có dấu hiệu hồi phục, thậm chí có không ít người đã có thể tự mình đi xếp hàng lấy cơm.

“Đại phu, đã giữa trưa rồi, ngài về ăn trước đi......sau đó lại làm tiếp. " Ông cụ nằm ở trên ván giường nắm chặt tay Văn Thanh Từ nói.

Đôi mắt ông đục ngầu do tuổi già, giọng nói không rõ ràng lắm nhưng thân thể ông không còn thiếu sức sống như trước nữa.

Vừa dứt lời, con trai ông lão bèn chạy tới, cùng nói: "Đúng vậy đại phu! Người là sắt, cơm là thép, ngài bận rộn lâu như vậy, đi nghỉ ngơi trước đi.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía Văn Thanh Từ tràn đầy sùng kính. Chuyện vị đại phu đội mũ che mặt này mổ xẻ thi thể trên bãi đất trống đã sớm truyền khắp Liên Hòa. Lúc đầu mọi người đều sợ hãi né tránh y, thậm chí còn có phản cảm chán ghét.

Nhưng thấy loại thuốc y kê thực sự có hiệu quả, thái độ của mọi người cũng thay đổi rõ rệt.

Bệnh đã được khống chế, tâm tình Văn Thanh Từ thoải mái hơn không ít. Thấy trạng thái của ông lão cũng không tệ lắm, y chậm rãi gật đầu nói: "Được, chiều nay ta lại đến.”

Ngay tại một khắc đứng dậy kia, Văn Thanh Từ giống như là nhớ tới cái gì bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, không biết hai vị đã đến trước nha thự huyện đợi bao lâu rồi?”

Tuy rằng không biết vì sao Văn Thanh Từ bỗng nhiên hỏi như vậy, nhưng ông lão vẫn trả lời: " Cỡ có tám chín ngày..."


“Tám chín ngày? Hai vị có từng nhìn thấy ai giao hộp gỗ vào nha thự không?" Lúc Văn Thanh Từ hỏi thật ra không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng không ngờ con trai ông lão dừng lại vài giây, đột nhiên cao giọng nói: "Đã gặp, ta đã gặp rồi!"

"Phía nam thành có một thợ mộc, mấy ngày trước đưa một thứ tới, nói muốn tìm ngài," Hắm vừa nhớ lại vừa nói, "Lúc ấy ngài không ở đây nên vị tuần quan đại nhân kia tiếp nhận, đưa vào bên trong."

...... Vậy mà thật sự là bệnh nhân tặng sao?

Văn Thanh Từ vô thức truy vấn: "Ngươi có biết chỗ ở của người thợ mộc kia không?”

“Theo con đường này thẳng hướng nam," Nói xong, người nọ đứng dậy chỉ cho Văn Thanh Từ,"Đi đến cuối lại quẹo bên tay trái, xa xa có thể nhìn thấy bảng hiệu! Không thì ta dẫn ngài đi nha.”

“Không cần đâu, "Văn Thanh Từ vội cười lắc đầu nói," Ta cũng có chút ấn tượng, tự đi là được rồi.”

“Vâng vâng vâng!” Ngài đi đường cẩn thận.”

“Được. "Nói xong, Văn Thanh Từ đi theo hướng đối phương chỉ, bước nhanh về phía cửa hàng mộc ở phía nam.

Đồ trang trí bằng gỗ tử đàn quá đắt, đồ vật đã điêu khắc xong, vậy không có đạo lý trả lại.

Nhưng Văn Thanh Từ vẫn muốn tìm thợ mộc kia, giáp mặt nói cảm ơn hoặc dùng tiền mua thứ gì đó trong cửa hàng. Như vậy trong lòng mới không áy náy.

Giống như người vừa rồi nói, tiệm mộc vô cùng dễ tìm. Sau một chén trà Văn Thanh Từ đã tới ngoài quán. Hai bên cửa gỗ hơi tàn tạ, còn dán câu đối màu trắng.

Một góc cửa lớn dựng lá cờ chiêu hồn, chưa có thời gian gỡ xuống.

... Nhà này hẳn là có mấy người chết vì bệnh dịch.

Tâm tình Văn Thanh Từ lập tức trầm xuống, còn chưa kịp giơ tay gõ cửa, sau lưng Văn Thanh Từ đã truyền đến một giọng nói hơi có vẻ kích động: "Đại phu? Sao ngài lại tới đây?”

Văn Thanh Từ quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò, đang dắt một cô bé bốn năm tuổi, cầm bát sứ thô đứng sau lưng mình.

Bọn họ hẳn là vừa mới đi lấy cơm trưa xong về nhà.

Không đợi Văn Thanh Từ trả lời, thợ mộc dáng người khô gầy kia vội vàng đưa bát cho cô bé bên cạnh, sau đó xoay người mở cửa nhà ra: "Mau mời vào, ngài mau mời vào.”

“Được, làm phiền ngươi. "Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, đi theo sau lưng hai người.

Tiệm mộc này không lớn, xung quanh bày đầy đồ dùng bằng gỗ, còn có các loại công cụ, cơ hồ không có chỗ đặt chân.

Ánh mắt Văn Thanh Từ chậm rãi đảo qua cửa hàng, nếu như y không nhận lầm thì hầu hết những thứ chất đống trong cửa hàng đều là những loại gỗ thông thường như gỗ thông hoặc gỗ đồng thường thấy.

Đồ trang trí gỗ tử đàn đưa đến tay mình, một cái có thể bằng cả căn nhà......

“Không phiền chút nào!” Thợ mộc ngay cả cơm cũng không thèm ăn, hắn kéo cô bé bên trong rồi nói, "Đây là tiểu nữ Giai Hi, mấy ngày trước nhiễm bệnh dịch. Nếu không phải tiên sinh ngài… e rằng, e rằng con bé..."

Nói xong bèn khóc lên, tiếp theo lại muốn quỳ xuống trước Văn Thanh Từ.

Con cái của nhà nghèo sớm đã lo việc nhà, chớ nói chi là cô bé tên Giai Hi này vừa trải qua cảnh sinh tử.

Nghe được lời của phụ thân, hốc mắt cô bé cũng đỏ lên, muốn quỳ xuống với người bên cạnh.

“Ngươi mau đứng lên - -”

Động tác của hai người làm cho Văn Thanh Từ hoảng sợ, vội vàng vươn tay phải ra đỡ bọn họ dậy.

Mấy ngày nay Văn Thanh Từ đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân, nếu đối phương không nói thì y cũng không nhớ ra. Cô bé trước mắt này cũng từng là bệnh nhân mình trị liệu qua.

Tên thợ mộc kia lúc này mới giống như nhớ tới cái gì, vội vàng xoay người chuyển một cái ghế cho Văn Thanh Từ: "Ngài ngồi trước!"

Tiếp theo có chút gượng gạo nói: "Ngài biết đó, nước bên chúng ta không sạch lắm, cho nên...... Cho nên cũng không tiện pha trà.”

Cô bé cũng chuyển một băng ghế ngồi ở bên cạnh Văn Thanh Từ.


Y vội xua tay nói với thợ mộc: "Không cần phiền phức như vậy đâu, thực sự không giấu diếm, hôm nay ta tới tìm ngươi là...... là vì muốn mua đồ.”

Thợ mộc không khỏi hoang mang, "Ngài tới chỗ ta muốn mua đồ dùng gì sao?" Trong cửa hàng của hắn đều là những món đồ nội thất lớn.

Văn Thanh Từ muốn mua đương nhiên hắn rất vui, nhưng vấn đề là... Văn Thanh Từ tới nơi này mua đồ dùng làm gì?

Tuy vị đại phu này chỉ là một lang trung giang hồ, nhưng lúc nào cũng mặc đồ trắng, y cứu người trong nước sôi lửa bỏng, trong mắt dân chúng không khác gì thần tiên trên trời.

Làm sao một người như y có thể đến đây mua đồ nội thất?

Bản thân Văn Thanh Từ cũng cảm thấy cách nói này là lạ, y nghĩ nghĩ, vội vàng nói: "Ta muốn ngươi giúp ta làm một hòm thuốc mới.”

Giọng của Văn Thanh Từ xuyên qua lụa trắng truyền ra, nghe có vẻ rầu rĩ.

Lúc con gái sinh bệnh, thợ mộc luôn ở bên cạnh trông coi, cũng bởi vậy mà thấy được hòm thuốc của Văn Thanh Từ.

Vào nghề nhiều năm như vậy, hắn sẽ không nhận lầm, vật liệu dùng làm hòm thuốc của Văn Thanh Từ làm từ gỗ lim tơ vàng thượng hảo. Gỗ của nó đặc, cứng rắn chống ăn mòn, dùng tới mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì.

Đại phu để hòm thuốc bằng gỗ lim tơ vàng không cần, tới tìm mình làm gì......

Thợ mộc khựng lại, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hắn rốt cục đoán được hôm nay Văn Thanh Từ đến tìm mình có chuyện gì.

“Tiên sinh là vì đồ trang trí gỗ tử đàn kia mà tới phải không? "Thợ mộc dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.

Thấy thế Văn Thanh Từ cũng không quanh co lòng vòng nữa. Y chậm rãi gật đầu nói: "Đúng......quà cảm ơn này quá quý giá, ta thật sự không thể nhận tùy tiện.” Cho dù cách mũ, vẫn có thể nghe ra giọng điệu của y vô cùng chân thành.

Người thợ mộc thở dài một hơi nói: "Bức tượng gỗ kia đã có người trả tiền cho ta từ lâu rồi.” Vốn hắn đã hứa với đối phương không nói chuyện này ra.

Nhưng người thợ mộc này thật sự không có cách nào che giấu lương tâm, dựa vào tượng gỗ này kiếm tiền.

Dưới ống tay áo rộng thùng thình, Văn Thanh Từ vô thức siết chặt lòng bàn tay: "Ý của ngươi là?”

Y không ý thức được, lúc này tâm tình của mình đến tột cùng thấp thỏm cỡ nào.

Người thợ mộc trung niên dừng một chút, xoay người nói với con gái: "Giai Hi, vào trong phòng, đem hai bức tượng gỗ kia ra cho cha.”

“Vâng! "Cô bé vội vàng gật đầu, chạy vào trong viện.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, thợ mộc dừng một lát, trầm giọng nói: "... Ngày đó có một đại nhân quan phủ tới, hỏi ta có vật liệu gỗ tốt, có thể lấy ra làm đồ trang trí hay không?”

Cơ hồ là sau một khắc, Văn Thanh Từ đã nhận ra "Quan phủ đại nhân" trong miệng thợ mộc chính là Tạ Bất Phùng.

Giọng của người thợ mộc trầm thấp, khàn khàn, mang theo một chút giọng địa phương Liên Hoà. Như một trận gió bọc cát vàng thổi tới trái tim Văn Thanh Từ, mỗi một chữ trong đó đều giống như một hạt cát từ từ xuyên qua trái tim y.

Cảm giác đó không đau, chỉ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

“Ta nói nơi này của ta có ba khối tử đàn tổ truyền, vị đại nhân kia không nói hai lời đã mua ba khối gỗ này.”

“Tiếp theo, bảo ta dạy ngài ấy điêu khắc đồ trang trí. Nhưng điêu khắc này làm sao có thể học được trong một ngày? Đại nhân ở chỗ ta làm hai canh giờ, vẫn không thể điêu khắc ra thứ mình hài lòng. Cuối cùng đành phải đưa khối gỗ cuối cùng cho ta, để ta điêu khắc theo lời ngài ấy nói.”

Thợ mộc vừa dứt lời, cô bé tên Giai Hi kia đã bưng hai hộp gỗ chạy tới.

“Tiên sinh ngài xem, chính là cái này!” Nói xong cô bé cẩn thận từng li từng tí giao đồ trong tay cho Văn Thanh Từ.

Hộp nhỏ đựng đồ trang trí bằng gỗ tử đàn vô cùng nặng nề. Trong lúc nhất thời, Văn Thanh Từ lại không biết mở nó ra như thế nào - -

Tay phải Văn Thanh Từ cầm hộp gỗ, nhẹ nhàng nâng tay trái lên. Cũng không biết là bởi vì bị thương, vô lực, hay là bởi vì căng thẳng, ngón tay của y vào giờ khắc này lại khẽ run rẩy.


Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Mảnh gỗ nhỏ lơ lửng trong không khí, nổi lên ánh sáng vàng nhạt.

Buổi trưa mọi người trong ngõ đều xếp hàng lĩnh cơm bên ngoài nha thự. Đường phố trống trải lại yên tĩnh, chỉ có một tiếng ve kêu vờn quanh bên tai.

Dừng lại vài giây, Văn Thanh Từ cố lấy dũng khí, dưới cái nhìn chăm chú chờ mong của cô bé, chậm rãi mở hộp gỗ ra. Hai bức tượng gỗ thô ráp đơn sơ xuất hiện trước mắt y.

Trên tượng gỗ có rất nhiều dấu đao, hiển nhiên bị người điêu khắc sửa đi sửa lại rất nhiều lần.

Nhưng bất đắc dĩ chính là, điêu khắc gỗ đích xác không phải một ngày có thể học được. Hai vật trang trí này chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là hình dạng tay, hoàn toàn không có mỹ cảm gì đáng nói.

Văn Thanh Từ chậm rãi vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm vào. Xuyên thấu qua hoa văn gỗ thô ráp trên đồ trang trí, Văn Thanh Từ có thể tưởng tượng được, Tạ Bất Phùng lúc trước đã điêu khắc nó như thế nào.

Thợ mộc trung niên nhẹ giọng nói: "...Ta vốn tưởng rằng đại nhân kia là mua cho mình, nhưng thật không ngờ sau khi điêu khắc xong, ngài ấy lại bảo ta đem bức tượng gỗ này đưa tới nha thự huyện.”

Nói tới đây, hắn đã nghẹn ngào. Ngay sau đóiền lấy mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

"Thậm chí, thậm chí đại nhân còn dặn dò ta, bảo ta nói đây là ta tặng cho ngài, nói đây là tâm ý của người dân huyện Liên Hòa, bảo ngài nhất định nhận lấy..." Nói xong, thợ mộc đã khóc không thành tiếng.

Thấy thế cô bé ở bên kia cũng đỏ mắt, cô bé chui vào trong lòng phụ thân, nhỏ giọng khóc nức nở.

Đáng tiếc lúc ấy Văn Thanh Từ vẫn ở trong nha thự không có đi ra, Tạ Bất Phùng đành phải đem đồ vật "Tặng hộ" đi vào.

Tuy rằng thợ mộc vô cùng cảm kích Văn Thanh Từ, nhưng sống sót khỏi đại nạn này không dễ dàng gì. Hắn thật sự không có cách nào làm gỗ tử đàn gia truyền thành quà được. Thẳng đến ngày đó Tạ Bất Phùng nhắc nhở, hắn mới nhận ra không chỉ bản thân, thậm chí cả Liên Hòa nói chung cũng chưa có lời cảm ơn đàng hoàng với Văn Thanh Từ.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nửa là cảm kích, nửa là xấu hổ.

“...... Tại sao hắn lại làm như vậy. "Văn Thanh Từ lẩm bẩm nói. Lúc này, đầu óc y trống rỗng.

Nghe thấy giọng của Văn Thanh Từ, cô bé ngồi bên cạnh y hít hít mũi nói: "Vị đại nhân kia, đại nhân nói, ngài còn chưa từng được bệnh nhân cảm ơn đoàng hoàng, cho nên -- muốn, muốn giúp chúng ta tặng ngài một món quà nhỏ."

Văn Thanh Từ: "......”

Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, nắm chặt bức tượng gỗ thô ráp trong tay. Cô bé đang nhỏ giọng khóc nức nở, trong lời nói ngoại trừ giọng Liên Hoà còn mang theo một ít giọng mũi.

Nhưng chỉ bằng vào lời nói của cô bé, Văn Thanh Từ lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tạ Bất Phùng khi nói những lời này.

Đế vương trẻ tuổi mặc đồ đen có lẽ hơi nhíu mày, nhẹ nhàng mài khúc gỗ trong tay. Sau khi dừng lại một lát, hắn dùng giọng không nghe ra cảm xúc gì, nói ra những lời này. Tiếp theo vô cùng trịnh trọng giao nhiệm vụ này cho một nhà thợ mộc.

Lúc này đã không cần đoán nữa.

Tạ Bất Phùng tuyệt đối biết, mình chính là Văn Thanh Từ.

Chưa bao giờ được bệnh nhân cảm ơn đoàng hoàng? Văn Thanh Từ cũng không biết, Tạ Bất Phùng lại có thể nghĩ đến chuyện này.

Kiếp trước lúc đi học, Văn Thanh Từ cũng nghĩ tới có một ngày, sẽ có bệnh nhân tặng mình cờ thưởng. Đáng tiếc y ngoài ý muốn mà xuyên sách, không có đợi được đến ngày đó.

Đời này, bởi vì chuyện cũ của Sơn Du Giản, suốt nhiều năm mình đi qua thành trấn có thủy dịch. Nhưng ở thời đại này, chuyện giải phẫu vẫn chưa được hiểu thấu chứ đừng nói phối hợp thí nghiệm với y, coi như là cuối cùng ra được phương thuốc, cũng không có mấy người dám dùng.

Văn Thanh Từ cứu không ít người, nhưng đúng như Tạ Bất Phùng nói, cho tới bây giờ y chưa từng được cảm ơn đoàng hoàng. Ngược lại chỉ để lại một tin đồn "mặt tiên lòng la sát.”

Thời niên thiếu, Văn Thanh Từ cũng từng không cam lòng, thậm chí có chút khổ sở. Nhưng sau đó y lại bất giác quen với những thứ này, trở nên chết lặng mà không sao cả.

Cho tới bây giờ, rốt cục có người lặng lẽ ở sau lưng tặng quà cho y. Dân chúng huyện Liên Hòa làm sao có thể chỉ dựa vào ấn tượng mà điêu khắc ra tay của mình cơ chứ?

Chỉ có Tạ Bất Phùng mới có thể làm được.

Từ nhỏ hắn lớn lên trong ác ý, đối với tất cả những thứ này vô cùng mẫn cảm. Cũng vô cùng hiểu rõ, thứ Văn Thanh Từ cần đến tột cùng là cái gì.

"Đại phu, ngài chờ ta một lát!" Người thợ mộc nói xong như nhận ra điều gì đó quay người đi vào trong phòng.

Qua một hồi lâu, hắn rốt cục cũng lấy ra số bạc được bọc kỹ trong vải. Tạ Bất Phùng ra tay vô cùng hào phóng, túi bạc này mua ba tượng gỗ cũng dư dả. Thậm chí có thể chống đỡ chi tiêu của nhà thợ mộc vài năm.

"Ta không nên lấy bạc này," Tiếng thợ mộc từ trong nhà chính truyền ra, "Phiền ngài đem số bạc này, giao lại cho vị đại nhân kia --"

Nhưng khi hắn đi ra khỏi nhà chính, Văn Thanh Từ vừa rồi còn ngồi ở đó đã không thấy đâu nữa. Chỉ để lại một chiếc ghế trống, lẳng lặng đặt ở chính giữa phòng.

“Giai Hi, vị đại phu vừa rồi đâu? "Thợ mộc sốt ruột hỏi cô bé.

“Ngài ấy, ngài ấy vừa mới đi, "Giai Hi vừa lau nước mắt vừa nói," Lúc ngài ấy đi, còn để lại một cây trâm, nói muốn mua hai tượng gỗ kia.”


Thợ mộc nhìn theo hướng cô bé chỉ - - có một chiếc trâm ngọc được đặt trên bàn nhỏ còn chưa làm xong.

“Cái này sao được! "Thợ mộc lập tức cầm lấy đồ trên bàn, chạy ra cửa.

Nhưng lúc này, con đường dài đã vắng tanh, không thấy một bóng người nào.

*

“...... Khụ khụ, mùi này đúng là ngột ngạt, người còn bị hun chết huống chi là chuột.” Ngoài thành Liên Hoà, một thái y trẻ tuổi đứng bên cạnh Văn Thanh Từ nói, trong lời nói của gã tràn đầy kính nể.

Trước đó, gã chưa từng nghe nói về cách xông lưu huỳnh diệt chuột, không thể tin là lang trung giang hồ này đúng là rất có bản lĩnh.

Một trận gió nóng thổi tới kéo theo mùi lưu huỳnh nồng đậm, gã cũng theo đó dùng lụa trắng dày nặng che khuất miệng mũi.

“Đúng là nguy hiểm, nên tránh xa một chút thì tốt hơn. "Nói xong, Văn Thanh Từ kéo thái y kia đi xa.

Lúc trước y từng thuận miệng nhắc, có thể lợi dụng lưu huỳnh hun khói diệt chuột, không ngờ vài ngày sau Tạ Bất Phùng đã vận chuyển đồ tới.

- Tuy rằng thu lưu huỳnh tự nhiên không khó khăn, nhưng khoảng cách giữa Liên Hoà và nơi sản xuất lưu huỳnh mười vạn tám ngàn dặm.

Việc khai thác và vận chuyển dọc đường trong thời gian ngắn không phải là vấn đề đơn giản.

Nghĩ tới đây Văn Thanh Từ không khỏi quay đầu nhìn bãi đất trống: “Không ngờ lưu huỳnh lại được vận chuyển nhanh như vậy.”

"Đương nhiên.” Nghe thấy Văn Thanh Từ nói, giọng của thái y trẻ tuổi cũng không khỏi thêm vài phần kiêu ngạo, "Không nhìn xem ấy... tuần quan đại nhân của chúng ta là ai."

Chết tiệt!

Thái y không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh buốt, suýt chút nữa lỡ miệng. Để giảm bớt xấu hổ, thái y vừa đi cùng Văn Thanh Từ vào trong thành, vừa nói: "Chuyện huyện Liên Hòa cũng sắp kết thúc rồi. Đến lúc đó không bằng hai vị tiên sinh quay về Ung Đô với chúng ta?"

Ở lĩnh vực chuyên môn, gã thật lòng kính nể lang trung giang hồ này. Cũng cảm thấy để cho nhân vật như y ở lại giang hồ, là một loại lãng phí.

Bước chân Văn Thanh Từ không khỏi dừng lại: "Ta…”

Lo Văn Thanh Từ từ chối thẳng, tên thái y kia không đợi y trả lời đã nói: "Chắc hẳn tuần quan đại nhân nhất định sẽ đồng ý. Huống hồ lúc trước trong thái y thự đã từng có du y giang hồ đến.”

Không cần đoán cũng biết, "du y giang hồ" trong miệng gã nhất định là mình.

Văn Thanh Từ tùy tiện gật đầu.

Sau vài ngày ở chung, thái y trẻ tuổi đã phát hiện, tuy người bên cạnh đội mũ cả ngày, trông ăn mặc có chút cổ quái. Nhưng trên thực tế y cùng lứa tuổi với mình, hơn nữa ở ngoài chuyên môn thì vô cùng dễ nói chuyện.

Sau khi quen thuộc, thái y không kìm được muốn chia sẻ về chuyện ở Ung Đô.

Quan sát bốn phía một phen, xác định không có ai, gã không khỏi thấp giọng hỏi: "Ngươi từng nghe nói chuyện của đương kim thánh thượng và Văn thái y chưa?” Tiếp theo vô cùng chân thành cảm khái nói: "Bệ hạ đối với Văn thái y thật sự rất tốt.”

“……”

Văn Thanh Từ kiên trì, quay đầu nhìn thoáng qua đất trống, đột nhiên tăng tốc độ nói, "Ngươi về nha thự trước đi, ta mới nhớ tới mình còn việc chưa làm.”

“Vậy được rồi, đừng ở đây quá lâu." Thái y vốn đang giấu kín câu chuyện của mình, không thể chia sẻ, có chút bực bội, nhưng gã không chịu nổi mùi hôi trên bãi đất trống, đơn giản hàn huyên với Văn Thanh Từ hai câu sau rồi bước nhanh rời đi nơi này.

“Bệ hạ chúng ta đối xử với Văn thái y thật sự rất tốt.”

- Những lời này như khói đặc trên đất trống bao bọc lấy Văn Thanh Từ, không chịu tan đi. Thúc giục trái tim y đập mạnh từng nhịp từng nhịp một.

Văn Thanh Từ đứng một mình trên bãi đất trống dừng lại một lát, rốt cục lại một lần nữa mở hộp gỗ đặt ở trong ống tay áo ra.

Động tác của y rất cẩn thận.

Nói riêng về chạm trổ, trong hộp có hai bức tượng gỗ bán thành phẩm, đúng là có hơi thô thiển. Nhưng mỗi một vết dao trên tượng gỗ, đều tràn ngập sự nghiêm túc và kiên nhẫn.

Ngón tay Văn Thanh Từ chậm rãi xẹt qua tượng gỗ, không khỏi khẽ nở nụ cười.

Khi đặt nó vào trong hộp, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn bệ hạ.”

Cho dù cách lớp lụa trắng dày đặc vẫn có thể nghe ra sự dịu dàng vô tận trong lời nói của y lúc này.

___________

Mễ: Qua 2 chương mới thấy tác giả tăng vọt số chữ là chắc nhận nhau rồi đó 🙏😃


Đọc truyện chữ Full