Đã có tấm vải đỏ sậm che mặt, Văn Thanh Từ dứt khoát nhắm hai mắt lại tùy cho Tạ Bất Phùng nắm hai tay y, chậm rãi đứng ở chính giữa phòng ngủ.
“Ái khanh có biết lúc nãy trẫm đi làm cái gì không?”
Khí chất của Tạ Bất Phùng đã bị gió của hoàng lăng thổi bay suốt mười ba năm, thổi ra sự lạnh lùng. Điều hắn giỏi nhất là giấu sự dịu dàng dưới lớp vỏ bọc.
Thế nhưng giờ khắc này, Tạ Bất Phùng lại cố gắng hết sức dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất với Văn Thanh Từ.
“... Bệ hạ đã làm gì?”
Văn Thanh Từ mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình cũng hơi khàn khàn. Người bên cạnh vừa dùng ngón tay vuốt v e cổ tay Văn Thanh Từ, vừa nhẹ giọng nói: "Trẫm vừa mới tới Khâm Thiên Giám, tìm người xem ngày lành.”
Tạ Bất Phùng thích xoa nhẹ cổ tay Văn Thanh Từ, cảm thụ mạch đập của y hoặc hôn lên cổ y... Cùng với tìm kiếm tất cả những thứ có thể chứng minh y còn sống.
“ Ngày hôm nay chính là ngày gần nhất.” Hắn nói.
Tạ Bất Phùng thật sự rất muốn bắt lấy Văn Thanh Từ, thật sự rất muốn giữ Văn Thanh Từ bên cạnh mình, không muốn trì hoãn thêm một giây phút nào nữa.
Văn Thanh Từ bỗng nhiên cười nhẹ, rõ ràng còn đang nhắm mắt, nhưng dường như đã nhìn thấy, ban đêm khi Tạ Bất Phùng vội vã xông vào Khâm Thiên Giám, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nói ra những lời này.
Nhưng mà lúc đang cười cười, chóp mũi Văn Thanh Từ bỗng nhiên nổi lên chua xót. Trước kia Văn Thanh Từ sẽ không bao giờ nghĩ tới, Tạ Bất Phùng không tin quỷ phật, một ngày nào đó lại vì mình mà đến Khâm Thiên Giám làm loại chuyện này vào ban đêm.
Trong lúc trầm mặc, tay Tạ Bất Phùng đột nhiên từ từ thò vào khăn voan, lướt qua gò má Văn Thanh Từ, cuối cùng dừng lại bên môi y.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ta đã cưới ái khanh hơn một năm trước. Nhưng lúc đó ái khanh không có ở đây, cho nên còn thiếu một số việc chưa hoàn thành.”
Tạ Bất Phùng cố ý đè giọng, ôn hoà đồng thời mang theo vài phần nguy hiểm không thể bỏ qua. Giống như là đang nhẹ giọng oán giận Văn Thanh Từ.
“...... Cái, cái gì? "Văn Thanh Từ hỏi.
Ái khanh còn chưa uống rượu giao bôi với trẫm, cũng chưa vào động phòng.” Tạ Bất Phùng cố ý nói chậm lại, ngón tay cũng nương theo hai chữ "động phòng" mà cọ qua môi Văn Thanh Từ.
Giây tiếp theo, ánh mắt Văn Thanh Từ bấy giác khẽ run run rồi mở ra.
Bàn tay đặt trên gò má Văn Thanh Từ cũng chậm rãi trượt tới sau vai y, tay kia thì vững vàng ôm lấy Văn Thanh Từ.
“A!”
Cùng với một tiếng kêu nhỏ, chờ lúc Văn Thanh Từ nhận ra thì bản thân đã ngồi ở trong lòng Tạ Bất Phùng, được đối phương bế tới bên giường.
Ngọc Như Ý trong suốt màu xanh nhẹ nhàng vén một góc khăn voan, động tác của Tạ Bất Phùng cẩn thận hơn bao giờ hết.
Tơ lụa đỏ tươi cẩn thận trượt khỏi Ngọc Như Ý. Văn Thanh Từ không khỏi nheo mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, y nhìn thấy– không biết Tạ Bất Phùng đã thay áo đen từ lúc nào, lúc này đã phủ thêm một thân áo đỏ.
Người thân là cửu ngũ chi tôn nửa quỳ ở trước mặt của mình, dùng Ngọc Như Ý cởi khăn voan của y.
Không có nghi thức náo nhiệt, không có trang phục cầu kỳ, cũng không có chiêng trống cung nhạc. Thậm chí ngay cả hỉ bào, cũng chỉ là chiếc váy đỏ đơn giản nhất không có thêu bất kỳ hình thêu nào.
Hết thảy đều đơn sơ không hợp với cung Thái Thù, nhưng Văn Thanh Từ lại không thèm để ý.
Bên tai y chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt của mình và Tạ Bất Phùng. Tạ Bất Phùng nhìn qua vừa cẩn thận vừa căng thẳng, trong đôi mắt màu hổ phách chỉ có một mình Văn Thanh Từ, trông cực kỳ nghiêm túc.
Hắn chậm rãi lấy rượu hợp cẩn ở trên bàn, giao một ly trong đó cho Văn Thanh Từ.
“Ái khanh uống trước nửa chén, rồi giao bôi với trẫm. "Tạ Bất Phùng nghiêm túc dặn dò.
Vẻ mặt của hắn vừa chăm chú lại có chút nghiêm túc, nhưng nghĩ đến quá trình này, hẳn là hắn cũng vừa mới hỏi từ nơi khác tới.
Thấy thế, bên môi Văn Thanh Từ không kìm được sinh ra một chút ý cười.
“Được. " Y nhẹ nhàng gật đầu, bưng một ly uống cạn, cũng mặc cho Tạ Bất Phùng quấn quít lấy cánh tay mình.
Rượu đựng trong chén ngọc, ngửi mang theo một chút mùi thơm ngát, trượt vào khoang miệng cũng không nóng rát. Nhưng không biết là đã lâu không uống rượu hay là không khí lúc này cho phép. Chén rượu xuống bụng, Văn Thanh Từ cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồi.
Y ngồi ở bên giường, ngoan ngoãn tùy Tạ Bất Phùng thay cho mình chiếc áo xanh nhạt, phủ thêm hồng bào rồi ngã vào trong màn trướng.
Ngọn nến còn chưa tắt nhảy múa bên ngoài tấm màn giường. Tất cả trước mắt như là trở về trấn Trường Nguyên vài năm trước.
Nhưng lúc này đây, Văn Thanh Từ lại biết, Tạ Bất Phùng vẫn tỉnh táo.
Phòng ngủ tối sầm lại, ngoài cửa sổ chẳng biết lại đổ mưa từ lúc nào. Tất cả đều ẩn sau màn mưa.
*
Đồng hồ sinh học của Văn Thanh Từ luôn luôn rất đúng giờ, nhưng ngày hôm nay thẳng đến lúc mặt trời lên cao y mới chậm rãi mở mắt.
Màn giường còn chưa kéo ra, xung quanh vẫn tối tăm như cũ. Nhưng tiếng chim hót ngoài cửa sổ cùng với tấm rèm đung đưa trong gió, dần dần đánh thức tâm trí Văn Thanh Từ.
Mặc dù Tạ Bất Phùng còn dư độc chưa giải, nhưng thể chất của hắn lại mạnh hơn Văn Thanh Từ không biết bao nhiêu lần.
So với hắn mà nói, Văn Thanh Từ giống như bồ công anh vừa thổi là tan đi, khoé mắt nhìn thấy vết bầm tím bên mắt cá chân mình, bên tai Văn Thanh Từ bất giác trở nên ù ù.
Cảnh tượng tối hôm qua lập tức hiện lên trong đầu y, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy, nhưng giây tiếp theo lại bị Tạ Bất Phùng ngăn cản.
“Ái khanh, đừng nhúc nhích, "Tạ Bất Phùng hôn l3n đỉnh tóc Văn Thanh Từ, dùng thanh giọng nói khàn khàn nói với y," Ngủ thêm một lát. Hôm nay ta đã đến Thái y thự xin nghỉ cho.”
“...... Khụ khụ, xin nghỉ? "Văn Thanh Từ mở miệng mới phát hiện giọng của mình cũng khàn khàn.
Hơn nữa là Tạ Bất Phùng đích thân đi? Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, lần này Văn Thanh Từ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Chạng vạng ngày hôm qua lúc rời khỏi Thái y thự y có nói rõ với Tạ Bất Phùng rằng không cần đổi đường nữa, về thẳng tiểu viện với mình là được.
Cho nên nói hôm nay toàn bộ người của Thái y thự đều biết, đêm hôm qua Tạ Bất Phùng ở đây. Mà mình lại cố tình xin nghỉ vào hôm nay.
Văn Thanh Từ: "......”
Lần này xem như không thể giải thích rõ được rồi.
Cuối cùng, Tạ Bất Phùng lại hùng hồn cúi đầu cọ cọ chu sa trên trán Văn Thanh Từ, ghé vào lỗ tai y nói: "Kyd nghỉ thành hôn của Vệ triều tổng cộng có năm ngày, ái khanh còn có thể nghỉ ngơi bốn ngày cùng với trẫm.”
Tạ Bất Phùng vừa mới đăng cơ đã sửa chữa chế độ nghỉ ngơi của quan viên Vệ triều. Lúc đó tâm như tro tàn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới khả năng Văn Thanh Từ còn sống. Bởi vậy, Tạ Bất Phùng thiếu chút nữa đã cắt giảm kỳ nghỉ kết hôn của quan viên xuống còn ba ngày.
Hiện tại nhớ tới chuyện này, hắn lại cảm thấy có chút may mắn. Đồng thời lại có hơi hối hận: Mình lúc ấy hẳn là nên phê thêm mấy ngày.
...... Chờ một chút.
Trầm mặc một lát, Văn Thanh Từ bỗng nhiên từ trong lời Tạ Bất Phùng bắt được một tin tức vô cùng mấu chốt.
Cái gì gọi là cùng hắn?
“Bệ hạ hôm nay có vào triều không? "Văn Thanh Từ không ôm hy vọng hỏi.
Quả nhiên, sau khi nghe được vấn đề này, Tạ Bất Phùng dùng giọng điệu bình tĩnh mà hùng hồn trả lời: "Đương nhiên cũng nghỉ.”
Tuy rằng Tạ Bất Phùng bị người ta lên án về tư đức, nhưng hắn làm hoàng đế, luôn luôn rất hợp tư cách. Ngoại trừ mấy ngày trúng độc nghiêm trọng nhất, cho tới bây giờ Tạ Bất Phùng chưa từng vắng mặt vào buổi sáng.
Được rồi, lần này không chỉ là Thái y thự. Toàn bộ Ung Đô sợ rằng đã đoán được hơn phân nửa chuyện hôm qua.
Văn Thanh Từ bốn bỏ lên năm cũng coi như nửa người hiện đại, không hề bảo thủ. Nhưng tính cách của y vẫn tương đối hướng nội, khiêm tốn.
Khác với Tạ Bất Phùng có thể mặt không đổi sắc, cưới một cỗ quan tài về Ung Đô trước ngàn vạn người.
Nghĩ đến những chuyện vừa rồi, Văn Thanh Từ cam chịu xoay người vùi mặt vào trong gối. Giận dỗi không nói chuyện với Tạ Bất Phùng nữa.
Sau lưng y vang lên một nụ cười nhẹ nhàng. Tạ Bất Phùng chẳng những không giận, thậm chí còn nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa eo cho Văn Thanh Từ.
“Ái khanh đến Ung Đô vài năm, nhưng còn chưa đi khắp nơi thăm thú.”
"Mấy ngày nay, trẫm dẫn ái khanh xuất cung đi dạo một chút, như thế nào?" Giọng điệu của Tạ Bất Phùng hiếm khi thoải mái và tràn đầy mong đợi như vậy.
“...... Còn có lễ phục của tiết xã nhật cũng nên cắt may rồi.”
Văn Thanh Từ chưa bao giờ biết Tạ Bất Phùng lại nói nhiều như vậy. Tựa như y cũng không biết đêm hôm biết đêm hôm qua mình và Tạ Bất Phùng đã làm bao lâu.
Văn Thanh Từ chỉ biết cho dù lúc này đã là giữa trưa, mình vẫn mệt mỏi như trước......
Quên đi, ván đã đóng thuyền rồi…
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ nhắm hai mắt lại mặc kệ mọi thứ.
Lúc đầu Tạ Bất Phùng còn đang mát xa cho y, nhưng cũng không lâu lắm, bàn tay kia đã không an phận.
Tạ Bất Phùng mới hơn hai mươi tuổi, lại nhịn rất nhiều năm, hết thảy trước đó chẳng thể nào khiến hắn thoả mãn, thậm chí còn khiến hắn khó mà kìm nén được.
Văn Thanh Từ bỗng nhiên mở mắt muốn thoát khỏi người sau lưng.
“Bệ hạ, có thể, thần...... Thần muốn đi tắm rửa.”
“Không cần đâu. "Ngón tay Tạ Bất Phùng lướt qua hông Văn Thanh Từ, hắn chậm rãi nói," Đêm hôm qua trẫm đã giúp khanh rửa sạch cẩn thận.”
Giọng Tạ Bất Phùng vẫn không khác gì bình thường, nhưng Văn Thanh Từ hiểu được ý trong lời nói của hắn, lại bị phần không đứng đắn này làm cho vành tai nóng lên.
Gian phòng ngủ này ở chỗ tiểu viện nên không gian chật hẹp, ngày thường tắm rửa đều phải đến gian viện bên cạnh. Tối hôm qua tiến hành được một nửa, Văn Thanh Từ đã hôn mê bất tỉnh. Sau đó xảy ra chuyện gì thì y vẫn luôn không biết.
Chẳng lẽ Tạ Bất Phùng ôm mình sang phòng bên cạnh?
Giống như đoán ra nghi hoặc trong lòng y, Tạ Bất Phùng rốt cục chậm rãi vươn tay kéo màn giường ra một góc.
Theo khe hở Văn Thanh Từ nhìn thấy -- chính giữa gian phòng, nơi đặt bình phong trước kia không biết lại có thêm một cái thùng tắm lớn từ lúc nào.
Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng hôn lên vai Văn Thanh Từ, nhẹ giọng nói với y: "Sau này ái khanh không c ần sang viện bên cạnh nữa, như vậy cũng có thể tránh nhiễm phong hàn.
Tạ Bất Phùng luôn không thích bên cạnh mình có người khác, cái thùng tắm này hẳn là đêm qua hắn mang tới.
Cho nên nói, tối hôm qua Tạ Bất Phùng chẳng những làm cho mình hôn mê bất tỉnh, trong thời gian đó còn làm những chuyện khác?
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ bỗng nhiên có hơi sợ hãi người bên cạnh… Văn Thanh Từ bị Tạ Bất Phùng cưỡng ép giữ lại, ở trong tiểu viện chán ngấy một ngày. Từ đầu đến cuối đều không có bước ra cửa viện nửa bước.
Tuy Tạ Bất Phùng xin nghỉ giùm cho Văn Thanh Từ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui y vẫn cố chấp xuất hiện ở tiền viện của Thái y thự vào buổi sáng ngày hôm sua.
Mà hoàng đế bệ hạ vọng tưởng theo đuôi y thì bị y ngăn ở nửa đường.
Văn Thanh Từ bọc kín, ngồi ở sau bàn.
Y cảm thấy may mắn vì lúc này đã đến đầu thu, bởi vì có mấy trận mưa thu nên thời tiết bắt đầu lạnh lẽo. Cho dù là mặc áo cổ đứng vạt áo lớn thì cũng không kỳ lại lắm.
Hôm nay sườn điện vô cùng vắng vẻ, chỉ có Hoắc Nhất Khả còn cầm bệnh chẩn đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ: "Văn đại nhân, ngài còn nhớ bệnh nhân lần trước không?”
Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu nói: "Nhớ rõ, làm sao vậy?”
“Ai...... Người mắc bệnh này chính là An Bình tướng quân. Sau khi hắn dùng phương thuốc của ngài thì không còn đau nữa. Nhưng phương thuốc cũng đúng như ngài nói, là trị phần ngọn không trị tận gốc, tướng quân đại nhân bị đau bụng luôn lặp đi lặp lại, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng khó khăn, thật sự là rất đau lòng. "Hoắc Nhất Khả u sầu.
An Bình tướng quân là một trong những đại tướng quân trấn thủ ở bắc địa. Hắn vốn không thể rời khỏi trấn thủ, mà lần này trở về Ung Đô chính là vì tới chữa bệnh. Nếu không thể trị hết bệnh, sợ là hắn cũng khó có thể ra chiến trường.
Quan trọng nhất là, ở thời đại này, bất cứ bệnh nhẹ nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, chứ đừng nói là bệnh này.
Ngày đó, Văn Thanh Từ căn cứ vào chẩn đoán bệnh mà đưa ra phán đoán là viêm túi mật. Nếu không xử lý kịp thời, rất có thể túi mật của hắn sẽ sinh mủ, vỡ ra, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Phương pháp tốt nhất chính là dựa theo lời Văn Thanh Từ ngày đó nói, trực tiếp cắt bỏ túi mật.
Sau khi Hoắc Nhất Khả nói xong, Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu, tuy y đưa ra phương pháp xử lý, nhưng cũng không cưỡng cầu người ta nhất định làm theo lời mình nói. Dù sao thì phần lớn mọi người ở thời đại này đều là khó có thể tiếp thu phương pháp này.
Nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Nhất Khả thì dường như An Bình tướng quân tựa hồ đã có quyết định gì rồi thì phải?
Quả nhiên, thái y trẻ tuổi đứng đối diện y cắn môi nói: "Ý của An Bình tướng quân là, nếu không có cách nào khác thì ngài ấy muốn thử một lần.”
An Bình tướng quân là thuộc hạ của Tạ Bất Phùng, hắn không xuất thân từ thế gia, mà là từ tầng dưới chót một trận chiến đánh lên trên. Loại người này không sợ chết, lại càng không sợ đánh cược.
Điều họ sợ nhất là sống hèn nhát.
Quan trọng nhất là hắn bước xuống từ trên chiến trường, đã từng thấy vô số đồng liêu thiếu tay gãy chân.
Trong mắt An Bình tướng quân, nếu có thể sống sót, cắt đi một cái túi mật nho nhỏ dường như cũng không có gì ghê gớm.
Lúc mới vừa nghe được đề nghị của Văn Thanh Từ, lúc đầu hắn cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng cùng với chứng bệnh càng ngày càng nặng, An Bình tướng quân vẫn hạ quyết tâm -- hắn muốn đánh cược một phen.
“Được, "Văn Thanh Từ chậm rãi khép lại bệnh châne," Vậy ngày mai dẫn ta đi bái phỏng An Bình tướng quân đi.”
Trong lúc nói chuyện, biểu cảm của Văn Thanh Từ trở nên vô cùng nghiêm túc. Phẫu thuật cắt bỏ túi mật rất phổ biến trong thời hiện đại, thậm chí đã có hàng trăm năm lịch sử.
Nhưng ở thời đại này thì là lần đầu tiên. Văn Thanh Từ không ngờ lại có người sẵn lòng thử sớm như vậy. Thật ra thì y còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng bất kể như thế nào... Văn Thanh Từ đều phải mau chóng đi gặp An Bình tướng quân, để xác định tình trạng hiện tại của đối phương, sau đó mới tính toán cụ thể.
“Vâng! Văn đại nhân! "Hoắc Nhất Khả lập tức gật đầu, ghi nhớ lời y nói. Nói xong lại hỏi Văn Thanh Từ mấy vấn đề rồi vội vã xuất cung, đi đến chỗ An Bình tướng quân.
Bóng lưng thái y trẻ tuổi biến mất không thấy, cho đến khi trắc điện chỉ còn lại một mình y, lúc này Văn Thanh Từ mới nhớ tới... hình như mình và Tạ Bất Phùng còn có bốn ngày nghỉ.
Trong lòng y đột nhiên cảm thấy áy náy, cũng tự hỏi nên bồi thường như thế nào.
*
Mưa thu lại rơi xuống, mặc dù lúc này Tạ Bất Phùng không đi theo nhưng nghĩ đến cảnh tượng vô cùng xấu hổ ngày hôm qua, ngoại trừ Hoắc Nhất Khả thật sự có việc gấp tìm Văn Thanh Từ, cho tới bây giờ cũng không có ai tới quấy rầy Văn Thanh Từ.
Trên người Tạ Bất Phùng, còn lưu lại một chút độc chưa giải. Văn Thanh Từ dứt khoát ngồi một mình ở trong điện, vừa lật xem y thư, vừa nghiên cứu tỉ lệ các loại thuốc. Không ngừng viết viết vẽ trên giấy.
Trời mưa, sắc trời lờ mờ.
Trong lúc nhất thời lại khiến người ta không thể phân rõ lúc này đến tột cùng là giờ nào. Cũng không biết đọc sách bao lâu, bên tai Văn Thanh Từ đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ.
Có người đứng ở bên ngoài gõ cửa gỗ.
Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy người ngoài viện, Văn Thanh Từ vô thức buông bút xuống, đứng lên. cơn đau khắp người gần như buộc y phải lùi lại.
Văn Thanh Từ mím môi, cố nén đứng thẳng người.
“Ừm. "Tống Quân Nhiên một thân áo xanh lục buông ô trong tay đi vào. Đồng thời đánh giá Văn Thanh Từ từ trên xuống dưới. Cuối cùng, bỗng nhiên khó chịu nói: "Sao vậy? Tạ Bất Phùng không cho ta vào thái y thự, đệ cũng không biết ra ngoài tìm sư huynh à?" Nói xong liền ném ô sang một bên.
Lo lắng Tống Quân Nhiên lại bắt cóc Văn Thanh Từ, trước hôm nay Tạ Bất Phùng vẫn không cho hắn vào Thái y thự.
Văn Thanh Từ bưng chén trà tới, che giấu lương tâm nói: "Vốn đêm nay muốn đi thăm sư huynh, không ngờ huynh lại tới trước.”
Tống Quân Nhiên "Chậc" một tiếng, nhận lấy chén trà thuận tay lật xem bút ký của Văn Thanh Từ.
Dừng lại một chút, nhận ra Văn Thanh Từ thực sự muốn gặp An Bình tướng quân, bèn nói chuyện này với y.
Mà thấy Tống Quân Nhiên vẫn không có nói chuyện có liên quan đến Tạ Bất Phùng, giống như chán ghét hắn nhắc tới cũng không muốn nhắc tới, Văn Thanh Từ lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Y tĩnh tâm lại, vẽ sơ đồ phẫu thuâth ra.
"Xem ra đệ đã sớm có tính toán, cũng không phải chỉ nói mà thôi," Dù cho quen biết nhiều năm, hơn nữa biết rõ sư đệ mổ xẻ không ít thi thể, Tống Quân Nhiên vẫn là không kìm được thán phục y hiểu rõ cơ thể người như vậy, "Nếu cần hỗ trợ, gọi ta là được."
Tống Quân Nhiên cũng cảm thấy ý nghĩ này của sư đệ có hơi nguy hiểm và quá mức ly kinh phản đạo, nhưng chuyện Văn Thanh Từ muốn làm, bản thân chưa từng khuyên được... Chớ nói chi là liên quan đến y học.
“Tất nhiên, đệ sẽ không khách sáo với sư huynh. "Văn Thanh Từ cười nói.
Tống Quân Nhiên mỉm cười, sau đó ánh mắt đột nhiên cụp xuống. Trầm mặc một lát, Tống Quân Nhiên không khỏi thở dài một hơi lắc đầu nói: "... Nếu đệ đã hạ quyết tâm, ta sẽ không ngăn cản đệ. Dù sao xảy ra chuyện, còn có...... Còn có Tạ Bất Phùng ôm đồm cho đệ.” Giọng của hắn quanh quẩn trong trắc điện yên tĩnh, rõ ràng truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ chậm rãi đặt bút lên giá, không thể tin nhìn về phía Tống Quân Nhiên.
... Sư huynh vừa mới nói cái gì?
Trái tim Văn Thanh Từ nặng nề rơi xuống, vành mắt cũng theo đó nổi lên màu đỏ nhạt, y coi Tống Quân Nhiên là người nhà duy nhất của mình. Những lời này nghe như là nói đùa, nhưng là từ trong miệng sư huynh nói ra, đối với Văn Thanh Từ mà nói lại có ý nghĩa rất lớn…
Tống Quân Nhiên tránh đi tầm mắt của Văn Thanh Từ, cố ý hắng giọng nói, "Thân là Hoàng đế, chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy, hắn cũng làm không tốt sao?"
Mặc dù mấy ngày nay hắn không vào thái y thự nhưng hắn lại biết rõ ràng Văn Thanh Từ đã làm cái gì, cùng với Tạ Bất Phùng phổ biến bộ lý luận kia của Văn Thanh Từ ra ngoài từng chút từng chút một như thế nào.
Hắn nghĩ... Tuy Tạ Bất Phùng có hơi cổ quái nhưng đúng là hiểu được sư đệ.
“Ai, đệ đó đệ đó.”
Tống Quân Nhiên giống như nhớ tới cái gì nở nụ cười, "Nghe nói năm đó lúc đệ chạy ra thung lũng tìm thi thể mổ xẻ, thiếu chút nữa cha bị đệ làm cho tức chết," Tống Quân Nhiên híp mắt nhớ lại nói, " Đệ còn nhớ rõ lúc đó ông ấy nói với đệ cái gì không?"
Văn Thanh Từ dừng một chút, theo lời Tống Quân Nhiên mà nhớ lại chuyện năm đó.
Mặc dù Thần Y Cốc được coi là tổ chức màu xám trên giang hồ. Nhưng nói thế nào cũng là tuân theo nhân luân, lễ pháp của thời đại này.
Chuyện mình mổ xẻ thi thể, lúc ấy đã gây ra xôn xao trên giang hồ huyên.
Trở lại trong cốc, lão cốc chủ đúng là bị mình làm tức gần chết, mà Tống Quân Nhiên phụ trách “trông” mình cũng gặp nạn theo, bị phạt giam ba ngày.
“Sao không nói lời nào, là đã quên chuyện năm đó rồi hả? "Thấy Văn Thanh Từ không nói hồi lâu,Tống Quân Nhiên nhắc nhở.
“Không.” Văn Thanh Từ chậm rãi lắc đầu, y có một chút chột dạ nói, "Năm đó sư phụ nói, đệ có thể gây chuyện như thế, trừ phi tìm một chỗ dựa lớn một chút, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện đúng không?"
“Đúng vậy.”
Tống Quân Nhiên cam chịu lắc đầu nói: "Lão nhân gia trên trời có linh thiêng có lẽ cũng không ngờ, đúng là đệ đã tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc nhất.”
Quên đi, đây chính là mệnh đi.
Sơn Du Giản đối với Văn Thanh Từ mà nói đại biểu cho cái gì, tự nhiên không cần nhiều lời.
Thân là sư huynh, càng rõ ràng Văn Thanh Từ vì Hạnh Lâm Giải Ách mà trả giá bao nhiêu.
Đã có cơ hội có thể đem kiến thức sở học của mình truyền bá tới khắp ngõ ngách của Vệ triều, tất nhiên sư đệ sẽ không buông tha.
Chuyện này nhất định không đơn giản......
Có Tạ Bất Phùng làm chỗ dựa cho y, bảo vệ sư đệ an toàn, cũng coi như không tệ... Ít nhất y sẽ không bị người đuổi giết.
Có trời mới biết khi danh hiệu " Mặt tiên lòng La Sát" của Văn Thanh Từ vừa mới ra đời, người trong Thần Y cốc đến tột cùng căng thẳng cỡ nào.
Lúc này Tống Quân Nhiên đang liều mạng khuyên bảo mình. Văn Thanh Từ bởi vì lời của sư huynh mà nghĩ đến chuyện năm đó, y có chút xấu hổ nâng chén trà lên, nhẹ uống một ngụm. Truyện Bách Hợp
Lúc này Tống Quân Nhiên bỗng nhiên nhíu mày, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ.
“Tay của đệ?”
Tay?
Văn Thanh Từ theo tầm mắt Tống Quân Nhiên nhìn xuống phía dưới. Tay áo rộng thùng thình màu xanh nhạt vừa rồi theo động tác vừa rồi của y trượt xuống lộ ra cánh tay tái nhợt, cùng với dấu vết in trên cánh tay.
Tầm mắt Tống Quân Nhiên đảo qua người sư đệ.
Tống Quân Nhiên dừng một chút, lập tức buông cổ tay Văn Thanh Từ xuống, vén mái tóc dài ra, nhìn sau tai y: “Sao ở đây cũng có?”
Tuy rằng không nhìn thấy sau tai, nhưng hai má Văn Thanh Từ vẫn lập tức nóng lên.
“……!”
Tạ Bất Phùng bị làm sao thế không biết, nếu nói là bị côn trùng cắn thì có thể lừa được sư huynh không?
Quên đi, Văn Thanh Từ gần như đè nén suy nghĩ đó ngay lúc ý nghĩ đó nảy ra.
Sau khi nhìn thấy mấy thứ này, Tống Quân Nhiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng biết cơ thể của đệ không tốt, Tạ Bất Phùng lại còn dám...... Hắn là cầm tinh chó sao!"
Rõ ràng vừa rồi đã khuyên bảo y, nhưng lúc này trong lòng Tống Quân Nhiên lại có sát ý.
Nếu Tạ Bất Phùng ở chỗ này, nhất định có thể nghe được rất nhiều câu đặc sắc trong lòng Tống Quân Nhiên.
“Được rồi, sư huynh! Đừng nói nữa. "Văn Thanh Từ lập tức kéo tay áo xuống, lại dùng tóc che dấu vết sau tai.
Y định ra ngoài với Tống Quân Nhiên, nhưng là vài giây sau đã nhận ra cả người mình đang bủn rủn, hoàn toàn đứng không dậy nổi.
Lo lắng lại bị Tống Quân Nhiên phát hiện dị thường, Văn Thanh Từ đành phải hạ thấp giọng nói: "Phiền sư huynh giúp ta tìm chút thuốc mỡ xóa sẹo.”
“Ai...... "Tống Quân Nhiên thở dài một hơi như hận sắt không thành thép, đứng lên đi ra ngoài, đồng thời trong miệng còn nhắc tới," Tạ Bất Phùng hắn cũng không phải người tốt.”
Chờ hắn đi rồi, Văn Thanh Từ rốt cục vịn bàn, gian nan đứng lên. Tiếp theo đi về phía gương đồng lớn.
Trong mỗi quan thự Vệ triều đều có gương đồng để sửa sang lại y quan. Nhưng hôm nay, Văn Thanh Từ không dùng nó để chỉnh y quan.
Trước tấm gương đồng khổng lồ là một bóng người xanh nhạt đang đứng, Văn Thanh Từ chậm rãi cúi đầu, nhìn dấu vết trên cánh tay mình.
Y dừng một chút rốt cục hít sâu một hơi, cởi nút áo phía trên ra, làn da tái nhợt là bức tranh đẹp nhất.
Trên xương quai xanh hình như có hoa mai sắp xé xương nơi này ra, diễm lệ mà chói mắt.
Thấy thế, Văn Thanh Từ đãchuẩn bị tâm lý cũng bất giác hít một hơi khí lạnh.
Sáng nay bản tbaan vẫn không thể nhúc nhích, bởi vậy ngay cả quần áo cũng do Tạ Bất Phùng hỗ trợ thay cho…
Động tác của hắn rất nhanh, Văn Thanh Từ hoàn toàn không có thời gian quan sát trên người có dị thường hay không, hắn đã mặc xong quần áo.
Cho nên cho tới bây giờ, Văn Thanh Từ mới biết thế mà đối phương để lại cho mình một niềm vui bất ngờ lớn như vậy.
Nếu như Văn Thanh Từ nhớ không lầm, thẳng đến tối hôm qua trước khi đi ngủ, trên người của mình còn chưa có những thứ này.
...... Tối hôm qua hình như Tạ Bất Phùng thừa dịp mình ngủ, lén lút làm gì đó thì phải?
Văn Thanh Từ luôn luôn thanh tâm quả dục, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy khó hiểu- - thật sự khó nhịn như vậy sao?
“Ái khanh đang làm gì vậy?”
Ngay khi Văn Thanh Từ nhíu mày nhìn về phía gương đồng, giọng Tạ Bất Phùng đột nhiên vang lên sau lưng y, quanh quẩn ở sườn điện trống trải.
Tầm mắt của hắn rơi vào người trong gương. Tiếp theo chậm rãi híp mắt, ánh mắt Tạ Bất Phùng, trở nên hết sức nguy hiểm.
Qua vài giây, hắn chậm rãi đi qua xoay người đóng cửa điện lại.
Rõ ràng là hắn làm sai chuyện, nhưng lúc này Tạ Bất Phùng lại trấn định hơn cả Văn Thanh Từ. Tựa như một con dã thú hoàn toàn bại lộ bản tính thong dong như vậy.
Thua người không thua trận.
Thấy hắn đi tới, Văn Thanh Từ cũng nhíu mày: " Đương nhiên thần đang kiểm tra, đến tột cùng bệ hạ đã lưu lại bao nhiêuKiệt tác."
Lúc này trong điện còn chưa thắp đèn.
Ánh sáng trong phòng theo cánh cửa gỗ đóng chặt mà trở nên tối tăm dị thường. Bomgs hình trong gương đồng trong phút chốc trở nên mơ hồ.
“Được.”
Tạ Bất Phùng trầm mặc đi tới sau lưng Văn Thanh Từ, tầm mắt dừng ở thân ảnh người trong gương.
Dừng lại một lát, liền kéo theo tay Văn Thanh Từ tiếp tục xuống phía dưới, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt thứ hai.
Hắn nhìn bóng dáng trong gương nhẹ nhàng nở nụ cười, hạ giọng nói sau lưng Văn Thanh Từ: "Trẫm cùng ái khanh đi.”