Bạch Tuấn Minh đem cái bụng rỗng về lớp với tâm trạng bực bội trong người hận không thể cao thêm một chút, to hơn một chút nữa để đá tên biến thái không biết xấu hổ kia một trận ra trò.
30 phút sau đó căn tin không vơi bớt người.
Trạch Dương đã đi trước khi đám bạn còn chưa ăn xong.
Đi dỗ cậu bạn nhỏ kia à?
Vẫn còn lâu mới đến tiếc học buổi chiều, đa số thường xuyên học sinh sẽ ở lại trường nhưng không phải ở lớp mà ở căn tin hoặc chỗ nào đấy ngoài sân trường, vì trong lớp ngột ngạt không thoải mái.
Buổi trưa chỉ có Bạch Tuấn Minh là về lớp, gần một tiếng trôi qua cả cái lớp cũng chỉ có mỗi mình cậu ngồi đấy thôi.
Bang đầu định chơi game xong lại thua liên tục làm mấy đứa cùng đội phát điên lên mắng cậu khiến cậu đang bực càng bực bỏ luôn trận đang chơi dở lấy tập ra học bài.
Đúng là vẫn nên học bài thì tốt hơn, xem đi nãy giờ cậu tập trung làm bài yên ổn biết bao.
Cơn giận trong người cũng vơi đi vài phần.
Vừa mới vui vẻ đấy thì tiếng mở cửa lớp vang lên.
Là Trạch Dương đi vào còn cầm theo một cái hộp đựng thức ăn.
Không phải chứ? không lẽ tên này thật sự muốn cậu ăn hết giá mà đem luôn cả hộp cơm đến bắt cậu ăn à.
Tên khốn dai như đỉa.
Bạch Tuấn Minh thấy hắn đến gần bàn mình liền đứng phốc dậy chưa kịp đi thì Trạch Dương dùng cách tay đầy lực kia đè lên vai ép cậu ngồi lại xuống ghế.
Ăn cơm đi, vì giận mà nhịn không đói à
Cậu hầm hực đếch thèm nhìn tên kia mà quay đầu khoanh tay xoay người sang chỗ khác nói lớn.
Không ăn, cậu đừng bắt tôi ăn nữa, tôi không đó
Trạch Dương ngồi ghế bên cạnh vẫn đang mở từ ô thức ăn ra bày lên bàn học vừa dỗ cậu.
Cậu có ăn không
Không ăn đừng có phiền tôi
Tên họ Trạch dùng một tay xoay ghế xoay luôn cả người Bạch Tuấn Minh đang quay lưng với cậu thành ngồi đối diện với cậu.
Anh cầm muỗng cơm lên trên đấy có thịt vừa có giá nhìn gương mặt đang nóng lửa của cậu bình tĩnh nói Ăn đi không đói là chiều chẳng có sức học đâu
Bạch Tuấn Minh mím chặt môi không nói gì có ý không cho Trạch Dương đẩy thức ăn vào mồn.
Cứng đầu thật, từ nhỏ đã luôn cứng đầu như thế suốt không chịu đầu hàng luôn khiến người khác phải nản lòng mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Cậu không chịu ăn một cách bình thường thì tôi dùng miệng đúc cho cậu ăn đấy
Hứ! định lừa cậu à.
Tuy trong lớp không có ai nhưng ngoài hành lang vẫn có vài người đi qua đi lại cũng khá nhiều.
Có cho tiền chắc chắn tên này cũng không có gan dám bắt nạt cậu trước nhiều người như thế.
Bach Tuấn Minh vẫn không sợ, lòng vẫn vững trước lời đe dọa của tên khốn kia mà ung dung trả lời.
Cậu không dám đâu phải chứ, đừng lừa tôi
Trạch Dương phì cười bỏ muỗng đầy cơm xuống rồi múc một muỗng canh cho vào miệng.
Bạch Tuấn Minh !!!!!
Nè không phải chứ tên này định làm thật à.
Không! hắn chỉ dọa thôi nhiều người như thế chắc chắn hắn không dám làm đâu.
Cậu thật sự bắt đầu rén rồi, nhưng vì sỉ diện mà cố gắng không xin tha pha giữa bình tĩnh.
Một giây sau Trạch Dương vươn tay ra đặt sau gáy cậu rồi kéo mạnh vào người.
Chưa kịp né thì Trạch Dương!
Tên khốn!
Hắn thật sự hôn cậu từ từ đưa những giọt canh chuyền qua miệng cậu.
Tuy canh đã chuyền qua miệng Bạch Tuấn Minh hết rồi nhưng tại sao tên khốn này vẫn không chịu buông ra mà vẫn hôn vậy.
May mắn trong lúc này ngoài hành lang vắng teo không có ai đi ngang qua.
Không thì đời ông đây coi như xong.
Cậu vốn định nhổ canh ra nhưng mãi tên họ Trach vẫn không rời môi.
Được lắm, biết tõng ông đây sẽ nhổ ra nên cố tình không chịu rời môi.
Cậu đành phải nuốt hết canh trong miệng, một giây sau liền cảm nhận được lưỡi Trạch Dương đang luồng qua miệng mình.
Bạch Tuấn Minh tức tím người, ai đời lại có kiểu kiểm tra thức ăn còn trong miệng trong bằng cách dùng lưỡi thăm dò chứ.
Tên biến thái!! ông đây là trai thẳng 100% đấy nhé thế mà nụ hôn đầu bị thằng con trai cướp đã thế bây giờ còn trêu chọc mình.
Cảm thấy trong miệng Bạch Tuấn Minh hết canh thật rồi Trạch Dương mới rời môi.
Anh nhìn cậu giận sắp khóc đến nơi rồi, trong mắt đang ẩm ướt mấy giọt lệ kia.
Ấm ức à, ai bảo kén ăn lại còn bướng chứ.
Miệng thì nói là đàn ông trai thẳng 100% luyên thuyên thế mà vừa động tí đã ứa nước mắt rồi.
Ăn hết chỗ cơm này đi, không được bỏ thừa cái gì đấy
Bạch Tuấn Minh đuối lý cãi hắn, sợ cãi một câu lại dùng miệng đúc cậu ăn nữa thì chắc tức đến tử vong mất.
Cậu ngoan ngoãn kéo mấy ô thức ăn lại gần rồi cắm cuối ăn.
Haizz! hình như thật sự khóc rồi.
Có phải anh hơi quá hay không nhỉ, anh nhìn cậu vừa ăn vừa hít hít nước mắt nhìn như con nít vừa bị mẹ đánh xong bắt ăn cơm vậy.
Đừng có khóc nữa, ai bảo cậu suốt ngày kén ăn chứ
Giá không ăn, cà rốt cũng không ăn, rau thơm, hành tay đều không ăn!.
cậu rõ ràng ăn được hết chỉ là không chịu ăn thôi
Xin lỗi là lỗi của tôi, tôi bắt nạt cậu rồi đừng khóc nữa
Bạch Tuấn Minh không trả lời gì hết, cứ như thế mà Trạch Dương ngồi nhìn cậu ăn cơm hết rồi mới chịu đi.
Trước khi đi còn đặt ly trà vải trên bàn cho cậu.
.