Úc Thiên Phi tiêu hóa một lát, cuối cùng cũng hiểu ý của cậu.
"Tại sao phải chuyển tiền cho nhà?" Anh hỏi Nhan Noãn.
Nhan Noãn cắn môi, trong giây lát không nghĩ ra được câu trả lời. Lý do rất phức tạp, không có hệ thống, khó mà nói rõ được. Nhưng cậu biết, nếu cậu không nói gì thì chắc chắn Úc Thiên Phi sẽ lo lắng suy nghĩ lung tung.
"Có lẽ là vì... Cảm thấy nợ họ." Cậu cố ý làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: "Từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng bạc đãi tôi. Nhưng cuối cùng tôi lại khiến họ thất vọng."
Úc Thiên Phi chau mày: "Cho nên gửi tiền?"
Nhan Noãn cười giễu mình: "Rất ngu hả?"
"Năm mươi nghìn tệ?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
"Vốn định gửi năm trăm nghìn, nhưng tôi cũng không có." Nhan Noãn nhún vai.
Thời gian học y rất dài, cậu làm việc chính thức chưa được mấy năm, năm đầu làm ở bệnh viện cũng không nhận được nhiều, chút ít tiền khó mà tiết kiệm được. Sau khi Nhan Noãn từ chức đến làm ở phòng khám tư mới dần có dư dả.
"Tôi không có ý này." Úc Thiên Phi gãi đầu: "Chỉ là cảm thấy... Là lạ."
Nhan Noãn liếc anh một cái.
"Cậu gửi tiền là vì cảm thấy... Nợ họ, muốn bù đắp sao?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn cúi đầu, không nói lời nào.
Ba mẹ cậu giống như cậu, đều là kiểu người có tính hướng nội, rất ít khi thể hiện sự thân thiết ra ngoài bằng lời nói hay hành động. So với nhà Úc Thiên Phi vui vẻ hòa thuận, bầu không khí trong nhà cậu có vẻ nghiêm túc lại xa cách, khi ở chung luôn có nề nếp.
Nhưng khi đó, họ cũng không nghiêm khắc với cậu.
Từ nhỏ thành tích của Nhan Noãn luôn tốt hơn Úc Thiên Phi, thi vào cấp ba muốn học cùng trường với Úc Thiên Phi, ba mẹ bình tĩnh chấp nhận. Đến khi tốt nghiệp cấp ba, cậu đưa ra suy nghĩ muốn đi du học, ba mẹ cũng cân nhắc rồi ủng hộ.
Điều kiện gia đình của họ thuộc dạng bình thường, đây không phải là một khoản chi nhỏ. Người mẹ ngày thường luôn hờ hững cũng thể hiện sự không muốn hiếm gặp trước mặt cậu.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ cậu đều im lặng trả giá rất nhiều, cậu hưởng thụ như lẽ đương nhiên, mãi cho đến khi giữa họ xuất hiện mâu thuẫn không thể nào hòa giải được.
Mà lúc này cánh của cậu đã cứng, có vốn để rời đi.
"Hẳn là họ không cần tiền của cậu." Úc Thiên Phi nói.
"Tôi biết." Nhan Noãn cười khổ: "Nhưng... Tôi không có khả năng làm vừa ý họ, tôi cũng không cố tình thích đàn ông."
"Cậu nói câu này." Úc Thiên Phi liếc cậu một cái, nói thầm: "Cứ giống như bây giờ cậu đang thích đàn ông vậy."
Nhan Noãn thu lại cảm xúc của mình, giơ tay lên chọc chọc vào cái đầu nhỏ của Lucky đang nằm trong ngực anh, nói: "Bây giờ tôi thích cô bé nhỏ này."
"Dù sao cậu cũng không có người yêu, sao không khôn khéo một chút chứ." Úc Thiên Phi nói: "Nếu cậu chỉ nói mình không muốn lập gia đình, theo hướng tiêu cực, dù có mâu thuẫn cũng không ầm ĩ đến mức này."
"Tôi cũng đâu cố ý nói cho họ biết." Nhan Noãn bất lực: "Từ trước đến nay tôi không thích nói với người khác về chuyện này, nếu không phải cậu nghịch điện thoại của tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết."
"Là không cẩn thận bị phát hiện sao?"
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu.
Cậu nói xong, Úc Thiên Phi vẫn chăm chú nhìn sườn mặt của cậu, dường như muốn biết rõ hơn.
Nhan Noãn đành chịu: "Họ thấy hình chụp của tôi và đàn anh."
Úc Thiên Phi cau mày: "Hình kiểu gì?"
Thật ra rất bình thường, một người bạn dùng máy chụp ảnh lấy liền chụp trong một lần họp mặt, lúc đó người bạn trai đàn anh của cậu đang ôm vai và hôn lên má cậu. Cậu vẫn luôn kẹp trong một cuốn sách.
Nhan Noãn bất mãn với việc Úc Thiên Phi cứ hỏi đến cùng: "Không có gi, mấy chuyện này vốn không quan trọng."
Úc Thiên Phi không vừa ý: "Cậu xem thái độ của cậu xem, lúc đó chắc chắn là các cậu không nói chuyện đàng hoàng với nhau."
"Nói chuyện thế nào." Nhan Noãn lắc đầu: "Ông ấy bảo tôi sửa lại, không thì biến, ông ấy không có đứa con trai này."
"Tôi biết rồi, sau đó cậu lập tức biến xa không chút do dự, đúng không?"
Nhan Noãn thầm chấp nhận.
"Tôi nói mà, cậu cũng có chỗ không đúng." Úc Thiên Phi phê bình cậu.
Anh nói câu này khiến Nhan Noãn khó chịu: "Tôi có thể làm gì được? Tôi cũng không đổi được."
"Ý tôi không phải chuyện này." Úc Thiên Phi xua tay: "Ý tôi là, cậu đi quá dứt khoát, không chừa cho nhau một lối thoát nào."
"Ông ấy bảo tôi đi." Nhan Noãn nhấn mạnh.
"Ầy." Úc Thiên Phi thở dài: "Giận dỗi, đây là giận dỗi đó. Cậu cũng dỗi, ba mẹ cậu cũng dỗi. Cậu giận ba mẹ cậu vì bảo cậu biến, ba mẹ cậu giận cậu vì cậu lại thật sự biến đi."
Nói xong, anh thấy Nhan Noãn ủ rũ không lên tiếng, do dự một lát còn nói thêm: "Cậu có từng nghĩ đến, nếu lúc trước cậu không nói lời nào mà đi luôn, tôi cũng giận, vậy bây giờ chúng ta sẽ thế nào?"
Nhan Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
"Nếu tôi nghĩ, thằng này không cho tôi mặt mũi, không coi tôi ra gì, vậy tôi cũng chẳng cần anh em thế này, cứ mặc nó chết đi." Úc Thiên Phi nói: "Dù là gặp mặt thì cũng nén giận, khách sáo vài ba câu rồi tạm biệt, thì sẽ như thế nào?"
"..."
"Cũng may tôi rộng lượng. Không muốn nghỉ chơi với cậu, cho nên chọn không so đo, chọn nói rõ với cậu là tôi không vui." Úc Thiên Phi cười với cậu: "Cho nên bây giờ chúng ta mới có thể ở chung với nhau, còn có thể tâm sự nữa."
"Da mặt cậu dày, như kẹo mạch nha ấy." Nhan Noãn nói.
"Đúng, tôi là kẹo mạch nha." Úc Thiên Phi nhún vai, cũng không để ý: "Nếu nhà cậu có một viên kẹo mạch nha, cũng không ầm ĩ đến mức như bây giờ.”
"..."
"Tôi biết chú và dì lâu như vậy, không phải là không hiểu gì." Úc Thiên Phi nói: "Có một số điều cậu và chú rất giống nhau."
"Tôi không cố chấp quật cường như ông ấy." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi mỉm cười: "Vậy à?"
Nhan Noãn không đếm xỉa đến anh.
"Cậu gửi tiền về, chắc là vì muốn báo đáp ân tình nhỉ?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
Nhan Noãn không khỏi cảm thấy hổ thẹn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Với cậu mà nói, đây là một cách lấy lòng vô cùng rất không tự nhiên. Đúng là cậu có nghĩ tới, nếu ba mẹ đồng ý nhận lấy, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội nói với nhau lần nữa.
"Có muốn về thăm không?" Úc Thiên Phi đề nghị.
"Không muốn." Nhan Noãn từ chối không chút do dự.
Úc Thiên Phi lại thở dài.
Úc Thiên Phi cau mày lầm bầm: "Họ không chấp nhận đứa con trai này, tôi về làm gì?"
Úc Thiên Phi nhìn gò má cậu, bất chợt giơ tay lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Noãn, anh đưa tay qua chạm vào đỉnh đầu Nhan Noãn, dừng lại một chút rồi mất tự nhiên thu tay về.
Chẳng biết tại sao, không biết gọi là gì.
Úc Thiên Phi vô cùng xấu hổ, quay đầu đi, khẽ ho khan vài tiếng.
Nhan Noãn thầm nghĩ, vừa rồi có phải anh muốn sờ đầu mình không. Vì lời nói của cậu quá đáng thương, trông như cần được an ủi, cho nên Úc Thiên Phi mới vươn tay xoa một cái.
"Đừng có làm nũng lung tung." Úc Thiên Phi nói: "Lớn như vậy rồi."
Nhan Noãn lập tức đỏ mặt: "Làm, làm nũng cái gì? Sao tôi..."
Úc Thiên Phi ngắt lời cậu: "Một thời gian ngắn nữa tôi phải về một lần, cậu về chung với tôi đi."
Nhan Noãn há miệng thở dốc, không lên tiếng.
"Đi đi." Úc Thiên Phi khuyên cậu: "Tôi và cậu cùng về, lỡ như cậu cãi nhau với người nhà, tối có thể ở nhà tôi, vừa khéo."
Nhan Noãn hơi buồn cười, nói: "Ở nhà cậu? Không kì lạ à, ba mẹ cậu sẽ nghĩ thế nào?"
"Có gì mà nghĩ thế nào, thì nói nhà cậu không tiện thôi." Úc Thiên Phi nói: "Nhiều lắm thì họ chỉ nghĩ cậu không vui với người nhà, tôi thì lải nhải khuyên cậu."
Nhan Noãn có chút do dự, trong chốc lát không hạ được quyết tâm.
"Hơn nữa, nhiều năm không gặp như vậy, ba mẹ tôi cũng rất nhớ cậu." Úc Thiên Phi nói tiếp: "Khi cậu còn nhỏ họ đã thích cậu, gặp cậu chắc chắn sẽ rất vui."
"..."
"Đi đi." Úc Thiên Phi huých cánh tay phải vào người cậu.
"Tôi cũng không thể biến thành bộ dáng mà họ hài lòng, đi làm gì?" Nhan Noãn nói.
"Ơ..." Úc Thiên Phi nghĩ ngợi một lát: "Về nói cho họ biết, dù không thể nào nhất trí ở khía cạnh này, cậu và họ vẫn là người cực kì quan trọng của nhau."
"..."
"Dù sao kết quả cũng sẽ không tệ hơn so với bây giờ được." Úc Thiên Phi dỗ cậu: "Nói không chừng họ chỉ không nuốt trôi cơn tức này, muốn cậu cúi đầu cho bậc thang bước xuống thôi."
Nhan Noãn hít vào một hơi: "Vậy cũng được."
...
Hai người hẹn thời gian là thứ tư và thứ năm một tuần sau đó.
Sáng thứ tư đi, tối thứ năm về, qua lại đều ngồi giao thông công cộng. Cũng vì vậy, sau khi bàn bạc xong họ chỉ có thể chọn gửi Lucky ở nhà đồng nghiệp của Úc Thiên Phi lần nữa.
Trên đường đi, Úc Thiên Phi ngồi trong xe, cằn nhằn Nhan Noãn với khuôn mặt đáng ghét: "Cậu nhìn đi, tôi đã nói gì, nhận nuôi chính thức không có chỗ tốt nào hết, bây giờ tôi còn phải mời đồng nghiệp ăn cơm.
Nhan Noãn quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ: "Tôi đưa tiền cho cậu."
"Được, cậu đưa đi." Úc Thiên Phi nổi nóng: "Bọn tôi muốn đi ăn món Nhật, ẩm thực Kaiseki, cậu đưa trước cho tôi năm ngàn tệ đi, không đủ thì lại đưa thêm."
Nhan Noãn quay đầu lại liếc anh một cái, lười tiếp lời.
"Cũng do vật nhỏ này quá dễ vỡ." Úc Thiên Phi bất lực lắc đầu: " Nếu nó chịu ngoan ngoãn nằm trong túi, cũng không phải không thể mang nó về."
Bọn họ luôn xem Lucky là công chúa, nuôi Lucky thành có bệnh công chúa, ra ngoài chỉ có thể ngồi trong ngực, không chịu ở một mình trong hộp hoặc trong túi, vừa vào đã giả vờ đáng yêu kêu ư ử.
Úc Thiên Phi từng phân tích với cậu, nói cô nhóc này có tâm cơ. Tiếng khóc khi bị bỏ trong túi và khi bị người quăng một mình khác nhau.
Lúc ở một mình thì đúng là sợ sệt bất an, kêu khàn cả giọng, vô cùng thê thảm. Khi bị bỏ trong túi thì cố ý khóc cho cậu nghe, giống như có một số đứa trẻ gào khóc nhưng không có giọt nước mắt nào, là một loại diễn xuất.
Trẻ con được nuông chiều và chó đểu đều biết, có người không nỡ để mình khóc.
Nhưng ngồi trên xe buýt, cũng không thể để chó kêu dọc đường được.
"Nếu có xe thì ngon rồi." Úc Thiên Phi cảm thán lần nữa: "Bây giờ không chỉ một mình như trước, đúng là tôi nên nghĩ đến việc mua một chiếc xe."
Nhan Noãn nghĩ thầm, chó là của tôi, tôi cũng không phải của cậu, bây giờ rõ ràng cậu vẫn chỉ có một mình.
Nhưng cậu không nói ra.
Biết Úc Thiên Phi không có ý đó, nhưng câu nói kia dễ suy ra một giả thuyết mờ ám, khiến cậu sinh ra nhiều cảm giác hạnh phúc giả tạo, nó làm cậu chột dạ, cũng làm cậu vui sướng.
Lòng vòng hai chuyến xe, đi bộ thêm mười phút nữa là đến tiểu khu bọn họ ở thời thơ ấu.
Đến gần điểm đến, Nhan Noãn không khỏi lo lắng.
Trong đầu cậu không ngừng tưởng tượng ra những trường hợp sau khi gặp ba mẹ, suy nghĩ lựa lời thế nào mới có thể tránh khỏi tai họa.
"Đừng hoảng, sợ cái gì chứ." Úc Thiên Phi vỗ một cái lên lưng cậu: "Cứ chuẩn bị sẵn sàng cho một trận võ mồm, xông lên!"
Nhan Noãn quay đầu sang trừng anh.
"Cùng lắm thì chia tay trong không vui thôi, có làm sao đâu." Úc Thiên Phi nói: "Cãi nhau cũng là cách nói chuyện, cãi nhau cũng coi như là cậu đã cố gắng. Cãi nhau xong thì đến tìm tôi, tôi uống rượu với cậu."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Trăng
Chương 49: Thật ra là đang làm nũng
Chương 49: Thật ra là đang làm nũng