Trì Võng không lộ ra vẻ kinh hoảng, lúc Sa Thạch hỏi, Trì Võng đã quyết định xong.
Y không do dự chạy thẳng về hướng tây bắc, nơi trưởng công chúa Phòng Huân đang bị vây khốn.
Lúc này, đám tử sĩ của giày dép giáo đã tập hợp tại hướng tây nam, chỉ còn chờ tín hiệu của giáo chủ, gã ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ chia ra bốn hướng chạy tới mọi nơi ở bắc cảnh, hạ độc bách tính vô tội. Sa Thạch trơ mắt nhìn đám giày dép giáo muốn ra ngoài hại người, giận muốn rồ cả người.
Nhưng lúc này đúng là nó cũng chỉ hữu tâm vô lực, dù sao thì Trì Võng cũng không phải ba đầu sáu tay, cứu được bên này sẽ lỡ mất bên kia, không còn cách nào khác, Sa Thạch đành thở dài phiền muộn.
Trì Võng lại nói với nó: "Không cần lo lắng, ngươi không thấy cái tên chậu tinh kia đã chạy đi rồi sao?"
".... Í?"
Sa Thạch còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ánh mắt Trì Võng đã lạnh xuống: "Ngay lúc ngươi nói với ta có tử sĩ chuẩn bị xuất phát ở hướng tây nam, hòa thượng kia cũng đã nhìn về hướng tây nam... Lúc đó ta đã cảm thấy rất kỳ quái. Sa Thạch, đã nhận ra chưa? Hắn biết tin này trước cả ngươi."
Suốt cả đường đi, Trì Võng luôn theo sát bên cạnh hắn, Tử An tuyệt đối không có khả năng qua mắt Trì Võng liên lạc với người khác, thu nhận tin tức.
Nếu không phải là người, vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã nhận được tin tức kiểu gì?
Đáp án đã ở ngay trước mắt, chỉ cần thêm một chút nữa là bắt được, Trì Võng lại cảm thấy lòng mình dần nguội lạnh, nhưng bây giờ y còn có việc phải làm, đã gấp đến lửa xém lông mày rồi.
Tổng đàn ở hướng tây bắc, sảnh lớn găm sâu vào trong lòng núi, Trì Võng vụt qua, đánh bay tên thủ vệ ngoài cửa. Nhanh như tia chớp xông qua mấy cửa, cuối cùng đã tới trước một cánh cửa lớn làm bằng đồng thau ở cuối con đường.
Cửa lớn bằng đồng cao mấy mét đang đóng chặt, không lộ ra một khe hở, có một cái then cửa cực lớn bằng đồng, then cửa này nặng hơn trăm cân, phải có hai tráng đinh hợp lực mới có thể đẩy ra được.
Trước cửa có giáo chúng Thiên Sơn Giáo canh gác, Sa Thạch xác định vị trí của Phòng Huân công chúa cho Trì Võng: "Nàng ở trong đó!"
Trì Võng xem xét tìm cách mở cửa, xoay người đánh bay đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo đang ùn ùn kéo tới, lại quay người lùi về sau vài bước lấy đà, lao về phía trước.
Y nhảy lên giữa không trung lấy đà, toàn thân cuộn lại, hai chân dùng sức đạp một cước, then cửa bị cước này của y đạp cho rơi xuống. Ngay sau đó, y đánh ngã thêm mấy tên Thiên Sơn Giáo, dựa vào phản lực xoay người trên không, trực tiếp đạp mở cánh cửa đồng dày nặng mà phải mấy người mới có thể đẩy ra được.
Cửa lớn run rẩy mở hướng vào trong, Trì Võng đã thấy rõ tình huống trong đó.
Độc trùng dày đặc lúc nha lúc nhúc lấp kín không gian, khiến người ta sởn cả tóc gáy. Phòng Huân vẫn còn ở trong đó, nàng dùng một cái thương dài thật dài làm... sào nhảy lên.
Thân thể nàng luôn ở giữa không trung, chưa từng chạm đất nên đám sâu dưới đất chưa chạm được tới nàng, nhưng đám độc trùng biết bay thì không né hết được. Trên cần cổ trắng nõn của nàng đã có một vết thương tím đen.
Phòng Huân ở trong đó đang tránh đám độc trùng, hất tung tóc đuôi ngựa quay đầu lại, hết lòng hết dạ hét "Ọe" một tiếng.
Dựa theo kỹ năng và trình độ nôn mửa của nàng, có lẽ đã bị đám độc trùng này chọc cho ói mấy lần, ói đến kinh nghiệm dạn dày.
Sau khi cửa mở, một phần sâu độc tràn ra ngoài, Trì Võng không có trường thương để kéo dài khoảng cách, thị lực y rất tốt, nhìn thấy hình dạng mắc ói của từng con độc trùng đã biến chủng, chỉ hận sao lúc nãy không đổi ca với hòa thượng kia, cho hắn tới đây nghịch sâu chứ?
Cửa mở, Phòng Huân phát hiện ra đường sống, đương nhiên phấn chấn cả người. Chỉ là khi nàng vừa vận sức chống đỡ trường thương, lại đột nhiên mất lực, trượt xuống dọc theo cán, nàng đang ở giữa không trung cứ thế mà rơi xuống.
Trì Võng thấy vết độc trùng cắn lên cổ nàng, da đã chuyển sang màu xanh tím, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phòng Huân, biết là thân thể nàng đã có vấn đề, y bắt buộc phải vào trong.
Có một số việc, cứ phải bước được bước đầu tiên mới có thể làm được, Trì Võng dẫm mạnh xuống đất, đám độc trùng dưới đất bị y dẫm nát, y nhịn cơn buồn nôn đang dâng lên, đỡ lấy Phòng Huân đang rơi xuống.
Sau đó một tay y nắm lấy đai lưng của Phòng Huân, vác người lên vai, tay kia đoạt lấy trường thương mà Phòng Huân đã không còn sức nắm lấy nữa, dùng trường thương làm sào chống nhảy nhảy lên giống như nàng, từ giữa đám độc trùng nhảy ra ngoài.
Trong ba vị tôn sứ của Thiên Sơn Giáo, đã chết mất hai, còn một vị là gian tế nằm vùng, bây giờ đang nằm nhoài trên người Trì Võng. Đám người Thiên Sơn Giáo đối đầu với Trì Võng ở bên ngoài đương nhiên tự biết không có khả năng đấu lại được với y, ùn ùn chạy ra ngoài.
Trì Võng đã dẫm chết vô số độc trùng, cứ vác người như thế mà chạy ra ngoài.
Tuy rằng Phòng Huân đã mất hết sức lực, nhưng cái miệng vẫn bận rộn không ngừng, to mồm nói: "Ta nhận được tin báo, ngươi chính là Tiểu Trì đại phu kia đi.... Năm ngoái gặp, ngươi còn đang dịch dung, gương mặt lại xinh đẹp đến dọa người, ta... ta nhất định sẽ viết cho ngươi một bộ, đem mỹ mạo của ngươi lưu truyền tới đời đời..."
Vừa nói xong, Trì Võng lập tức xốc nàng lên, kiểm tra gương mặt của nàng, quả nhiên đã thấy con ngươi của Phòng Huân mở lớn, độc tính đã bắt đầu phát tác, khiến cho thần trí nàng trở nên mơ hồ.
Trì Võng lôi ra một viên thuốc luôn mang theo bên người, trực tiếp nhét thẳng vào miệng nàng, sau đó hỏi: "Ngươi định viết cái gì?"
"Hí hí hí hí hí hí." Phòng Huân cười quái dị mấy tiếng, thần sắc tan rã, lại ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy: "Dâm tăng và đóa hoa cao lãnh.... nhưng không s@c tình được bằng Nhu Tuyết cô nương kia, ta đốt rồi... viết lại!"
Phòng Huân vặn vẹo một tí trên lưng Trì Võng: "Nhu Tuyết... nữ nhân xấu xa đó là ai chứ? Nhất định ta phải bắt được nàng! Sau đó khiến cho nàng mãi mãi không quên được ta..."
Trì Võng lạnh lùng nói: "Cái nha đầu xấu tính nhà ngươi, không đáng yêu như Lưu Lưu."
Đến lúc ra ngoài, Trì Võng không ngờ lại thấy Thiên Sơn Giáo đã lâm vào cảnh loạn lạc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Mấy lầu gác quanh tổng đàn đã bắt lửa, có người đứng ở điểm cao trên đài, bắn tên ra bên ngoài.
Trì Võng vác theo Phòng Huân, chạy tới dưới một vọng gác, phi thương của nàng lên, định đâm xuyên qua hai tên cung thủ đang áp lưng vào nhau.
Chợt Sa Thạch rít lên bên tai y: "Không được giết người —— Tiểu Trì!"
Cho nên Trì Võng trượt tay làm thay đổi góc độ của trường thương, chỉ đâm nát bả vai của cung thủ, khiến cho chúng rơi từ trên cao xuống, hét thảm một tiếng.
Cung thủ phía dưới đã phát hiện ra Trì Võng, lập tức giương cung nhắm về phía y.
Trì Võng còn phải bảo vệ cho Phòng Huân đã mơ mơ màng màng, chỉ có thể dùng tay còn lại vịn lên thang gỗ của vọng gác, dùng tốc độ nhanh đến mức cung thủ không nhìn ra được, xông lên đài cao.
"Kinh Kim Cang, chương một, nguyên nhân gặp được pháp..." Sa Thạch thấy tình thế trước mắt đã vượt ra ngoài vòng kiểm soát, lòng như lửa đốt niệm Kinh Kim Cang cho Trì Võng, muốn chuẩn bị sớm một chút, tránh cho Trì Võng mất khống chế, "Nếu như nghe ta, nhất thời, phật ở trong vườn cây cô độc của Vệ quốc một cái cây..."
Trong tiếng tụng kinh của Sa Thạch, trên đài cao đã là một hồi gió tanh mưa máu.
Cung thủ kinh hãi đến biến sắc, bọn chúng chạy trốn ra bốn phía, giương cao trường cung, dồn dập ngắm bắn Trì Võng.
Một đợt mưa tên bắt ra, nhưng đám tên độc đó không mảy may thương tổn được Trì Võng, ngược lại còn bắn trúng đồng bọn của chúng ở sau lưng Trì Võng, chỉ sau một trận mà đám cung thủ trên đài đã bị người mình bắn rớt một nửa.
Trì Võng nhảy xuống đất, đoạt lấy cung tên rồi đập vỡ, nghe tiếng đoán ra vị trí, bắn mảnh vụn cung tên đi, đám cung thủ còn lại la hét ầm ĩ, rơi xuống khỏi đài cao.
Đến lúc Trì Võng dừng tay, đặt Phòng Huân giữa đài, thì ngoài y ra đã không còn bất kỳ kẻ nào thuộc Thiên Sơn Giáo.
"Câm mồm, đừng có tụng nữa." Trì Võng căm hờn cắt ngang Sa Thạch: "Ta nghe là thấy phiền, ngươi xem, không phải là ta còn chưa giết người sao? Bao giờ giết thì ngươi hãy tụng."
Sa Thạch nghe lời câm miệng, lúc Trì Võng chạy đi không mang theo hòm thuốc của mình, chỉ cầm theo một ít thuốc bảo mệnh, vừa mới cho Phòng Huân ăn viên giải độc đặc chế để bảo vệ tâm mạch cho nàng, bây giờ bắt mạch lại, quả nhiên đã không còn đáng lo nữa, màu sắc đáng sợ trên cổ chỗ độc trùng cắn đã bắt đầu từ từ biến mất.
Phòng Huân luyện võ, còn luyện ra một thân võ nghệ bất phàm. Có nội công thuần hậu bảo vệ tâm mạch của nàng, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại bình thường.
Độc trùng này có tác dụng quấy nhiễu tâm trí, Phòng Huân vẫn còn đang mơ hồ, nàng đưa tay chạm lên cổ mình, r3n rỉ: "Khó chịu..."
Trì Võng đang quan sát tình hình dưới đài, trời quá tối, khoảng cách y nhìn được cũng có hạn, y chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy Tử An hòa thượng đang một mình ngăn lại đám tử sĩ của Thiên Sơn Giáo trước đường xuống núi.
Nhóm tử sĩ cưỡi ngựa đầu tiên đã xông tới chỗ Tử An, Tử An tay không chặn giữa đường xuống núi, hắn giơ tay nhấc tên tử sĩ trên ngựa xuống, thẳng tay tháo khớp bả vai của tên này, ném sáng một bên.
Con ngựa kia không còn chủ nhân, tự mình phi nước đại xuống núi, Tử An cũng mặc kệ nó.
Tử An nắm vững cách bào chế, hắn tinh thông y lý và huyệt vị trên thân thể, cho dù không có binh khí, chỉ dựa vào tay không cũng có thể một chiêu chế địch.
Tử An chắn giữa đường xuống núi, ra tay là bách phát bách trúng, trong nhất thời không có ai dám cả gan xông lên nữa.
Trì Võng lắp tên vào cung, muốn bắn lén mấy tên tử sĩ đang cưỡi ngựa từ phía sau, lại thấy tay nhỏ của Phòng Huân không chịu nằm yên, muốn gãi vết thương trên cổ do độc trùng gây ra, vội vã xoay người đè tay nàng lại.
Lúc y xoay người, đã bỏ lỡ cảnh Tử An xuất chiêu trên sơn đạo, hắn bắt một tên tử sĩ trên lưng ngựa xuống, đoạt lấy trường kích của tên này.
Với trường kích trong tay, hòa thượng tựa như biến thành người khác, một tướng quân trẻ tuổi, dáng dấp khác hẳn với bộ dạng ôn hòa không tranh với đời thường ngày của hắn, lộ ra một tư thế oai hùng, tràn đầy khí thế lỗi lạc của một người giữ quan ngàn người công phá.
Hạ bàn hắn vững vàng, một bước không lùi. Một cái trường kích có thể đánh ngã ba người hợp sức lại, không có con ngựa nào đưa được người vượt qua hắn.
Đám cung thủ ở phía xa đã bị Trì Võng xử lý, hắn chỉ cần xử lý kỵ binh trước mặt, bớt lo hơn rất nhiều.
Ở đài cao bên này, Trì Võng tận dụng luôn đồ vật có sẵn tại chỗ, tháo dây buộc tóc của Phòng Huân xuống, bọc tay nàng lại.
Mắt Phòng Huân nửa khép nửa mở thì thầm: "Nhiệm vụ triệt phá giày dép giáo, còn lại mấy phần?... Nhiễm Nhiễm nhà ta ơi, ta nhớ nàng, nhưng nàng lại chỉ muốn về nhà tìm ca nàng."
Trì Võng đang định đứng lên, lại nghe rõ Phòng Huân nói mớ, nhất thời nhíu mày, y định hỏi vài câu, nhưng bây giờ đang lúc hỗn chiến, không phải thời điểm để buôn chuyện.
Đúng lúc này, từ xa truyền tới âm thanh như thủy triều lao tới, không hiểu là thứ gì.
Y đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tổng đàn có giáo chủ Thiên Sơn Giáo ở giữa trung tâm, đang được mấy tầng tử sĩ bảo vệ, dưới ánh lửa hắt xuống, hiện ra từng mảng từng mảng độc trùng lúc nha lúc nhúc.
Tử sĩ nghe lệnh, chỉnh tề lùi về phía sau, giáo chủ vẩy cho mỗi tên một ít nước, khiến cho biển độc trùng làm người ta sợ hãi tự động tránh xa, không lại gần đám người Thiên Sơn Giáo, được bóng đêm che giấu, biển trung độc tràn tới chỗ của Tử An từ bốn phương tám hướng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 75: Một đôi chọi một hội
Chương 75: Một đôi chọi một hội