Giữa đám phế tích chìm dưới đáy sông, thế mà Trì Võng lại có thể tìm được cửa nhỏ bên hông cung điện nơi y và muội muội song sinh thường chơi đùa khi còn nhỏ.
Không ngờ chỗ này dù đã chìm xuống đáy sông, còn bị phế tích đè lên lâu như vậy rồi mà trụ đá màu trắng biểu trưng dù đã vẫn chưa bị gãy nát hoàn toàn.
Cho nên khi đến gần, Trì Võng liếc mắt một cái là đã nhận ra.
Y bơi tới bên cạnh trụ đá, khống chế phương hướng, dừng chân trên trụ đá.
Rất ít tia sáng có thể xuyên xuống tới độ sâu này. Cho nên phế tích dưới đáy sông ở đây vừa sâu vừa tối tăm, không nhìn rõ được.
Nhưng Trì Võng không hề sợ hãi, có cái gì mà phải sợ? Nơi đây là quê hương của y.
Giờ đây, khi nằm nhoài trên trụ đá, y nhớ tới những chuyện rất lâu rất lâu trước đây.
Khi y còn nhỏ, thường rất thích trốn ở đây cùng với muội muội song sinh, trốn trưởng bối và lão sư nghiêm khắc, không bị ai quấy rầy, hai huynh muội sẽ ngồi ca thán sinh hoạt nghìn ngày như một trên đảo. Lúc ấy, họ rất muốn được tới bờ sông bên kia, nhìn con người và cảnh vật nơi đó.
Sau đó họ được lên bờ, nhưng lại không còn cơ hội về nhà nữa rồi.
Trì Võng cực kỳ quen thuộc với chỗ này, lại nhớ tới những chuyện trong quá khứ với muội muội Úy Trì Quả.
Trong nháy mắt, y tựa như nhớ lại những ngày xưa. Nằm phơi nắng trên đảo quốc giữa sông, y thoải mái dựa vào trụ đá, vô âu vô lo ngắm nhìn bầu trời không một gợn mây trên sông.
Trì Võng dùng mũi chân níu lấy trụ đá, như vậy thì thân thể y sẽ không bị dòng nước đẩy đi, y thả lỏng nằm trong nước, thân thể bồng bềnh.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt người khác thì lại thành chuyện khác hẳn.
Tử An nhảy xuống sống, tìm kiếm vị thí chủ bị rơi xuống nước, hắn đã tìm rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy tung tích vị ấy đâu.
Không dễ gì mà tìm được một người ở giữa sông, nếu người rơi xuống nước không còn ý chí cầu sinh, muốn cứu lên thì khó càng thêm khó.
Thời gian càng trôi đi, Tử An càng trở nên lo lắng, vì hắn biết rõ cứ mỗi một khắc trôi qua, khả năng cứu được người lại nhỏ đi một ít.
Nhưng hắn vẫn sẽ tìm tiếp, chưa tới khắc cuối cùng thì hắn sẽ không từ bỏ hy vọng.
Tử An đã nín thở rất lâu, đôi lúc hắn sẽ thở ra một ít ít khi ở trong nước, một chuỗi bong bóng nho nhỏ lướt qua trước mặt hắn, thuận theo gò má của hắn mà nổi lên trên.
Thứ đầu tiên khiến hắn chú ý thấy được bóng người dưới nước chính y phục trắng tinh của người bị rơi xuống nước, cực kỳ bắt mắt giữa làn nước sông tối mờ mờ.
Cuối cùng cũng đã tìm được người bị rơi xuống nước, trong lòng Tử An đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại biến thành kinh sợ.
Tóc người đó tản ra trong nước, tứ chi không động đậy, bồng bềnh trôi nổi theo dòng nước. Trông như y đã mất ý thức, thậm chí là mũi đã ngừng thở, tim đã ngừng đập.
Tử An không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, lập tức bơi tới gần, định đưa người này lên khỏi mặt nước.
Hắn bơi hết tốc lực dưới nước, hướng thẳng về phía người đang chìm kia.
Không giống như lúc trên bờ, âm thanh trong nước truyền tới từ bốn phương tám hướng. Trì Võng nghe được tiếng nước, nhưng y cũng không thể đoán ra được âm thanh này đang lao tới chỗ mình.
Y phản ứng chậm hơn thường ngày, chờ đến lúc y phát hiện ra âm thanh dưới nước có điểm bất thường, thì Tử An đã bơi tới bên cạnh y rồi.
Trì Võng vừa mở mắt đã sợ hết hồn, cái quái gì thế này?
Tử An lại không nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ tập trung cứu người.
Những thứ mắt nhìn được dưới nước đều sẽ trở nên mông lung, vặn vẹo, đường nét mơ hồ của người trước mặt khiến hắn cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Tử An vươn tay ra trước, đầu tiên là ôm lấy thân thể người kia, muốn đưa y nổi lên trên mặt nước, để y có thể thở được, thử xem có thể giành lại một ít hy vọng sống cho y không.
Hai tay hắn vươn về phía trước lần mò, chạm vào thân thể người này, nước sông lạnh giá đã thấm vào y phục của y, y phục không còn bó sát lại thân thể nữa mà trôi nổi ra xung quanh.
Nhưng hắn càng không ngờ lại vừa đúng tầm với như vậy, tay hắn vươn tới liền khiến cho dòng nước thuận theo đẩy mở vạt áo ra, tay hắn chạm vào da thịt của người đang chìm xuống.
Mới đầu hắn còn chưa biết là chạm vào đâu, vị trí ấy đã bị nước sông lạnh lẽo cuốn trôi đi nhiệt độ thân thể, da dẻ ở trong nước lại càng thêm trên trơn trượt, trong nhất thời càng không có chỗ nào để níu lại.
Hai tay hắn đồng thời ra sức, kết quả nắm được một vị trí, khiến cho ngay cả hắn cũng phải sửng sốt.
Đường cong mảnh khảnh, da thịt lạnh băng lại mềm mại, khiến cho bàn tay vừa chạm vào thì không muốn buông ra nữa.
Ở dưới nước, hắn không nhìn rõ mặt người kia, lại cảm thấy một loại cảm giác khó mà diễn tả được thành lời, nhưng dường như hắn có thể chắc chắn... chỗ hắn đang ôm chính là eo của Trì Võng.
Người chết đuối.. là Tiểu Trì sao?
Trong lòng vốn chỉ hơi nôn nóng một chút, lập tức đã bị kinh hoảng bao phủ, Tử An không kịp nghĩ ngợi, tay hắn thuận theo eo của y đi lên trên, đỡ lấy gáy của Trì Võng.
Tử An vẫn còn hơi, bèn nghiêng đầu tới gần, muốn độ khí cho Trì Võng.
Trì Võng lại có chút ngơ ngác, trong nhất thời y không biết kẻ tới là người hay là thủy quỷ, theo bản năng vươn tay ra, lại sờ tới được lồ ng ngực cứng rắn.
Đây là một nam nhân trưởng thành.
Cho dù cách một lớp y phục, cũng có thể sờ ra được hình dáng cơ bắp, lồ ng ngực này vừa dày vừa ấm, cực kỳ đáng tin và tràn đầy sức mạnh.
Không hiểu sao trong lòng Trì Võng lại hơi nóng lên.
——ai đây?
Trong chớp mắt khi y còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, người kia đã thuận theo y phục, sờ s0ạng da thịt y, còn ôm eo của y.
Trì Võng nghĩ, tên này chắc là chán sống rồi. Mặc kệ hắn là người hay quỷ, cứ đánh đã rồi tính tiếp.
Chưa biết kẻ tới là người hay quỷ, nhưng lại nhanh hơn y nửa nhịp.
Nửa người trên của Trì Võng ngửa ra sau một cái, nhưng tóc tai vẫn còn tản mát ở xung quanh, cản trở tầm mắt của y, khiến cho phản ứng của y cũng bị chậm một chút.
Y có thể cảm thấy người này đang thuận theo sống lưng mà sờ tới sau gáy y, đẩy đầu y về phía trước.
Sau đó, bóng đen giáng xuống, y cảm thấy môi của mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, người này dùng sức, dường như muốn y thuận theo mà há miệng ra.
Trì Võng nổi điên luôn, y đang vui vẻ nghỉ ngơi ở dưới sông, tại sao lại gặp phải chuyện này?
Vừa ôm, vừa sờ lại còn hôn... Trong bảy trăm năm nay, có bao giờ y bị ai khinh bạc như thế này chứ?
Trì Võng ở trong nước co chân, dùng đầu gối th úc mạnh vào tên trước mặt.
Vùng bụng không hề phòng bị lại trúng đòn nặng như thế, khí tức của Tử An bị đình lại, ngụm khí cuối cùng trong lồ ng ngực bị một đòn này làm cho thở ra hết.
Bọt khí ùng ục nổi lên trong nước, đập vào mặt Trì Võng, vì thế y chắc chắn đây là người, không phải thủy quỷ.
Nhưng đúng là quá kỳ lạ mà, sao tên này lại cố tình mò xuống tận dưới này để táy máy chân tay với y?
Sau khi Tử An phun hết khí ra, bị nước sặc vào tận phổi.
Vì thế hắn biết người đang chìm dưới nước này không chỉ còn sống, mà còn có thể nhảy nhót tưng bừng, trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, nhủ thầm một tiếng a di đà phật.
Nhưng chỗ bị Trì Võng lên gối bắt đầu đau nhức, khiến cho chân khí rung động trong kỳ kinh bát mạch của hắn. Tình huống của hắn rất tệ, không chỉ không mang được người lên trên, ngay cả bản thân cũng chưa chắc giữ được.
Thân thể hắn mất khống chế mà co giật trong nước, dùng hết toàn lực để bơi lên mặt nước, lại phát hiện tay chân đã mất cảm giác, muốn nhúc nhích một chút cũng không nổi.
Tim của Trì Võng đang nhảy như điên.
Y có thể phản ứng sớm hơn, nhưng khi người này chạm vào thân thể của y, ôm eo y. Ký ức khắc sâu trong thân thể y thức tỉnh trước cả lý trí, khiến cho y chần chờ trong chốc lát, không lập tức tấn công người này.
Bây giờ y đã đánh người rồi, ăn đòn xong, thân thể người này không còn nghe theo điều khiển của bản thân nữa, sau khi phun hết khí ra ngoài, sẽ chết đuối rồi chìm xuống đáy sông.
Sa Thạch hét lên trong tai y: "Trì Võng, ngươi làm gì thế? Giết người à? Không được! Người này không được chết, chết rồi lại tính trên đầu ngươi! Cứu người nhanh lên, ta sẽ cho thêm vào số người sắp chết ngươi cứu được."
Trì Võng biết bây giờ không phải là lúc luẩn quẩn trong lòng, cho dù y có trăm lần không tình không nguyện, nhưng hai chân vẫn đạp một cái, tới gần người kia như cá bơi dưới nước.
Khung xương người này rất lớn, vóc dáng lại cao, dựa vào chiều cao của Trì Võng muốn đưa hắn lên khỏi mặt nước cũng không biết phải dùng bao nhiêu sức.
Y vốn muốn hả giận một chút, định nắm lấy tóc người này kéo hắn lên, tay sờ tới bờ vai vững chãi đầu tiên, lại thuận theo cổ sờ lên đầu người nọ, không ngờ lại sờ phải cái đầu trọc lốc.
Trì Võng: "..."
Phản ứng đầu tiên của y ——chắc hòa thượng này không phải cái tên chậu tinh y quen biết đấy chứ?
Y cố tình chạy trốn từ Thiên Sơn Giáo tới phía tây này, cũng hơn một tháng rồi. Đây là chấp nhất tới mức nào chứ, hòa thượng này còn đuổi theo y tới tận đáy sông luôn rồi?
Sa Thạch còn đang phân tích tình huống trước mắt: "Tiểu Trì nha, hắn không thở được nữa, bắt đầu uống nước rồi. Ngươi nhanh độ cho hắn ít khí đi, nếu không nước vào tim, phổi hắn quá nhiều, không cứu được nữa đâu!"
Muốn độ khí dưới nước cần phải môi kề môi với nhau.
Trì Võng do dự trong nháy mắt, y thực sự không quen thân mật với người khác như thế.
Nhưng phán đoán của Sa Thạch là chính xác, nếu không độ khí, càng lâu hắn sẽ càng sặc thêm nhiều nước, như thế đến lúc nổi lên khỏi mặt nước, sống chết của người này cũng đành phải nghe theo mệnh trời.
Một lát sau, Trì Võng mới chọn xong.
Y chọn cho hắn thuận theo số phận.
Chết thì cứ chết đi, chết là hết.
Còn lâu y mới chủ động đi hôn một con lừa ngốc.
Trì Võng mò được vạt y phục của hắn trong nước, nhanh chóng vọt lên mặt sông.
Sau mấy hơi thở, Trì Võng đã kéo người ngoi lên khỏi mặt nước.
Rất nhiều thuyền hoa đã kéo tới xung quanh, mọi người đều chú ý tới hai người vừa nhảy sông, bây giờ thấy cuối cùng cũng có người ngoi lên, trong nhất thời cùng ngạc nhiên kêu lên.
Chỉ có mấy người tinh mắt mới phát hiện chỗ có vấn đề, tại sao tên dâm tăng vừa mới nhảy xuống cứu người, bây giờ lại thành người được cứu rồi?
Trì Võng khống chế thân thể trôi nổi trên mặt nước, lau nước trên mặt, thấy rõ người mình đang kéo...
—— thế mà lại là cái tên chậu tinh kia thật!
Hiếm lắm Trì Võng mới văng tục, này mẹ nó là cái loại nghiệt duyên gì đây?
Bây giờ hai mắt con lừa ngốc đang nhắm chặt, dĩ nhiên đã mất ý thức, cho dù đã lên tới mặt sông cũng chưa biết tự hít thở lại.
Trì Võng bị hắn chọc cho điên tiết nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nhận mệnh, hai tay xốc nách để đầu hắn trồi lên khỏi mặt nước, bản thân thì đạp nước, đưa hai người bơi về thuyền của y.
Lúc tới gần thuyền Vô Chính Môn, Trì Võng ném hòa thượng lên trên boong tàu trước, rồi mới nhảy lên khỏi mặt nước.
Y lên thuyền, y phục đã ướt đẫm, dính chặt vào người, còn đang nhỏ nước tí tách.
Nhưng cứu người quan trọng hơn, Trì Võng vén tóc tai ướt sũng ra sau tai để tầm mắt không bị cản trở, nhanh chóng đến gần Tử An đang hôn mê.
Thấy y lên thuyền, người Vô Chính Môn lập tức tới tiếp ứng, người chèo thuyền là một tiểu tử trẻ tuổi, ngẩng đầu lên thấy Trì Võng như vậy thì trợn cả mắt, người cũng muốn ngất theo.
Trì Võng tới cạnh hòa thượng, để hắn nằm thẳng trên boong thuyền, một tay đặt dưới đầu hắn, một tay cạy miệng hắn mở ra.
Hai tay y đều bận, lại không có ai đến giúp. Bị ép tới bất đắc dĩ, đành phải ngồi trên người hòa thượng, đầu gối đè lên ngực hắn, từ từ dùng sức đẩy lên, để hắn phun hết nước trong bụng ra.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tử An: Không tỉnh lại thì hơn, tỉnh lại mà thấy tư thế này thì đúng là quá k1ch thích rồi. Người tu hành cũng không nhịn được....
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 82: Dâm tăng giở trò lưu manh a!
Chương 82: Dâm tăng giở trò lưu manh a!