Ở ngực trái của Trì Võng, trên làn da trắng như tuyết có một hình xăm đỏ sậm. Hình xăm nằm ở nửa trên, vị trí thiên về bên trái của hai điểm hoa anh đào, vị trí quá mẫn cảm khiến cho Tử An cảm thấy nếu mình đến quá gần, e là hơi thở sẽ phả lên thân thể ấm áp của y, không được hợp lễ lắm.
Hòa thượng đành phải nghiêng người sang một bên, ở chỗ mà mùi thảo dược trên người Trì Võng còn chưa tràn tới mà hít sâu một hơi, rồi mới quay đầu lại nhìn thật kỹ.
Hoa văn hình xăm trên da y lớn cỡ một khối ngọc bội nho nhỏ, giống như y vẽ theo viền của miếng ngọc mà khắc lên da thịt của chính mình, nhìn da thịt xung quanh không bị sưng tấy, rõ ràng là đã xăm lên từ trước đó rất lâu.
Hòa thượng bừng tỉnh, nhớ lại hình ảnh trong ký ức vụn vỡ kia, ít nhất thì hắn biết được trong khoảng thời gian đó, khi Trì thì chủ vẫn còn là Trang Trì, trên thân thể y không hề có hình xăm hay đồ án gì hết.
Nếu cẩn thận nhìn kỹ, hoa văn trên hình xăm cũng không phải thứ quá ưu mỹ phức tạp, hình vẽ bình thường, sao trông giống như... Dược liệu?
Hòa thượng hơi nhíu mày, trong lòng cũng dần trầm tĩnh lại, cẩn thận quan sát hình dáng dược liệu: "Lá dài ôm lấy thân, đài hoa chia ba mảnh, bên trong có rất nhiều cánh hoa trắng vươn lên, nhìn giống như cánh ong bướm, dưới cánh hoa lớn có một cái đuôi, dài khoảng ba tấc, đây là bạch điệp hoa, vị cam, tính hơi ấm, có thể dùng chữa sơ gan, tán hàn, bổ thận tráng dương."
Ba mảnh đài hoa được kết nốt bằng một đường thẳng tắp xuyên qua hai loại dược thảo. Hòa thượng cẩn thận phân biệt nói: "Còn hai loại... thủ ô đằng, bất điêu tàn mộc*. Trì thí chủ, chắc ta không nhận nhầm đâu đúng không?"
*Thủ ô đằng: dây thủ ô, bất điêu tàn mộc: cây không tàn.
Trì Võng lạnh mặt nói: "Đúng rồi đấy."
Sau khi phân rõ tất cả các loại dược liệu, Tử An thở dài một hơi, nhẹ nhõm cả người, hắn vội vàng lùi về sau hai nước, kéo dài khoảng cách với Trì Võng. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám nhìn thẳng vào phần cơ thể lộ ra ngoài của y, đợi y mặc lại y phục.
Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Trì Võng có động tĩnh gì, Tử An đành phải lúng túng thúc giục y: "Ta đã xem xong rồi... ngươi... mặc y phục lại đi."
Trì Võng nhìn mắt hắn, tựa như có chút sốt ruột mơ hồ: "Xong cái gì mà xong, sau lưng ta cũng có."
Tử An: "..."
Nhưng hắn biết làm sao nữa? Đành phải hít một hơi sâu thật sâu, rồi mới dám ngẩng đầu lên, nhìn Trì thí chủ đã xoay người lại.
Khi y xoay người lại, vẫn cứ mỹ lệ như thế. Eo Trì thí chủ cực kỳ nhỏ nhắn xinh đẹp, Tử An từng thấy qua ở trong mộng, thực tế thì hắn chưa dám kiểm tra.
Thân thể, thanh âm, tướng mạo của người này đều có sức hấp dẫn dị thường với Tử An, theo lẽ thường mà nói, người xuất gia không thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc như vậy, chỉ là Trì thí chủ.... hơn xa người bình thường.
Hòa thượng đột nhiên có một ý nghĩ không thích hợp, mỹ nhân như thế này, e là cho dù là ai, có thân phận địa vị thế nào, mặc kệ là nữ nhân hay là nam nhân cũng thể thoát được y.
Mà dựa theo những mảnh vỡ ký ức, Tử An đã từng nhìn thấy dáng vẻ của y trong quá khứ, lúc đó tuổi còn nhỏ, tuy trên gương mặt y còn nét ngây ngô nhưng vẫn mê hoặc tới đòi mạng như thường, năm đó Trang Diễn đã từng thân mật với y, cũng không hiểu sao lại có thể cam lòng buông tay, hoặc hay là... Chính Trì thí chủ muốn rời đi, kỳ thực không ai có thể khiến y phải lưu lại.
Vì bây giờ y đang quay lưng lại với hắn, gương mặt khó khăn lắm mới duy trì được của hắn cuối cùng xuất hiện vết nứt, lộ ra bí mật.
Tại sao Trì Võng lại xăm hoa văn thảo dược lên người? Tử An hơi hơi muốn hỏi lý do, nhưng lại không dám hỏi. Hắn cảm thấy nhiệt độ trong mật thất nhỏ hẹp này đang tăng lên chóng mặt, tim của hắn nhảy nhót càng lúc càng táo bạo.
"Lá lớn ghép lại như lông vũ, lá nhỏ hình bầu dục, dưới lá có lông tơ thư thớt, mọc trên cành ngắn." Tử An tập trung phân biệt hoa văn trên lưng Trì Võng, đầu óc của hắn phản ứng chậm hơn bình thường một chút: "... khí vi, vị cam, đây là tương tư đằng."
Tương tư đằng chiếm trọn hình xăm, nhưng chính giữa lại có một cành cây nổi bật hơn.
Tử An nhìn một hồi, trong nhất thời lại không thể xác định đây là loại thảo dược nào. Hắn không chắc lắm, suy nghĩ một lát mới miêu tả: "Cành dài có một nửa là lá cây, nhụy h0a dẹt, bầu nhụy h0a có lông tơ, đài hoa có noãn, nhị hoa có hai màu đồng tâm.... Ta thực chưa nhìn thấy loại dược liệu này bao giờ."
Trì Võng nửa nghiêng đầu, cái gáy căng ra lộ ra đường cong mê người, bất mãn liếc mắt nhìn hắn: "Đã nhớ kỹ hình dáng chưa? Sau đó tự đi đối chiếu đi."
Đầu Tử An đột nhiên hơi đau một chút, liên quan tới ký ức về loại thực vật này, bỗng nhiên một góc ký ức như thức tỉnh, hỏi y: "Đây có phải là Ly Hồn Hạnh trong truyền thuyết không?"
Trì Võng không ngờ đến răng con lừa ngốc này cũng biết loại dược liệu kia, lộ ra kinh ngạc: "Thế mà ngươi cũng nghe qua loại này rồi?"
Tử An cẩn thận nghĩ một chút: "Hình như đã đọc được ghi chép tương tự ở đâu đó, trong nhất thời ta cũng không nhớ ra được. Trì thí chủ, ngươi..."
Chỉ là khi hắn đang nói thì đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm hình xăm sau lưng Trì Võng, đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Hình xăm trong lưng và trước ngực y ở cùng một vị trí, thậm chí... đường nối thẳng tắp kết nối hoa văn ở trước ngực và sau lưng đều ở cùng một vị trí.
Mà vị trí đó, chính là trái tim.
Nếu không tính tới hình xăm xung quanh, chỉ xét tới vị trí hai vệt thẳng trước sau, càng giống như... một vết sẹo do bị đâm xuyên ngực gây ra.
Mà hình xăm là để giấu đi vết sẹo, nếu không phải Tử An tinh thông y thuật, nhìn được kinh mạch trên thân thể, vết thương trước sau lại bị hình xăm che lấp một cách tinh tế, tất nhiên sẽ không thể phát hiện được một tẹo bất thường như vậy.
Tử An cau chặt mày lại, nếu thật sự là vết thương do bị đâm xuyên qua...Vậy nếu chạm lên sẽ khác hẳn với vị trí khác trên hình xăm.
Nghĩ tới đây, tay hòa thượng đã giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào hoa văn hình Ly Hồn Hạnh trên lưng Trì Võng.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Võng:.... Ngươi chết chắc.
+
Trong 5 loại dược liệu có Ly Hồn Hạnh là tác giả bịa ra nhé.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 95: Đóa hoa duy nhất
Chương 95: Đóa hoa duy nhất