Đến tận khi mặt băng trên sông tan hết, giao thương giữa hai miền nam bắc được khôi phụ trở lại, Trì Võng vẫn chưa biết hòa thượng ở Thiền Quang Tự kia đã phạm vào giới luật nào.
Nhưng đúng là hắn đã lĩnh phạt, lúc Phòng Lưu xác nhận chuyện này xong, Trì Võng càng nghi ngờ không biết những chuyện xảy ra hôm đó là thật hay mộng.
Y đã từng hỏi Sa Thạch, nhưng Sa Thạch lại cho y một câu trả lời phủ định: "Tiểu Trì, chúng ta không thể xuất hiện ở nơi cách đây cả ngàn dặm như thế được, chuyện này không hợp lẽ thường, ngươi ngốc rồi à?"
Trì Võng nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, may mắn là sau đó cũng không thấy y nhắc đến chuyện này nữa, trên đời này, nhân duyên kỳ ngộ khó đoán, nếu thời cơ chưa tới thì y cũng không thể biết được đáp án. Lo lắng mấy cũng vô dụng, chẳng bằng giữ vững tâm thế, mới có thể bình tĩnh mà tùy cơ ứng biến.
Nhưng từ tin tức của Vô Chính Môn có thể xác định một chuyện ——sau khi từ biệt vào năm ngoái, Tử An luôn làm ổ trong chùa, chưa từng ra ngoài, như vậy thì nếu muốn đập hắn một trận cũng không biết phải ra tay thế nào.
Hai người cùng ngồi trên một chiếc thuyền để qua sông nhưng tâm trạng lại khác hẳn nhau, mấy ngày nay, tâm tình của Phòng Lưu không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, mà đang như sóng lớn gào thét.
Cậu không biết mình đã làm sai việc gì, kể từ ngày cậu về tổ trạch ở thôn Tử Đằng, thái độ của Trì Võng đối với cậu bắt đầu trở nên kỳ quái. Phòng Lưu vốn muốn dựa vào dũng khí và nhiệt huyết của mình để chọc thủng tầng ngăn cách mỏng manh với Tiểu Trì ca ca xinh đẹp của cậu, nhưng Trì Võng đột nhiên lại cư xử lạnh lùng với cậu, cứ như giội một chậu nước lạnh vào ngọn lửa trong lòng cậu, ép cậu tỉnh táo lại, bắt buộc phải đè nén tâm ý đang cuộn trào như sóng dữ trong lòng xuống.
Hai người tới bờ phía nam, sau khi lên bờ chưa được bao lâu thì có người tìm tới tận cửa.
Là người của Bộ Nhiễm đến mời Trì Võng và Phòng Lưu tới tụ họp với Phòng Huân và Bộ Nhiễm, hai vị tiểu cô nương này đã không gặp Trì Võng và Phòng Lưu suốt một mùa đông, cực kỳ nhớ nhung hai người họ.
Các nàng có lẽ đã phát hiện Phòng Lưu đang cản trở việc hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng hiển nhiên các nàng vẫn chưa phát hiện được việc Trì Võng đứng sau giật dây cậu, nhờ vậy mà hai bên qua lại với nhau vẫn có thêm mấy phần thật lòng.
Phòng Lưu vừa mới trở về từ bắc cảnh, đúng ra nên lập tức tiến cung, gặp hoàng thượng đại di của cậu để bẩm báo kết quả điều tra ở bắc cảnh trong mùa đông vừa rồi. Nhưng lúc họ tới hoàng đô cũng là lúc cửa hoàng cung đã đóng, lại có lời mời của hai vị cô nương, Phòng Lưu bèn quyết định sáng sớm hôm sau sẽ tiến cung bẩm báo sau.
Bộ Nhiễm rất hào hứng đi gặp Trì Võng, bên cạnh việc để thỏa niềm nhớ mong ra, nàng còn có một nguyện vọng —— muốn nhờ Trì Võng hỗ trợ chữa trị cổ họng cho trưởng công chúa.
Thân thể trưởng công chúa Phòng Huân cường tráng mười phần, tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nàng từng dùng thuốc để biến giọng thành giọng nam, dù đã dùng thuốc để khôi phục lại như cũ, nhưng tới giờ cũng đã hơn một năm mà thanh âm của nàng vẫn còn khàn khàn, nói nhiều một chút sẽ đau họng.
Mấy loại bệnh vặt này đối với Trì Võng thì dễ như trở bàn tay, y nhanh chóng chẩn bệnh kê đơn thuốc cho Phòng Huân, sau khi nhận được đơn thuốc của Trì Võng, Bộ Nhiễm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Phòng Huân lại không mấy vui vẻ: "Ta cũng chưa muốn khôi phục lại thanh âm, ta không muốn lâm triều! Mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn gà, còn phải nghe một đám văn thần không ngừng lải nhải lầm bầm, phiền chết đi được."
Trưởng công chúa oán thán thảm thiết vô cùng: "Ngươi vào triều thay ta là được rồi mà, sao cứ phải lôi ta vào triều bằng được cơ chứ?"
Những lời nàng vừa nói với Trì Võng và Phòng Lưu trong bữa ăn tối nay không phải là chuyện có thể tùy tiện nói với bất kỳ ai, mỗi tội Phòng Huân dựa vào nhan sắc của đối phương để đánh giá độ tin cậy, căn bản không hề coi những người ở đây là người ngoài.
Biểu tình Phòng Lưu trở nên quái dị, vội vã nâng chén uống trà để che giấu, nếu như cậu có cơ hội tham gia chính sự như trưởng công chúa, e là một khắc cũng không buông tay. Không ngờ vị hoàng tỷ này của cậu lại có vẻ chán ghét như vậy, không biết nàng chỉ giả vờ hay là thật lòng nghĩ như vậy.
Chằng lẽ là do bản thân cậu quá tục khí, thích quyền mưu luồn cúi, phẩm cách không được quang minh chính đại, vô dục vô cầu như con lừa ngốc chỉ biết tu hành kia, cho nên mới không lọt được vào mắt Trì Võng? Phòng Lưu nhíu lông mày, vô số ý nghĩ thay nhau nảy lên trong lòng cậu.
"Nhiễm Nhiễm, ngươi để ta đi Tây Nhạn Quan đi, nếu năm nay triều đình có thể hạ lệnh tu bổ kênh mương, thì nhất định phải có người đi giám sát nơi đó mà." Nói đến chuyện này, cuối cùng Phòng Huân cũng lên tinh thần, giơ tay xung phong nhận việc: "Ta đi, để ta đi đi mà! Ta cũng chưa từng tới phía tây bao giờ, đó là nơi người La Ngạc quốc trước đây di cư tới mà, nghe đâu ở đó có rất nhiều soái ca mỹ nữ, ngươi cứ nhìn hai vị đang ngồi đây mà xem, nhất định mấy người ở đó cũng cực kỳ xinh đẹp."
Bộ Nhiễm lạnh nhạt nghe Phòng Huân ba hoa chích chòe, theo hiểu biết của Phòng Lưu về nàng, Bộ Nhiễm hẳn là đã cáu tiết lắm rồi, chỉ đang nhịn xuống chưa phun lửa mà thôi. Quả nhiên, nàng cố tình lờ đi ỉ ôi của Phòng Huân, quay sang nói chuyện với Trì Võng.
Phòng Lưu cũng ngồi góp chuyện cùng, bắt đầu nói đến những chuyện lý thú ở bắc cảnh. Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, hòa thuận, đến khi trời tối thì hai bên cáo từ ra về.
Phòng Lưu dẫn Trì Võng về vương phủ của cậu, mặc dù việc Phòng Lưu trở về cũng không được lan truyền rộng rãi, nhưng giờ không còn như xưa, cậu lăn lộn ở bắc cảnh một thời gian dài cuối cùng cũng đã có được thực quyền trong tay, buổi tối tất sẽ có người tới nhà bái phỏng, tạo quan hệ.
Phòng Lưu tự đi giải quyết việc của mình, Trì Võng lại đang suy nghĩ, trong lúc dùng cơm, Bộ Nhiễm và Phòng Huân từng nhắc tới việc trùng tu các công trình thủy lợi ở Tây Nhạn Quan.
Tây Nhạn Quan là nơi những tộc nhân của y di cư từ phía bắc tới, sau bảy tám trăm năm, họ đã an cư lạc nghiệp ở vùng quan ngoại phía tây này. Năm đó, nguồn nước của Tây Nhạn Quan đã không ổn định, nếu năm nào hạn hán, sẽ không thu hoạch được hoa màu. Khi Trì Võng vẫn còn là quốc sư, vẫn thường xuyên lo lắng về Tây Nhạn Quan, nhưng đã mấy trăm năm rồi, địa thế và hoàn cảnh ở đó cũng có nhiều biến đổi.
Vì vậy mà Trì Võng từng có ý định sẽ tới đó nhìn một chút, nhưng đây cũng chỉ là ý định, bởi vì việc mà y muốn làm nhất bây giờ.... lại là đi tìm cái tên chậu tinh kia.
Nói thật thì y cũng không biết, cho dù y có thể thành công moi cái chậu tinh kia từ trong Thiền Quang Tự ra, thì y làm thế nào để chứng minh những chuyện hôm đó đã thực sự xảy ra chứ, nhưng ít nhất thì y cũng có một lý do để đi, chính là phải đập cho hắn một trận.
Lúc Trì Võng quyết định sẽ đi về phía tây xong, đã chọn mục tiêu đầu tiên của mình là Thiền Quang Tự ở gần đó.
Phòng Lưu cũng đã trưởng thành hơn rồi, đã tới tuổi có thể thành gia lập thất. Trì Võng cũng không định để cậu tiếp tục dính chặt bên người mình như cao chó nữa, cho cậu một chút thời gian, người trẻ tuổi phải bình tĩnh một chút.
Sau khi xử lý một ít sự vụ cần đích thân chưởng môn Vô Chính Môn ra tay, thấy trăng đã lên cao, y chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng y không biết, Bộ Nhiễm và Phòng Huân vừa gặp lúc nãy, bây giờ đang cãi nhau tưng bừng.
Bộ Nhiễm là kiểu miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cho dù nàng có đang điên tiết cũng vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng hành vi hôm nay của Phòng Huân khiến nàng thực sự nổi cáu: "Tối nay ngươi nói cái gì thế? Sao lại không muốn lâm triều? Ngươi còn muốn ta sống thay ngươi cả đời sao? Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta cứ luôn bị tụt xuống, Lưu Lưu đã có nhiều động tác ở bắc cảnh như thế, mà chúng ta lại vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Còn chưa nói tới chuyện từ mấy tháng trước Vi Tháp đã biến mất, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nàng rời đi thì chỉ có thể dựa vào bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu ngươi cứ như thế này thì làm sao mà chúng ta về nhà được?"
Phòng Huân cũng khó chịu không kém: "Từ nhỏ tới lớn ngươi đều quá nghiêm túc, sao không thể tự do tự tại giống ta một chút được chứ? Nhiễm Nhiễm, khoảng thời gian này ngươi đã quá căng thẳng rồi, hay thế này đi, ngươi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, tới phía tây chơi cùng ta, dọc đường đi có khi còn kịp tới hội hoa đăng ở ven sông, chúng ta cùng nhau đi dạo, tâm trạng ngươi cũng sẽ khá hơn."
Bộ Nhiễm biến sắc nói: "Trong đầu ngươi cuối cùng có chuyện chính sự không thế? Suốt cả mùa đông ngươi đã làm được cái gì chưa? Suốt ngày vẽ tiểu hoàng thư, đuổi gà, đấu dế! Chữ của ngươi bây giờ còn như chó gặm, sau này sao mà phê duyệt tấu chương được? Sách báo ở đây toàn dùng chữ phồn thể, ta đọc nhiều chữ còn không hiểu, ta không muốn phải đọc sách ở đây nữa đâu, ta càng không thích cái kiểu được chăng hay chớ của ngươi bây giờ."
"Ta cũng đâu có biết nhiều chữ hơn đâu, đừng nói là phải dùng bút lông vẽ chữ phồn thể! Ngay cả chữ giản thể ta còn không quen hết mặt, đừng nói mấy chuyện khó khăn như thế, cũng có phải ngươi mới biết ta ngầy hôm qua đâu, sao lại yêu cầu với ta cao như thế chứ?" Phòng Huân trợn mắt, bắt đầu làm nũng: "Ta cũng không thích đọc sách, với lại, viết tiểu hoàng thư thì có làm sao chứ? Đây là một nghề rất có tương lai nha, có thể cho đám độc giả đang đói truyện gần chết được no bụng, sao ngươi không thể tôn trọng sở thích và chí hướng của ta một tẹo nào thế?"
Bộ Nhiễm cuối cùng cũng nhận ra: "Ngươi ra sức từ chối như vậy, có phải là đã không còn muốn trở về nữa rồi đúng không?"
Phòng Huân đành phải lành làm gáo, vỡ làm muôi mà nói: "Đúng rồi! Mạo hiểm làm nhiệm vụ làm gì! Tại sao chúng ta lại cứ phải trở về chứ? Ở lại đây không tốt sao?"
Hai người chia tay trong khó chịu, ngay đêm hôm đó, Phòng Huân tiến cung thỉnh chỉ, bất kể ngày đêm tới thẳng phía tây, chuẩn bị trùng tu kênh mương.
Mà Trì Võng thì lại nhân lúc Phòng Lưu vào cung, lặng lẽ rời khỏi vương phủ. Y và Phòng Huân, một người rời đi từ nửa đêm, một người sáng sớm mới đi, tuy không cố tình nghe xem người kia đi sẽ đi đâu, nhưng không ngờ đích đến của hai bên lại tương đồng với nhau.
Trên đường gấp rút rời đi, y vừa lúc gặp đúng hội hoa đăng mà Phòng Huân nhắc tới. Khi xuân hạ giao mùa, thành trấn ở hai bên bờ sông đều sẽ tổ chức hội thả hoa đăng ước nguyện.
Trì Võng đúng là vội vàng muốn đến hội hoa đăng, khi trăng vừa mọc thì y vừa tới được một thôn trấn. Thôn Lâm Giang, có vô số hoa đăng đang trôi nổi trên mặt sông, giống như phản chiếu lại những ngôi sao trong dải ngân hà phía trên, bình yên và xinh đẹp.
Tình lữ trẻ tuổi đương nhiên sẽ chọn thả đèn vào buổi tối, thề hẹn thiên trường địa cửu bên bờ sông. Đây là một lễ hội lớn với những người sinh sống dọc hai bên bờ sông, giống như thất tịch cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa, người tham gia đều đi theo từng đôi, đúng là không thích hợp cho ngươi còn đơn thân lẻ bóng đi lăng quăng một mình.
Trái tim Trì Võng vừa bình thản vừa mạnh mẽ, dù cho xung quanh toàn là các cặp tình nhân, y cũng có thể vững vàng đi tiếp một mình. Nếu có ai nhìn rõ được gương mặt của y, thì cho dù là nam nam nữ nữ đều sẽ dùng hết can đảm chạy tới bắt chuyện, hẹn ước cùng y.
Trì Võng bị hỏi tới phiền, cho nên y rời khỏi con phố sáng ngời dọc bờ sông, đi thẳng ra bến tàu, như vậy vừa có thể ngắm được hoa đăng, tai cũng được thanh tịnh một chút.
Chỉ là dọc theo bờ sông đen nhánh, thỉnh thoảng lại có vài đôi tình nhân muốn tránh người đi trên phố, thì thầm tâm tình với nhau. Trì Võng đi qua chỗ họ thì lại nhớ tới chuyện ngày xưa.
Năm đó, sau khi vong quốc, y bị đưa vào Trang phủ, Trang Diễn từng ước định sẽ đi hội hoa đăng với y, nhưng phải mất hai năm mới hoàn thành được ước định này.
Sau khi Trang Diễn lập phủ, xung quanh thôn Tử Đằng lại không có sông chảy qua, cho nên không thể thả hoa đăng được. Nếu như chỉ vì muốn xem hội hoa đăng mà mạo hiểm quay lại lãnh địa của Trang Hầu thì đúng là không được sáng suốt cho lắm, cho nên lúc giao mùa xuân hạ năm đó, Trang Diễn đưa y qua sông.
Vì Trang Diễn đã kết đồng minh với Mộc Bắc Hy, cho nên hắn không hề bị ngăn cản. Tất cả lãnh địa của Mộc Bắc Hy ở nam cảnh đều mở rộng cửa đón hắn, sau khi Trang Diễn xử lý xong chính sự, luôn nhớ rõ trong lòng chuyện đưa Tiểu Trì đi ngắm hoa đăng trên sông.
Bọn họ đã từng ở giữa dòng sông thả hoa đăng, cũng từng giống như những đôi tình nhân ven bờ sông, trốn ở góc tối mà thân thiết với nhau, vành tai chạm tóc mai.
Nhưng bây giờ, khi Trì Võng một mình ngắm nhìn từng cái hoa đăng sáng lên giữa lòng sông đen nhánh, nghe tiếng sóng sông dội vào bờ, trong lòng không có một chút không cam lòng nào hết.
Y nhớ Trang Diễn, nhưng người mất cũng đã mất rồi, thỉnh thoảng đầu óc cũng y cũng sẽ chuyển sang cái tên hòa thượng giống hệt Trang Diễn nhưng vẫn còn thở kia.
Hai người từ biệt nhau đã lâu, cho tới nay vẫn chưa từng gặp lại.
Bây giờ hắn đang ở đâu? Đang tĩnh tọa trong thiện phòng hay đang tụng kinh trong chùa?
.... Nhưng chắc chắn hắn sẽ không ở chốn hồng trần này hưởng thụ náo nhiệt trần tục.
Y biết bản thân có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn... Nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Thời khắc này, Trì Võng đang đứng cạnh bờ sông, y cô đơn vượt qua bảy trăm năm, mọi chuyện trước mắt y càng trở nên rõ ràng hơn.
Y thở dài, đột nhiên lại thấy hơi hối hận, nếu y dắt theo Lưu Lưu tới đây, có thể cùng nhóc con lanh trí ấy nói vài câu, cũng coi như một chuyện vui.
Y lặng lẽ đi dọc theo bờ sông, cho tới khi y thấy được phía trước cũng có một người giống như mình, đang cô đơn ngắm nhìn bờ sông.
Trong bóng tối, chỉ có thể thấy được đường nét thân thể của người nọ, là một nam nhân cao lớn với bờ vai dày rộng, hắn giống như Trì Võng, trong ngày hội cho những đôi tình nhân, lại hiếm hoi cô độc.
Trì Võng vốn định đi vòng qua người nọ, nhưng đột nhiên lại thấy có gì đó sai sai, bèn dừng bước.
Y cẩn thận nhìn về hướng nam nhân nọ... Lại thấy hình như đỉnh đầu người này đang phát sáng, giống như là đang phản quang.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cái người phản quang nào đó:.... e là không qua được con trăng này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 106: Hội hoa đăng
Chương 106: Hội hoa đăng