"Đại phu a, ngài xem giúp ta với, cha ta vừa mới trúng gió, giờ thành thế này, liệu... có sao không?"
Trì Võng thu lại ngân châm, cất vào trong hòm thuốc, "Đã cứu được rồi, ta khai đơn thuốc, cho lão uống nửa tháng, chú ý trong thời gian uống thuốc phải kiêng ăn, đừng để lão bị gió lạnh, chăm sóc mấy tháng, là có thể hoàn toàn khôi phục lại bình thường."
Nông phu mặt đầy cảm kích, tiếp nhận đơn thuốc, thiên ân vạn tạ với Trì Võng.
Mà Trì Võng chỉ lạnh nhạt đáp lại, lấy đai lưng phơi ở giàn nho bên cạnh đã khô xuống, cẩn thận thắt lại trên người.
Sau khi Trì Võng lên bờ ở bắc cảnh, đi thẳng một đường, khi đi ngang qua đây thì tiện tay chữa trị cho một lão nông phu bị trúng gió, dừng lại một lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Sau khi Trì Võng ngả bài với con lừa ngốc kia, Sa Thạch biết tâm tình của y vẫn luôn rất tệ, cho nên dọc theo đường đi, Sa Thạch luôn tán gẫu với y, không muốn y phải cảm thấy cô đơn quạnh quẽ, "Tiểu Trì, người này và hơn trăm người đuối nước được ngươi cứu sống, ta đều tính cho ngươi, may mà lúc đó thuyền Vô Chính Môn của ngươi còn nhiều chỗ trống, đủ sức chở hết mọi người qua sông, mới có thể cứu sống tất cả họ."
Trên mặt Trì Võng lại chẳng có vẻ gì vui mừng, thanh âm của y còn lộ ra một tia mệt mỏi khó nhận ra, "Còn chưa đủ sao?"
Sa Thạch sửng sốt một chút, mới nhận ra Trì Võng hỏi cái gì, nó kiểm tra thanh tiến trình đang bị khóa, đáp: "Trị số đã thay đổi, đang theo hướng giảm xuống, ngươi biết tiến trình này là cái gì, đúng không?"
"Tức là ta vẫn còn phải cứu thêm người." Trì Võng chầm chậm trả lời: "Không lẽ ta nhớ nhầm sao? Ta còn tưởng thêm người vừa rồi nữa là đủ... Xem ra ta vẫn còn chưa trả nợ xong."
Y vỗ vỗ đai lưng trên người, vuốt lại cho phẳng mặt trên.
"Tiểu Trì, ta thấy hình như ngươi rất trân trọng cái đai lưng này." Sa Thạch cảm thán: "Rất tinh xảo nha, ai thêu cho ngươi vậy?"
Gương mặt căng thẳng của Trì Võng cuối cùng cũng lộ ra một chút dịu dàng: "Muội muội ta thêu."
Tuy rằng thông qua tư liệu, Sa Thạch đã biết Trì Võng có một muội muội song sinh từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nó nghe thấy Trì Võng chủ động nhắc tới muội muội ruột thịt của y.
"Năm đó ta và muội muội rơi vào cảnh nước mất nhà tan, trên đường chạy trốn bất hạnh mà lạc mất nhau, trong suốt hơn ba mươi năm sau, ta cứ tưởng nàng đã chết rồi... Mãi cho đến rất lâu sau này, ta chủ trì một lần thi hội, chọn lựa người trẻ tuổi ở khắp hai miền nam bắc, ta liếc mắt một cái đã phát hiện ra nhi tử của nàng trong đám đông."
Trì Võng nhẹ giọng kể ra đoạn hồi ức đó: "Lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ đó, ta đã thấy hình bóng của muội muội ta trên người nó. Lúc đó đã để ý, lưu lại một mình nó. Nó rất thông minh, biết là người trong gia tộc của ta ở La Ngạc đều đã mất, chủ động nói với ta rằng mẫu thân nó cũng là người La Ngạc."
"Sau đó ta tới thăm nhà nó... Cứ thế mà tìm được tung tích của muội muội ta, nàng đã thành gia, phu quân của muội muội ta năm đó là tham quân trong quân của Trang Hầu, nhưng có mấy phần chính trực, khi công chiếm La Ngạc Quốc đã phụng lệnh tìm bắt quý tộc La Ngạc, từng hạ thủ lưu tình, đến khi gặp được muội muội ta thì nhất kiến chung tình, ngụy tạo cái chết cho nàng, rồi cùng nhau chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Trang Hầu, mang theo nàng trốn tới vùng núi bắc cảnh ẩn cư, mấy chục năm sau đều cô độc ở đó, không lộ ra bản sự."
Trì Võng lộ ra một nụ cười nhỏ đến mức khó mà thấy được, "Tuy rằng lúc sinh thời muội muội ta không được hưởng phú quý, nhưng cuộc sống cũng coi như là viên mãn hạnh phúc, vị tham quân đó cực kỳ thương yêu nàng, hai người ân ái cả đời, cho tới lúc qua đời, còn hợp táng với nhau."
"Nàng có hai nhi nữ, đứa lớn là nhi tử, đứa nhỏ là nữ nhi. Gia đình họ đã ở trong núi nhiều năm, mãi cho tới chục năm sau khi Mộc Bắc Hy nhất thống thiên hạ mới dám xuất thế, lúc đó mới biết Trang Hầu đã chết rồi, ta cũng đã đem tộc nhân La Ngạc rời tới Tây Nhạn Quan, cũng biết thời gian qua ta dùng thân phận Úy Trì Vọng làm những gì, tham quân đó mới dám nói thân phận của muội muội ta cho nhi nữ của hắn. Nhưng khi hai đứa nó rời khỏi vùng rừng núi đó đã quá muộn, ta không kịp nhìn thấy muội muội lần cuối... Nhưng có thể biết được đời này của nàng đã viên mãn, cũng coi như là niềm vui lớn."
"Bọn nhỏ còn gọi ta là cữu cữu." Trong nụ cười của Trì Võng chôn giấu rất nhiều hoài niệm. "Hai người bọn chúng đều rất hiểu chuyện, còn đem cả đai lưng muội muội thêu cho ta khi còn sống nhưng còn chưa có cơ hội đưa cho ta... Muội muội ta vẫn nhớ kỹ ước định của chúng ta khi còn ở La Ngạc quốc, đã thêu đai lưng này cho ta, tay nghề thêu thùa của nàng không hề bị mai một, đã lâu không gặp nhưng lại càng tiến bộ hơn, không những vậy, nàng còn truyền toàn bộ kỹ năng thêu thùa cho nữ nhi của nàng."
Nói tới đây, nụ cười của Trì Võng nhạt dần, "Nhưng khi đó, ta phát hiện thời gian không ảnh hưởng gì tới thân thể ta, ta vĩnh viễn không già không chết, cháu trai đã ngoài ba mươi của ta trông còn trưởng thành hơn người làm cữu cữu này... Sau đó, ta thấy hậu nhân của muội muội đều sống rất tốt, từ từ cũng không còn qua lại nhiều với chúng nữa. Nhưng ta vẫn luôn trong tối bảo vệ hậu nhân của nàng, thu thập tranh thêu của chúng, lúc nào thấy nhớ sẽ trở về nhìn chúng một chút... Nhưng truyền thừa đời này sang đời khác, vết tích của cố nhân càng lúc càng nhạt, sau đó thì ta cũng không tới nữa."
"Nhưng ta vẫn luôn cho người của Vô Chính Môn chú ý tung tích bọn nhỏ, đảm bảo cho chúng có thể đời đời kiếp kiếp bình an sung túc, lúc nguy hiểm thì bảo hộ... Cho tới bây giờ, bọn nhỏ đã trở thành người chí tôn vô thượng, cuối cùng cũng không cần ta phải bảo vệ nữa."
Sa Thạch vẫn luôn yên lặng nghe Trì Võng nói chuyện, uyển chuyển đẩy sang chuyện khác: "Nhưng Phòng Lưu không giống như vậy, đúng không?"
Nhắc tới Phòng Lưu, tâm tình Trì Võng đúng là đã phấn chấn hơn một chút: "Ừm, nhóc con đó cười rộ lên còn giống muội muội ta đến năm phần... Nhiều năm như vậy, trong bao nhiêu hài tử như thế, chỉ có huyết mạch của nó là gần với ta nhất, trông cũng giống ta nhất."
Cái tên trẻ con đã mấy trăm tuổi, giọng điệu như trưởng bối khen ngợi tiểu bối ưu tú: "Trí thông minh và sức mạnh của nhóc con đó cũng rất giống Tiểu Trì nhà ngươi, còn học được võ công của ngươi, tuy rằng tư chất không được như ngươi, nhưng vì có một tầng quan hệ này nên ngươi đối xử với nhóc đó đặc biệt hơn những người khác, đúng không?"
"Đúng vậy." Trì Võng thừa nhận, trong lòng y nhận ra được quan tâm mà Sa Thạch chưa từng nói ra, khẽ mỉm cười nói: "Cám ơn ngươi, Sa Thạch."
Hai người vẫn luôn câu được câu không nói chuyện với nhau, Sa Thạch không dẫn đường cho y, nhưng dường như Trì Võng cực kỳ quen thuộc với vùng bắc cảnh này, chưa từng dừng bước.
Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng trở nên quen thuộc hơn, cuối cùng Sa Thạch cũng không nhịn được mà hỏi: " Chỗ này là... núi Bạn Sơn sao?"
Trì Võng quay trở về nơi bắt đầu mọi chuyện.
Dưới chân núi Bạn Sơn, ngôi nhà của hộ nông gia kia vẫn lặng lẽ nằm đó, Trì Võng chỉ đứng từ xa nhìn một cái, đã bị phụ nhân đang ruộng gần đó nhận ra, nàng lập tức gạt bùn trong tay xuống, kinh hỉ lại gần: "Này vị công tử đại phu, ngươi lại tới đây nha?"
Trì Võng vẫn còn chút ấn tượng với nàng, gật đầu hỏi: "Thân thể lão gia tử nhà các ngươi sao rồi?"
Nông phụ không cười nữa: "Lão gia tử đã mất rồi, từ mùa đông năm trước, nhưng mà người cũng sống hơn một trăm hai mươi tuổi rồi, xem như là trường thọ, sau khi đại phu chữa trị cho người, mấy năm sau đó người đều rất khỏe mạnh! Người ra đi lúc đang ngủ, không phải chịu đau đớn gì, coi như là hỉ tang đi."
"... Vậy sao."
Nông phụ thô kệch, không nhận ra thay đổi của Trì Võng, "Trước khi lão gia tử mất, vẫn luôn nhớ tới ngươi, công tử đại phu, hiếm thấy lắm ngươi mới tới đây một lần, cũng sắp tới giờ cơm rồi, hay là lại tới nhà ta ăn bữa cơm giống như lần trước đi?"
"Đa tạ, không tiện làm phiền." Ngữ khí và thần thái của Trì Võng đều lạnh nhạt, khiến cho nông phụ sợ hết cả hồn, nhìn Trì Võng hồi lâu, cuối cùng cũng không dám mời thêm, quay người chầm chậm rời đi.
Trần duyên đã tận, bằng hữu chẳng còn ai, sao còn phải buồn phiền?
Năm này qua tháng nọ, chỉ còn Bạn Sơn vẫn xanh mượt như xưa.
Trì Võng lại đi tới dưới chân núi Bạn Sơn.
"Lần trước tới đây, ngươi còn chưa xuất hiện." Trì Võng nói với Sa Thạch: "Lần đầu tiên ta đi viếng mộ Trang Diễn, bị sét đánh, Chân Gà biến mất, đổi thành ngươi."
"Hí hí hí, ngươi thích ta hơn đúng không? Mà không thích cũng không thoát được." Sa Thạch uốn éo, "Tiểu Trì, cũng đã tới đây rồi, ngươi có muốn lên trên đó nhìn một cái không?"
Trì Võng lại giống như vô số lần trước đây, ngắm nhìn đỉnh núi chăm chú, cuối cũng vẫn thở dài, lắc đầu nói: "Không đi, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, cứu được hết những người nên cứu, ta sẽ lại tới thăm người ấy một chút."
Thanh âm Sa Thạch ấm áp: "Tiểu Trì, ngươi còn có ta bên cạnh mà, bất cứ lúc nào Chân Gà cũng có thể kết nối lại, nhưng nếu hai chúng ta chiến đấu cùng nhau, ta cũng không thấy sợ chút nào, mặc kệ thắng hay thua, ta đều cảm thấy sống thêm được chút nào là chúng ta lời ra chút đó."
Nông phụ xong việc đã trở về nhà, Trì Võng ngồi ở chân núi Bạn Sơn không một bóng người, lặng lẽ chờ đợi thời khắc cuối cùng.
Trì Võng hiếm hoi chủ động bắt chuyện: "Mộc Sa, ngươi tán gẫu với ta một chút đi, năm đó ngươi mắc phải bệnh gì? Nếu như gặp được ta sớm hơn, không chừng còn có thể chữa trị được cho ngươi."
"Bệnh mà ta mắc phải năm đó, đến ngươi cũng không cứu được đâu." Sa Thạch nở nụ cười, ánh sáng màu lam lóe lên quanh người Trì Võng, Sa Thạch huyễn hóa ra một bóng người, gương mặt con nít của nó lúc nào cũng tươi cười, không lộ ra oán giận, không cam lòng chút nào.
Sa Thạch ôm chân, bắt chước theo Trì Võng, ngồi xuống bên cạnh y: "Chắc ngươi đã phát hiện ra từ lâu rồi, Mộc Bắc Hy có một ít tri thức mà thời đại đó không thể có được, nhưng hắn thực sự là người của thế giới các ngươi, chỉ là tình cờ gặp được chúng ta, được tiểu cô của ta thu dưỡng, mới có thể có được những tri thức đó.... Có lẽ Thời Hoàn kiểm chứng được xuất thân của hắn, mới tự tay hiệu chỉnh bình xét của hắn thành cấp A, lức là nhân vật vốn có ở chặn điểm, mà không xét hắn vào thành cấp S, cấp S dùng để bình xét những người không thuộc về thời đại trong chặn điểm."
Trì Võng nhắm mắt lại, đầu tựa trên đầu gối... Cấp S, Tử An. Ngay từ lần đầu tiên, hắn đã không nên là Trang Diễn.
"Người trong gia tộc chúng ta, đang tưng bừng tụ hội trên một tinh hạm rất lớn, vốn là đang rất vui vẻ, đột nhiên lại bị thiên tai nhân họa mà tới đây. Chúng ta bị hút vào trong một lỗ sâu vũ trụ... A lỗ sâu vũ trụ mà ta nói chính là một cái đường hầm cực kỳ cực kỳ lớn, trong thời gian ở trong lỗ sâu, thân thể của tất cả chúng ta đều bị nhiễm phóng xạ vũ trụ rất nghiêm trọng, tế bào bị tổn thương không thể nào chữa được... Nơi ta ở, chắc là sau thời đại này mấy vạn năm, có kỹ thuật chữa bệnh mà ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu, ngay cả kỹ thuật tái tạo gen cũng không cứu được ta."
Trì Võng nghe thấy toàn những thuật ngữ xa lạ, cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ nghe Sa Thạch kể.
"Ta nhìn từng người từng người trong gia tộc ta vì bệnh tật mà chết đi, ta là người nhỏ nhất, không còn cách nào ngoài việc tự tay chôn cất cho họ, cho đến cuối cùng thì chỉ còn lại một mình ta... Ta nghĩ, có lẽ là Mộc Bắc Hy đã chôn cất cho ta đi. Nhưng ta thật sự không ngờ, còn có ngày được tỉnh lại một lần nữa."
Thần sắc Sa Thạch vừa ngẩn ngơ lại vừa tỉnh táo: "Tuy rằng ta không còn thân thể, nhưng lại trở thành một hình thái tồn tại khác, ta không biết trong quá trình chuyển đổi Mộc Bắc Hy đã làm gì với ta, nhưng đến hắn chết ở đâu ta còn không biết, có lẽ sau này ta cũng không còn cơ hội hỏi hắn nữa rồi..."
"Cho nên ta vẫn luôn không hiểu ta là thứ gì, ta còn tưởng là Mộc Bắc Hy biến ta thành một dạng trí tuệ nhân tạo.... Tức là một loại máy móc tương đối thông minh. Nhưng rõ ràng là ta có ký ức và ý thức của chính ta, thời gian trước đi theo ngươi được bổ sung năng lượng liên tục, ta thậm chí còn có được thân thể của chính mình, ta bắt đầu nghĩ... ta có thể là một thể trí tuệ mới, một hình thức sinh mệnh mới."
Trì Võng suy tư nói: "Tuy rằng ta không hiểu hết toàn bộ những gì ngươi nói, nhưng ta lại có thể hiểu được ý của ngươi... Ta vừa mới nghĩ, thực ra chính sự tồn tại của ta cũng không giống với người thường, con người bình thường sao lại có thể bất lão bất tử được, ta nghĩ mãi cũng chưa ra."
"Có một chuyện, ta cũng không chắc chắn, nhưng hôm nay nói chuyện với ngươi một chút." Sa Thạch thậm chí còn hơi do dự: "Khi ta thấy ngươi có thể tự do ra vào lĩnh vực cánh đồng tuyết, pthì ta có một suy đoán... Có lẽ, có lẽ ngươi giống ta, thân thể của chúng ta thực ra cũng không trọng yếu như chúng ta tưởng tượng."
Thần sắc Trì Võng hơi động, y cảm thấy hình như mình đã bắt được thông tin trọng yếu, nhưng lại sơ hở mà vuột mất, không thể thực sự nắm bắt được.
Nhưng Sa Thạch lại tiếp lời: "Ta luôn luôn thu thập dữ liệu về lĩnh vực của chúng ta, bây giờ đã có thể xác định đây là một chiều không gian kỳ quái, lĩnh vực mà ngươi tạo ra ấy, ta đã điều tra trong cơ sở dữ liệu, trước giờ chưa từng có tiền lệ nào như thế."
Nghe những khái niệm xa lạ khiến cho Trì Võng phải nhíu mày, "Chiều không gian là thế nào?"
Sa Thạch suy nghĩ một chút: "Ngươi có nhớ chuyện con kiến mà Mộc Bắc Hy nói lúc trước không?"
"Con kiến đó bò qua bò lại trên hai mặt khác nhau của phong thư, nhưng vĩnh viễn không thể thoát khỏi đó dù chỉ một tấc. Nhưng con kiến đó không biết rằng thế giới của nó là một tờ giấy mà nó bò mãi không hết, nhưng trong mắt người khác, chúng ta mới là con kiến đó."
Trì Võng cau mày: "Ta vẫn chưa hiểu lắm."
"Ta cũng không nói rõ hơn được, ta đến từ tương lai cách đây rất xa, có lẽ trong mắt người khác, ta cũng chỉ là con sâu cái kiến."
"Thế Chân Gà kia thì sao? Ngươi có giống nàng không?"
Sa Thạch cẩn thận nghĩ một chút: "Cũng có chỗ giống nhau, thậm chí hình thái sinh mệnh của ta có thể là hình mẫu cho sự tồn tại của nàng. Thế nhưng thời gian nàng tồn tại so với ta còn dài hơn, nàng còn hoàn thiện hơn ta... Ta không biết nàng từ đâu tới, có rất nhiều chuyện ta cũng không rõ, còn đang chờ ngươi giải thích cho ta ấy."
"Trước khi Thời Hoàn xuất hiện, tuy rằng đột nhiên bị nhốt ở đây, ta vẫn cho là tại nhà chúng ta xui xẻo thôi, còn chưa phát hiện ra chuyện này có chỗ nào không đúng... Nhưng sau khi Thời Hoàn xuất hiện, khiến cho ta và Mộc Bắc Hy nhận ra chuyện này không hề đơn giản như ta đã nghĩ."
Trì Võng lắc đầu: "Ta vẫn không thể nhớ ra cái người tên Thời Hoàn đó."
Sa Thạch tỏ vẻ đã hiểu: "Không chỉ ngươi đâu, dường như không có ai ở đây nhớ được gã, Mộc Bắc Hy từng đặt một giả thiết, nếu như tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của gã, vậy có khả năng gã chưa bao giờ tồn tại.... Nhưng điều kiện tiên quyết là do chúng ta vẫn còn bị hạn chế ở góc nhìn của một con kiến, như thế chúng ta cũng vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của gã."
Sa Thạch nằm xuống đất, nghiêng người nhìn trộm gò má mê người của Trì Võng: "Thường thường ta cũng không hiểu Mộc Bắc Hy đang nói cái gì, khi còn bé hắn đáng yêu lắm, cuối cùng càng lớn lại càng khó tính. Hí hí, ta lén nói cho ngươi biết, lúc ngươi gặp hắn thì Mộc Bắc Hy đã lớn rồi, cũng ra dáng lắm, giả vờ cái gì mà bất động thanh sắc, trông còn lừa tình lắm... Có lẽ là chính hắn cũng chưa từng nghĩ lại, có chuyện gì của hắn mà ta chưa từng thấy chứ? Lúc hắn còn nhỏ tè dầm, sau khi bị ta phát hiện còn khóc loạn lên rồi chạy biến mất, mấy ngày liền không thèm để ý đến ta, cứ thấy ta là trốn... Aizzz, chớp mắt mà hắn cũng đã nằm dưới đất, thế sự vô thường a."
Trì Võng bình tĩnh nói: "Thế sự đúng là vô thường. Nói thật thì ta cũng không hứng thú với chuyện Mộc Bắc Hy tè dầm lắm. Có người đang tới đây, ngươi kiểm tra giúp ta xem đó là ai."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Bắc Hy:.... Có ai còn bé mà chưa tè dầm chứ? Còn nữa —— thế sự vô thường thì quan hệ cái lông gì đến nước tè của ta chứ?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Hòa Thượng Muốn Độ Ta Cong Rồi!
Chương 129: Chúng ta cũng là con kiến
Chương 129: Chúng ta cũng là con kiến