TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Dương Đón Nắng
Chương 20: 20: Đêm Trước Trận Bóng


Ngày 27/10/2018, một ngày trước khi diễn ra trận bóng,...
Một buổi sáng mát mẻ, trường bây giờ khá yên tĩnh, chỉ có một nơi đang vang lên tiếng hò hét nhộn nhịp, sân bóng của trường.

Nhật chán nản ngồi trên thảm cỏ của sân bóng, cậu đang ngồi nghịch đống cát giả và mấy hòn sỏi trong bãi cỏ.

Hôm nay, Minh cùng nhóm đá bóng lên trường để tập luyện cho trận bóng ngày mai, cả đám đó đã tập luyện suốt cả tuần nay rồi.
Cuộc thi bóng đá trường cậu mỗi đội chỉ có năm người và thêm hai ba người dự bị, Nhật nhìn về phía Minh, nó đang rất vui và tận hưởng với nhóm bạn.

Được nhìn Minh vui vẻ chạy trên sân cỏ Nhật khẽ cười, mừng cho mày.
Sau một tiếng chạy trên sân cả đội cũng vào nghỉ ngơi, Minh chạy lại phía Nhật, mệt mỏi nằm dài xuống sân.

Nhật bất lực cầm lấy bình nước đá cậu đã chuẩn bị trước, cậu đi lại đổ một ít lên người nó kiến Minh bất ngờ ngồi bật dậy.

Nhìn bô dạng của nó cậu đắc chí cười như được mùa.
“Làm trò gì vậy hả? Người tao ướt hết rồi nè.”
“Xạo, người mày ướt sẵn rồi, mồ hôi thấm đẫm áo, dính hết lên cả người kìa.”
“Sao? Đây cũng là một nét quyến rũ của con trai thể thao đó.”_Minh cười ranh mãnh nó tự tin nói nhếch mày về phía Nhật, Minh là một học sinh trung học nhưng do từ nhỏ nó đã quen sống với lỗi sống thể thao cùng với cái chiều cao nổi bật, cơ thể Minh thật sự rất cân đối và phát triển chút cơ bắp.
“Thấy gớm, người toàn mồ hôi, dơ chết đi được.”
“Mày dám chê tao à? Lại đây tao ôm nào.”_Minh chòm dậy ôm lấy Nhật, cậu hốt hoảng đẩy nó ra.
“Né xa tao ra!”
Nhật và Minh rượt đuổi nhau trên sân, những người đứng đó nhìn cả hai đuổi nhau mà bật cười, lại thế nữa rồi.

Đám bạn đứng đó người cổ vũ Minh, người lại cổ vũ Nhật, có vài người cũng chạy ra mà hùa theo trò đùa của Minh.

Dưới ánh nắng ấm áp ấy, tiếng cười đùa vang lên đầy ngây ngô và tươi trẻ.


truyện tiên hiệp hay
Buổi tối hôm ấy, Nhật nằm trên giường, thoải mái đọc truyện tận hưởng những giây phút cuối ngày.

Âm thanh yên tĩnh của khu phố, ngoài đường lâu lâu cũng chỉ vài tiếng xe chạy ngang qua, Nhật đeo tai nghe tận hưởng tiếng nhạc nhẹ nhàng bên tai.

Bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bài nhạc cậu đang nghe, Nhật khó chịu cầm điện thoại lên bắt máy.
“Cái gì thế? Sao lại gọi tao giờ này?”
[Mày ra ban công chút đi.]
“Cái gì? Sao tao phải làm vậy?”
[Thì cứ ra đi mà.]_Cậu tò mò, tiếc nuối rời khỏi chiếc giường êm ái của mình, đi ra ban công Nhật ngó quanh rồi cậu ngỡ ngàng nhìn Minh đứng dưới nhà vẫy tay.
“Mày làm gì trước nhà tao giờ này vậy?”
[Mở cửa cho tao đi.]
“Hả? Mày điên à? đã 10 giờ đêm rồi đó, không ở nhà ngủ qua đây làm gi?”
[Mở cửa đi mà.]
“Rồi đợi tí tao xuống liền.”
Cậu vội vã chạy xuống nhà mở cửa cho Minh, cậu sợ thằng Minh bị người đi đường dị nghị giờ này còn đứng trước cửa con nhà người ta không khả nghi mới lạ.

Sau khi Nhật mở cửa Minh dẫn xe vào nhà, rồi chạy thẳng lên phòng Nhật nằm dài lên giường cậu.
“Bộ giờ này qua đây mẹ Mừng không nói gì sao?”
“Mẹ tao hả? Không, nói đi qua nhà mày là mẹ tao vui vẻ cho hết luôn.

Mày cũng biết mà ba mẹ tao thương mày nhất còn gi.”
“Thì tại tao là con ruột của mẹ Mừng và ba Ninh mà.”_Nhật đắc ý nói, cậu cầm một cái gối lên ném vào con người đang nằm dài trên giường cậu.
“Ờ, còn tao là con ghẻ nè.”_Minh ngồi dậy ủy khuất nói.

“Mà sao lại qua đây thế?”
“Mày có nhận được tin nhắn mới sinh nhật của Lan Anh chưa?”
“Có, mới nhận khi nãy.”
“Mày tính đi không?”
“Đi chứ, lâu rồi cũng không gặp.

Mày thì sao?”
“Tao cũng không biết nữa…”_Minh ra vẻ bâng khuâng nó lại nằm ngửa ra giường chép miệng suy nghĩ.
“Sao vậy? Tao tưởng mày đã quên chuyện cũ rồi.”
“Quên rồi, nhưng lâu rồi không gặp vẫn cứ ngại sao ấy.”
Lan Anh, một cô bạn cũ hồi cấp hai và đây cũng là người có mối quan hệ mập mờ lâu nhất với Minh.

Trước đây cậu cũng có một nhóm bạn ở cấp hai, có cả Đức và Ngọc và một người bạn nữa, nhưng nhiều chuyện xảy ra khiến cả nhóm tan rã.

Cũng những chuyện cũ đó mà mấy năm nay cậu đã không đi họp lớp.

Minh thì khác năm nào nó cũng trở về, nó bảo đã hoàn toàn quên chuyện cũ nhưng cậu có cảm giác nó hoàn toàn không thấy vậy.

Minh nó không muốn cậu nghĩ quá nhiều về chuyện cũ vì vậy nó cũng cố quên đi nhưng làm sao quên dễ như vậy.
Minh nó vẫn hay về thăm trường hơn cậu, nhưng nó vẫn hay đi đến sớm về sớm, chỉ chào hỏi hai ba câu rồi rời đi.

Có lẽ nó vẫn còn đang trốn tránh những vấn đề của quá khứ.


Minh là một người vô tư, vì vậy nó sẽ luôn coi trọng tương lai và hiện tại hơn, đôi khi có những lỗi lầm ở quá khứ mà nó không muốn nhìn lại.
“Nhật, hôm ấy tao với mày cùng đi nhé.”_Nhật đang dọn dẹp lại bàn học thì tiếng Minh bất ngờ cất lên, nó nhẹ nhàng nói.
“Thì đương nhiên rồi, hôm ấy mày chở tao nha?”
“Được.”
Cả hai lặng thinh chẳng ai nói một lời nào, Cả hai ai cũng đang rơi vào những trầm tư của riêng bản thân.

Đã có nhiều chuyện xảy ra năm cấp hai và lần đó suýt chút nữa thì cậu và Minh nghỉ chơi với nhau.

Chuyện lần đó cậu vẫn luôn tự trách bản thân là lỗi ở mình.

Những năm trước đây cậu luôn né tránh việc trở về vì cậu sợ lỡ đâu lại gặp người mà cậu chưa sẵn sàng gặp lại.
“Nhật, tao nôn đến ngày mai quá,...”
“Mày đó sao lần này lại quyết định tham gia vậy?”
Nhật nhìn Minh khẽ thở dài, cậu đi lại nằm xuống bên cạnh, cả hai nhìn lên vào khoảng không, nhẹ nhàng tâm sự với nhau.

Minh đã hai năm qua mỗi khi được rủ tham gia đá bóng cùng lớp nó đều luôn từ chối.
Không phải vì nó lười hay không thích đá banh, cậu biết Minh nó thích đá banh cực kì.

Năm cấp hai nó còn từng trong đội bóng trường, nhưng cũng từ chuyện năm lớp 9, xung đột giữa người bạn trong nhóm và cũng là thành viên trong đội như Minh.

Chính từ lần đó Minh hoàn toàn tách mình khỏi sân cỏ, nó vẫn thường bí mật chơi bóng chỉ là nó đã không còn nhiệt huyết như trước.
“Thì tao đã nói rồi mà năm nay năm cuối rồi, tao muốn được chơi.”
“Thật ra tao cũng nôn, lâu rồi tao chưa thấy mày chạy trên sân cỏ, tao thích nhìn mày chơi trên sân lắm.”_Cậu thích nhìn khi nó sải bước trên sân, chính vì vậy cậu đã rất mừng khi nó chấp nhận tham gia cuộc thi lần này.
“Sao thế?”
“Khi nhìn mày chơi bóng đá, tao cảm nhận được một sức sống mãnh liệt ở mày, sự tự tin và cả sự mạnh mẽ, khi ấy mày chính là một hình mẫu mà tao muốn hướng tới.”
“Tao không ngờ đó, tao cũng là một hình mẫu của mày đấy.”_Minh cảm kích nói.
“Ờ, tao cũng đâu có ngờ.”
Nhật và Minh bật cười nhìn nhau, cảm giác thoải mái bên cạnh Minh cậu thật sự trân trọng nó.


Cậu nhìn Minh, nó đã luôn là một hình mẫu đặc biệt trong cậu, đối với Minh có rất nhiều điểm tích cực mà cậu cần học hỏi.

Những điều tốt đẹp nhất ở nó đều luôn là thứ mà chỉ cậu nhìn ra được.
Ngày 28/10/2018, Ngày thi đấu,...
Cuối cùng, giải đấu bóng đá của trường cũng bắt đầu, quy luật môn bóng đá: Mỗi lớp năm người, một trận trong 30 phút, hết giờ đội nào nhiều điểm nhất thắng.

Gỉải thưởng cho lớp hạng nhật chính là 10 triệu, đương nhiên lớp cậu ai cũng hào hứng cả, tập thể lớp đã tụ tập đầy đủ, đội cổ động nồng nhiệt cầm hẳn bảng tên lớp to tướng nổi bật vô cùng.
Cậu và Minh đang ngồi ở sau trường, Minh nó đang khởi động để lấy tinh thần và cậu ở đây cũng là vi lý do đó.

Minh nó đang rất hào hứng, đa số con trai lớp cậu rất thích bóng đá cũng như Minh vậy.
“mày không rủ My đến coi hả?”
“Không, em ấy nói hôm nay em ấy phải học thêm nên tao cũng không ép.”
“À, vì vậy mà tao sẽ giành giải nhất vì em ấy.”
“Tự tin quá nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, tao là một tuyển thủ tài ba vì vậy không gì cản được tao.”
“Ui, tự tin quá nè.”
“Minh tự tin thiệt đó, vẫn như cũ nhỉ?”
Một giọng nói quen thuộc cất lên, Nhật làm sao quên được giọng nói ấy, nó luôn ấn tượng với cậu rất nhiều.

Minh cũng vậy, từ lúc tiếng nói ấy cất lên ánh mắt cậu đã luôn tỏa ra một tia cảnh giác nhìn về phía con người đang bước vào.
Đăng, với dáng vẻ cao ráo, gương mặt phong lưu, cậu ta đứng trước hai người bạn, Nhật nhìn người bạn đã lâu ngày không gặp đứng trước mặt trong lòng có chút gượng gạo.

Sao cậu không cảm nhận được chứ? Sự tức giận và căm ghét đang trực trào trong lòng Gia Minh.
Cậu giữ tay Minh lại để cậu ta bình tĩnh mà không lao tới xô sát ngay tại đây.

Trước ánh mắt đầy căm ghét ấy, người kia vẫn nhởn nhơ cười tươi, giọng điệu vô cùng thân thiện cất lên.
“Lâu rồi không gặp nhỉ? Minh và…Nhật?”
“Trung...”.


Đọc truyện chữ Full