Ngày 10/11/2018, Tại bữa tiệc sinh nhật của Lan Anh,....
Minh đứng ở phía sảnh nhà, cậu tựa người lên thành sảnh tách mình khỏi đám đông ồn ào, cậu đưa ly nước ngọt lên mà nhâm nhi.
Sảnh chính của biệt thự này được xây cao, đứng ở đây có thể nhìn được một khoảng vườn, cậu đứng đây và quan sát Nhật.
Không phải Minh không muốn tham, chỉ là cậu không muốn đứng cùng với cái tên Trung kia và phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của nó.
“Sao lại không tham gia bữa tiệc vậy?”_Anh bước đến, cô giữ một khoảng cách nhất định mà tựa người vào thành mà bắt chuyện.
“Tôi không hứng thú.”
Minh khó chịu hướng về phía Nhật, không hiểu nổi? Cái tên Trung đó bỗng dưng xuất hiện, rồi thân thiết như chưa
từng xảy ra chuyện gì.
Nó thản nhiên bắt chuyện với Nhật, còn Nhật chả quan tâm gì mà thong thả nói chuyện với cậu ta là sao chứ?
“Ờ, sao bà lại mời Trung vậy?”
“Thật ra là tôi mời cả lớp cũ luôn nên ai đi được thì đi, bỗng nhiên tôi nhớ mọi người.”_Lan Anh vui vẻ giải thích, cậu gật đầu hiểu, từ nãy đến giờ đúng là cậu đã gặp được rất nhiều người bạn cũ năm cấp hai, ai cũng đã trưởng thành đến mức cậu tí nữa không nhận ra.
Cả hai đứng đó im lặng nhìn về phía tiệc, Minh cứ một lúc lại nhấc ly nước mà nhấp môi, đúng thật là chẳng biết mở lời sao nữa.
Chuyện của cậu và Anh nó kết thúc thật sự chóng vánh, cả hai bỗng mâu thuẫn rồi sau đó im lặng và rồi Anh nó chuyển trường.
Kể từ khoảng đó, cậu và Anh dường như không gặp lại nhau để giải quyết rõ rành chuyện của cả hai.
“Anh nè, chuyện năm lớp 9 tao xin lỗi mày, tao thật sự không có tình cảm với mày.”_Anh bất ngờ khi nghe Minh nhắc chuyện năm lớp 9, cô khẽ bật cười khiến Minh hoang mang, đúng rồi, chuyện năm đó cô đã quên mất luôn, rằng nó vẫn chưa giải quyết rõ ràng.
“Ông thẳn thắn quá, cứ thế mà nói ra thôi à.”
“Thì tôi muốn xin lỗi mà, lần đó làm bà buồn cũng thấy có lỗi chứ?”
“Nói thiệt nha, lần đó tôi giận ông vì chuyện gì nhỉ? A, đúng rồi chuyện ông lúc nào cũng quan tâm đến Nhật.”
Lan Anh vui vẻ kể lại chuyện cũ, cô nhớ lần đó Minh thuộc đội tuyển đá bóng của trường, nó cũng được gái theo đuổi rất nhiều.
Thế nhưng người mà cô ghen tị lại chính là Nhật.
Lần đó, cô là người theo đuổi Minh, cô chủ động xin tìm hiểu, chủ động mời nó đi chơi và cũng chủ động hành động.
Nhưng dù thế nào, cô đều không nhận được sự quan tâm của Minh như Nhật, đỉnh điểm chính là khi buổi hẹn đầu tiên của cả hai, cô đã rất háo hức nhưng Minh vì Nhật mà hủy bỏ nó.
“Lúc đó chắc mày giận tao lắm nên mới chuyển trường nhỉ?”
“Không, tao đâu chuyển trường vì mày, tao chuyển trường vì nhà tao chuyển đi mà nên ba mẹ tao muốn tao học ở một nơi nào gần nhà cho tiện.”
“À, ra vậy, Nhật nói đúng, tôi nên đến dự tiệc mà.”
“Vẫn là Nhật nhỉ?”_Anh bật cười, hỏi vu vơ.
Minh ngơ ra không biết biểu cảm của Phương là ý gì.
“Hả?”
“Hả cái gì? Ông lúc nào cũng tôn trọng Nhật và như thể đặt nó lên đầu ấy.
Trước và giờ vẫn vậy, lúc trước đúng
là tao vẫn không so được với Nhật mà.”
Anh vui vẻ nói chuyện với Minh, cách cô nhìn Minh và Nhật trước giờ vẫn vậy, giữa họ luôn có một sợi dây liên kết dù là mối quan hệ nào cũng không bền chặt bằng.
Nói thiệt sự thân thiết của họ, cô luôn tự hỏi có thật sự dùng hai từ ‘bạn thân’ để định nghĩa không?
“Nhật nó từng giúp tôi rất nhiều, với lại tụi này là bạn thân, tôn trọng nhau là chuyện đương nhiên.”_Minh nghe
vậy cũng tự hào mà đáp lại.
“Tôi nghe Nhật kể ông có người yêu rồi?”
“Ừm, có rồi.”
“Cũng chịu nghiêm túc yêu đương rồi nhỉ? Không biết cô gái đó thế nào nhỉ?”
“Sao vậy? Tiếc hả?”
“Đương nhiên là không, tôi cũng có người yêu rồi mà, và người đó tốt hơn ông nhiều.”_Cả hai cùng bật cười vui vẻ,
cả hai bây giờ có thể thoải mái nói chuyện, xã giao với nhau và cười đùa nhau như những người bạn cũ.
"Mà Minh, ông vẫn ghét thằng Trung sao?"
"Ừm…"_Minh chỉ ậm ừ đáp qua loa.
"Ông vẫn còn ghét đồng tính sao? Hỏi thiệt nha, sao ông lại ghét đồng tính vậy?"
Minh im lặng lãng tránh ánh mắt của Anh, đầu óc cậu bây giờ là sự xào trộn cùa mớ kí ức khi còn nhỏ, Minh cảm nhận hơi thờ mình trở nên khó khăn, cậu hít một hơi sâu nhẹ nhàng trả lời lại.
"Chỉ là đã có nhiều vấn đề xảy ra và tao không muốn nhắc lại nó với bất cứ ai cả."
"Ừm, nhưng Nhật lại là người duy nhất biết."
"Minh hỏi thiệt có bao giờ ông suy nghĩ mối quan hệ của ông và Nhật không?"
"Ý bà là sao?"_Minh không hiểu ý của Anh, nó thắc mắc trố mắt ra nhìn.
"Thì ví dụ như mối quan hệ này có khi nó còn trên cả mức bạn thân ấy, ông đã từng suy nghĩ tới chưa?"
"Nói gì vậy? Điên à, tôi có bồ rồi đó, giữa tôi và Nhật đơn giản là bạn thân thôi."
"Ừm, thế nếu Nhật có người yêu thì sao? Ông đã từng suy nghĩ tới chưa, ông đã có người yêu chắc chắn Nhật cũng sẽ có."
Minh cũng từng nghĩ đến việc đó, Nhật lúc nào cũng ở cạnh cậu, nhưng nó dường như không có vẻ gì hứng thú với
chuyện yêu đương.
Thú thật, đến gu người yêu của Nhật cậu cũng chưa từng hỏi tới.
"Nhật rồi một ngày nó cũng sẽ yêu đương và sẽ có cuộc sống riêng, ông nghĩ liệu mối quan hệ này còn bền vững
không?"
"Tôi…không biết…"
"Minh, Ông đang cảm thấy tiếc nuối sao? Tôi hỏi thiệt đó, có bao giờ ông nghĩ kĩ lại mối quan hệ của ông với Nhật không?"
Có, rất nhiều lần cậu nghĩ tới, vì chính cậu biết rõ hành động của mình và Nhật đối với nhau là như thế nào.
Nhưng
cậu vẫn cho rằng cả hai chỉ nên là bạn, đối với cậu Nhật là một người bạn quan trọng, như là tri kỉ vậy.
"Nhật thì lúc nào ủng hộ cho tôi, còn tôi…không chắc mình sẽ ủng hộ nó không nữa.
Cả hai vẫn luôn coi nhau
là bạn nhưng tao…mày biết là tao ghét đồng tính mà."
"Trung nó vẫn thích Nhật đó, ông coi sao đi, đừng để cho sau này đừng phải hối tiếc."
Minh ngạc nhiên nhìn Anh rồi lại nhìn về phía bữa tiệc, Nhật và Trung đang đứng nói chuyện, trông cả hai thật
vui vẻ.
Một cảm giác khó chịu và ngứa ngáy quen thuộc trỗi dậy ở tim cậu.
Thật kì lạ cảm giác ấy chỉ xuất hiện khi Nhật bên cạnh một người con trai khác.
Kết thúc bữa tiệc, Minh không hiểu vì sao nhưng nhiều nỗi lo, sợ hãi chúng bỗng dưng xuất hiện rồi dày vò tim cậu.
Nhật ngồi sau xe, khẽ liếc nhìn Minh, cậu cũng để ý từ lúc bữa tiệc tới giờ Minh đã luôn im lặng, nó có vẻ rất khó chịu, có phải cậu đã sai khi ép nó đến bữa tiệc.
“Ngày hôm nay vui quá, được gặp lại bạn bè cũ.”
Nhật mở lời để phá bầu không khí im lặng, cậu đưa mắt nhìn về phía phố xá buổi đêm muộn.
Các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn le lói của đèn đường, đoạn đường khá vắng khiến cho không khí thoáng đảng và dễ chịu hơn.
“Ừm, cũng vui.”
Minh lạnh nhạt trả lời, đương nhiên vui rồi, Nhật thoải mái tận hưởng buổi tiệc vui vẻ nói chuyện với Trung, cậu có
thèm để ý cậu ngứa mắt khi nhìn thấy tên Trung lúc nào cũng dính lấy cậu.
“Trả lời lạnh nhạt quá, hôm nay mày sao vậy? Có phải giận khi tao ép mày đến tiệc không?”
Nhìn thái độ cũng vẻ mặt chầm dầm ấy, cậu biết nó đang giận gì đó.
Kể từ lần giận nhau gần đây của cả hai, cậu
bắt đầu để ý cảm xúc nó nhiều hơn.
Minh trước đây hay bây giờ đều rất hay giận nhưng nó chẳng giận lâu là mấy, và mỗi khi cãi nhau dù có giận hay không nó đều chủ động xin lỗi trước.
Vì cậu biết nó luôn mềm lòng với mình, điều đó đã khiến cậu vô tâm với việc để ý đến cảm xúc của nó.
“Không, ai giận gì chứ?”_Nói như vậy là đang giận mà.
Nhật quyết tâm dỗ Minh, cậu liền đưa tay nhéo nhẹ hai má nó như cách nó vẫn làm mỗi khi cậu dỗi.
“Thiệt sao? Thế thì cười cái đi, cười cái đi nè.”
Minh bị Nhật nhéo khiến cậu có chút bất ngờ, bị nhéo đau khiến cậu nổi nóng.
Nhân lúc phía trước là đèn đỏ liền
thắng gấp khiến Nhật mất thăng bằng, cậu cũng nhanh chóng giữ lấy cổ tay Nhật, nghiêm giọng cảnh báo.
“Dừng lại đi, bố mày đang lái xe đấy.”
“Biết rồi…xin lỗi…”_Nhật mặt ủy khuất nhẹ giọng xin lỗi cậu, Minh nhìn ánh nhìn đó khiến cậu cũng không giận
được liền nhẹ nhàng đặt tay Nhật xuống.
“Tao xin lỗi, cảm ơn mày vì đã cố giúp tao vui.”
“Nếu vui rồi thì nói tao nghe có chuyện gì khiến mày giận đi”
“Được rồi, mày đó vẫn không nhớ trước đây Trung nó sao à? Sao vẫn thân thiết là sao?” _Nhật tròn mắt nhìn Minh,
cậu ta lại dỗi vì lý do trẻ con này nữa sao? Nhật chớp thời cơ liền trêu chọc Minh.
“Mày lại ghen khi tao thân thiết với người khác đó à? Mày ghen đúng không?”
“Ờ, tao ghen, nhưng tao cũng lo lắng cho mày nữa, tao thật sự không tin tưởng thằng Trung.” _Cậu cọc cằn nói, sau đó lại hạ giọng, trong lời nói hoàn toàn là sự lo lắng cho Nhật.
Nhật bất lực cười, kiếm lời để trấn an nó.
“Mày nghĩ nhiều quá rồi đó, thằng Trung giờ tao thấy nó thay đổi rồi mà, Trung còn muốn làm bạn lại với hai đứa
mình nữa, cho nó cơ hội đi.”
“Ừm, chắc tao nghĩ nhiều quá, tao cho mày làm bạn với nó, còn tao thì không, à, nhớ giữ khoảng cách với nó.”
Nhật vui vẻ gật đầu, Minh trong lòng yên tâm một chút, có lẽ cậu đã nghĩ nhiều quá, cố phủi đi mấy suy tư khó chịu
trong lòng.
Minh tiếp tục lái xe, vui vẻ lắng nghe Nhật luyên thuyên về bữa tiệc, thật ra hôm nay cậu cũng vui khi được gặp lại bạn bè và ôn lại những kỉ niệm cũ, đặc biệt là của cậu và Nhật..