Tông Lạc vừa tiến lên, các học sinh đang thảo luận xung quanh nhất thời yên lặng.
Bất cứ ai có mắt đều nhìn ra, vị công tử mặc bạch y chỉ là một người mù không hơn không kém.
Nhưng mà đối mặt với kiếm pháp quỷ dị khó lường của Công Tôn Du, hắn lại tiện tay bẻ cành hoa quế bên cạnh thủy tạ, thoạt nhìn...!là muốn bẻ cành cây làm kiếm!
Mọi người đều chặc lưỡi.
Ban đầu nói Công Tôn Du ngông cuồng, hiện giờ xem ra không phải.
Kẻ ngông cuồng thật sự là vị bạch y công tử này mới đúng.
"Chẳng lẽ bị điên rồi sao? Đó là thiết kiếm, dùng cành cây đấu với thiết kiếm sao mà được?"
Tuy nói chỉ là khoa tay múa chân so kiếm chiêu, dùng cái gì cũng được.
Nhưng cành cây vốn mềm, bị thiết kiếm gọt trúng coi như xong, nếu gãy đi nửa đoạn, trận tỷ thí này cũng không cần đánh tiếp.
Công Tôn Du thấy vậy cũng nhíu mày.
Hắn xuất thân ẩn sĩ thế gia, cứ mười năm mới có một vị đệ tử thế gia được phép nhập thế.
Khác với truyền nhân Quỷ Cốc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ẩn sĩ thế gia có nền tảng vững chắc.
Hắn tương đương với thượng tuyến của m Dương gia, trong tay nắm giữ lệnh bài, đệ tử m Dương gia ai dám không theo hắn.
Không xuất thế thì thôi, xuất thế rồi nhất định phải chọn minh chủ, mưu cầu thiên hạ, nhất minh kinh nhân*.
Công Tôn Du lần này nhập thế, chính là để tìm một vị minh chủ, phụ tá thống nhất Trung Nguyên, bình định thế cục chiến hỏa loạn lạc.
Trên thực tế, những gì xảy ra trong Bách gia yến chỉ là một nước cờ của hắn.
Công Tôn Du mặc dù bản tính cao ngạo, cậy tài khinh người, nhưng cũng không phải ngông cuồng thiếu não.
Hắn không có ý định tiết lộ xuất thân của mình, sợ nhiều thế lực chú ý.
Nhưng đã muốn chọn chủ, thì phải thể hiện bản lĩnh.
Đơn giản nhất là hành động khoa trương, mượn chuyện này làm đường dẫn.
Thế gia thu thập rất nhiều danh gia kiếm pháp, trong đó còn có một tàn trang*, nghe nói trăm năm trước Kiếm Thánh ngộ đạo mà có được.
Tuy rằng không thể sử dụng trong thực chiến, nhưng chỉ cần đàm luận kiếm ý thôi là đủ.
Thân là đệ tử kiệt xuất của tổng bộ m Dương gia, Công Tôn Du có khôi thuật hơn người, nhưng kiếm thuật chỉ trên trung bình một chút.
Chẳng qua hắn rất tự tin, đệ tử bách gia ngồi đây còn không giải được, nói chi một kẻ mù cầm cây đến xin luận kiếm.
"Nếu đã như thế, xin mời."
Công Tôn Du thoáng nhìn, vừa vặn thấy được không ít quan to quý nhân đã bị thanh thế hắn cố ý tạo ra hấp dẫn.
Vì thế, hắn lui về phía sau một bước, thiết kiếm trong tay vận sức chuẩn bị ra tay.
Hắn hạ quyết tâm, nội trong một chiêu chặt đứt cành hoa quế trên tay bạch y công tử.
......!
Bên kia, Ngu Bắc Châu miễn cưỡng đứng tại chỗ.
Hôm nay y vẫn mặc bộ trang phục kia, áo lông trắng khoác ngoài hồng y, tóc đen xõa ra, càng làm nổi bật dung nhan tuấn mỹ bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhìn thế nào cũng giống công tử tôn quý được cẩn thận nuôi dưỡng trong đại tộc thế gia, thật sự làm cho người ta rất khó liên hệ với ba chữ Bắc Ninh Vương dùng để hù doạ con nít.
Bên trong Lan Đình thủy tạ cơ hồ có hơn một nửa học sinh đều đang vụng trộm nhìn y.
Mấy vị Hoàng tử cũng đều vây quanh y, khiến người ta lầm tưởng Ngu Bắc Châu mới là chủ nhân của Lan Đình thủy tạ.
Lục hoàng tử tinh mắt thoáng nhìn thấy trên ngực hắn có vết ướt, hiểu ý hỏi: "Hoài Nam, ngực của ngươi sao lại ướt, có muốn đi thiên điện thay y phục hay không?"
Ngu Bắc Châu mí mắt không chớp: "Lục điện hạ, chúng ta hẳn là không có trao đổi qua tên tự."
Ngũ hoàng tử Tông Nguyên Vũ ở một bên cười phá lên không kiêng nể, vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, Vương gia nhiều năm ở bên ngoài vì Đại Uyên chinh chiến, trăm công ngàn việc, làm sao giống những Hoàng tử nhàn rỗi như chúng ta."
"Không giống một số người." Tôn Nguyên Vũ ám chỉ: "Người khác chưa từng trao đổi tên tự, lại tự mình gọi trước, làm như thân thiết lắm".
Sắc mặt Tông Vĩnh Liễu lúc xanh lúc trắng: "Ngươi......!
Ngu Bắc Châu ở Đại Uyên có địa vị gì, mọi người ở đây đều biết rõ.
Tay cầm quân quyền không nói, còn được Uyên Đế thưởng thức.
Có thể nói nếu lôi kéo được y, đại thế đoạt trữ coi như nắm chắc.
Tông Vĩnh Liễu cũng có chủ ý như vậy.
Hắn vốn muốn làm quen, nếu Ngu Bắc Châu xem nhẹ xưng hô không nhắc tới, sau này hắn sẽ thuận theo tự nhiên xưng hô tên tự, không có việc gì còn có thể đi vương phủ bái phỏng, đối ngoại tạo ra thanh thế.
Không ngờ Bắc Ninh Vương lại không lưu tình, trực tiếp vạch trần tâm tư của hắn.
Khiến hắn không những mất mặt mà còn bị lão Ngũ giẫm lên, quả thực khó chịu.
Thấy thế, Tứ hoàng tử Tông Thừa Tứ vội vàng đứng ra hòa giải.
"Các hoàng đệ đừng tranh cãi, tổn thương hòa khí."
Hắn khéo léo nói sang chuyện khác: "Chúng ta còn đang dự tiệc bách gia, làm vậy không phải khiến người ta chê cười sao?"
"Nhưng mà......"
Tông Thừa Tứ ánh mắt như có như không đảo qua hồng y tướng quân, thẳng thắn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình: "Hôm nay trời thu trở lạnh, mặc áo ướt không tốt cho thân thể, ta đã phân phó hạ nhân đi dệt thất tìm mãng bào kiểu dáng tương tự, nếu vương gia không chê, đợi hạ nhân trở về thay đồ cũng tốt."
Cứ như vậy, rẽ một cái, nhân tình ngược lại bị Tông Thừa Tứ lấy được.
Tông Vĩnh Liễu liếc nhìn vị hoàng huynh không hề có căn cơ này, ngày thường cũng không có động tĩnh, chỉ đặc biệt yêu thích mỹ nhân.
Hắn cảm thấy trong kinh lúc trước đồn đãi không sai, Tứ hoàng huynh quả nhiên có hứng thú với gương mặt lay động lòng người của Bắc Ninh Vương, căn bản không hề nghĩ tới ý đồ nhúng tay đoạt trữ.
So với bọn họ quanh co lòng vòng, suy nghĩ của Tông Vĩnh Vũ đơn giản thô bạo hơn nhiều: "Tứ hoàng huynh nói đúng, vương gia vẫn nên thay y phục cho thỏa đáng."
Hắn không hề nghĩ tới việc đề phòng Tông Thừa Tứ, ngược lại bắt đầu lòng đầy căm phẫn: "Tiện nô nào không cẩn thận như vậy, dám đổ nước lên xiêm y chủ tử."
Ngu Bắc Châu luôn không thèm để ý tới bọn họ, lúc này mới mở miệng: "Không phải tại hạ nhân, không đổi."
Nói xong, hắn thờ ơ thưởng thức ngón tay của mình, vẻ mặt tràn đầy chán nản.
"À...!thì ra không phải tại hạ nhân."
Tông Thừa Tứ phản ứng trước.
Nếu không phải hạ nhân sơ ý, sao y lại mặc một bộ đồ ướt lâu như vậy?
Hắn mở quạt xếp, khắc họa đầy đủ dáng vẻ của một công tử thế gia ăn chơi trác táng nổi tiếng kinh thành.
Trong triều đều biết mẹ đẻ Tứ hoàng tử xuất thân thấp hèn, tướng mạo của hắn rất giống mẫu thân.
Hôm nay cặp mắt hoa đào giống hệt mẹ ruột hoa khôi của hắn rơi vào người Ngu Bắc Châu, có vẻ đặc biệt lỗ m ãng: "Cũng không biết là vị mỹ nhân nào may mắn như thế, có thể lọt vào mắt xanh của Vương gia, khiến vương gia không nỡ thay y phục."
"Mỹ nhân?"
Ngu Bắc Châu lần đầu tiên sửng sốt, giống như nghe được chuyện cười gì đó, bả vai run lên cười không ngớt, không hề có ý giải thích hành vi khó hiểu của mình.
Mấy vị hoàng tử khác: "...?"
Bọn họ không biết chỗ nào chọc trúng dây cười của Bắc Ninh Vương, nhưng nếu mỗi người đều có tâm tư, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện khó xử, vì vậy bọn họ cũng cười theo.
Tình cảnh nhất thời lâm vào xấu hổ.
Cười gượng hồi lâu, Tông Vĩnh Liễu đảo mắt qua, nhìn thấy đám người tụ tập, vội vàng đề nghị: "Bên kia sao lại tụ tập nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại có một cuộc luận đạo đặc sắc giống như hai nhà Nho Pháp vừa rồi.
Hay là chúng ta qua đó xem thử?"
Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, hắn hạ quyết tâm muốn làm hòa một ván.
Tuy rằng Tông Vĩnh Liễu miệng nói đi qua xem thử giống như đang hỏi ý kiến hai vị hoàng tử, trên thực tế người quyết định vẫn là Ngu Bắc Châu.
Nếu y nói một câu không có hứng thú, những người khác khẳng định cũng sẽ không đi.
Ngu Bắc Châu khoé mắt liếc nhìn hắn, đang định không nói gì, lại chợt nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, biểu tình vốn uể oải tức thời trở nên sinh động, lời đến bên miệng cũng xoay chuyển.
Bách gia yến mở tiệc, nhân số đông đảo, cực kỳ náo nhiệt.
Dòng nước trong thủy tạ vì để thêm phần tao nhã, đặc biệt làm thành cửu khúc thập bát loan.
Hạ nhân đun nóng rượu hoặc nước trà ở thượng nguồn suối, rót vào chén, đặt ở trên lá sen bưng lên, thả xuống dòng nước trôi đến hạ nguồn.
Các học sinh luận đạo hoặc vui chơi giải trí khi khát có thể tuỳ ý đi tới bên suối lấy dùng.
Không ít học sinh đứng ở bên cạnh dòng nước đang nói cười hoặc đàm luận, thấy quý nhân đi qua, lập tức im lặng tự giác nhường đường.
Bên cạnh thủy tạ, hai người đang giằng co.
Một người mặc vải thô, vẻ mặt kiêu căng.
Một người khác bạch y sáng sủa, ôn nhu nha nhã, khí chất bất phàm.
Bởi vì góc độ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của bạch y công tử.
Thoạt nhìn, mấy vị hoàng tử đều cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra quen mắt ở đâu.
"Đang làm gì vậy?" Tông Nguyên Vũ, vị hoàng tử duy nhất yêu thích và có thiên phú với võ nghệ, không dám tin hỏi: "Một người mù cầm cành cây trong tay, chẳng lẽ đang luận kiếm?"
Vị kia hai mắt hoàn hảo sử dụng thiết kiếm, mà nam nhân mắt quấn lụa trắng chỉ cầm một cành cây xanh mướt điểm xuyến hoa quế màu vàng.
Ngay khi bọn họ còn đang thắc mắc, cả hai đã động thủ.
Khác với lúc triền đấu với Ngu Bắc Châu trước cổng thành, màn luận kiếm của Tông Lạc và Công Tôn Du cũng không kéo dài bao lâu, chỉ quá ba chiêu.
Chiêu thứ nhất, cành cây quét ngang, trường kiếm đâm thẳng.
Chiêu thứ hai, không trung xẹt qua một đạo tàn ảnh nguy hiểm, tựa hồ có thể đoán được, nhánh cây lướt qua mũi kiếm, dịch về phía sau.
Chiêu thứ ba, hoa quế nở rộ trên cành rơi xuống như tiên nữ rải hoa, bị cơn gió nổi lên cuốn vào trong dòng suối bên cạnh thủy đình, vừa vặn rơi vào trong chén rượu đặt giữa lá sen, vì rượu nóng tản ra mùi hoa quế.
Khi quần chúng vây xem tập trung nhìn, phần đuôi cành cây đã điểm vào bàn tay Công Tôn Du cầm kiếm.
Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, thanh kiếm luôn cầm chắc trong tay ầm ầm rơi xuống.
Tuy rằng đời này không phải đời trước, nhưng cảm giác đánh bại Công Tôn Du vẫn rất sảng khoái.
Ai bảo Công Tôn Du tên này trốn kỹ như vậy, mưu sĩ lại không giống thích khách, chỉ có thể ngồi chờ hắn tới cửa.
Tông Lạc hơi chắp tay: "Đã nhường rồi."
Xung quanh im lặng.
Mãi cho đến khi một tràng vỗ tay đột nhiên vang lên, mọi người mới như tỉnh mộng.
Các học sinh quay đầu lại, nhìn thấy Bắc Ninh Vương lười biếng giơ tay, hiển nhiên vừa rồi cũng vây xem luận kiếm.
Sau khi có quý nhân mở màn, theo thời gian, tiếng vỗ tay trầm trồ nối thành một mảnh.
"Ai mà ngờ được thế kia cũng có thể thắng?"
Tông Nguyên Vũ chặc lưỡi: "Bạch y công tử kiếm thuật quả nhiên lợi hại."
Hắn yêu thích võ học, từ nhỏ đã đi theo con đường tập võ, tuy hắn không nhận ra tư chất của mình bình thường, nhưng cũng được danh gia chỉ bảo, dạy dỗ mười mấy năm, đương nhiên có chút nhãn lực, nhất thời nổi lên ý đồ chiêu dụ.
Còn nữa, dùng cành cây đánh thắng thiết kiếm, dù là người ngoài nghề cũng nhìn ra thực lực.
"Đúng là lợi hại, chỉ tiếc đôi mắt......!Không biết là đệ tử nhà ai."
Tông Vĩnh Liễu phụ họa theo, cố ý quấy rầy chuyện tốt của Tông Nguyên Vũ: "Vương gia nếu thấy hứng thú, không bằng đến gần xem thử?"
Ngu Bắc Châu căn bản không muốn nói chuyện với Lục hoàng tử.
Y nhìn công tử áo trắng đang được mọi người tán thưởng, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu, tự nhấc chân đi tới.
Lục hoàng tử liên tiếp bị ngó lơ cũng cố gắng nở ra nụ cười trên mặt.
Nếu không phải ba chữ Bắc Ninh Vương đại biểu quyền lực quá nhiều, hắn đường đường là Hoàng tử của Đại Uyên sao có thể phải hạ mình đến mức dựa vào sắc mặt người ta để nói chuyện?
Thật sự là phụ hoàng quá mức chuyên quyền độc tài, sau khi đăng cơ chẳng thà bị lưu danh bạo quân trong sử sách cũng muốn chỉnh đốn triều đình.
Ông không chỉ kế thừa ưu thế khi cầm binh, nắm giữ binh quyền bằng dao bén, còn hất đổ danh gia vọng tộc đã cắm rễ lâu năm xuống vực sâu.
Dựa lưng vào thế gia là ưu thế của Tông Vĩnh Liễu, cũng là vốn liếng để hắn tranh giành.
Nhưng mà, không có hoàng tử trưởng thành nào được gia phong.
Là thân tín của Uyên Đế, Ngu Bắc Châu trong tay nắm thực quyền, đương nhiên có thể tùy ý không chừa mặt mũi cho hắn.
Trái phải bọn họ cũng không làm gì được Bắc Ninh Vương, đành phải cắn răng nuốt vào bụng.
Quan trọng nhất, vẫn là binh quyền trong tay Ngu Bắc Châu.
Không được, Bắc Ninh Vương người này, hắn nhất định phải lôi kéo.
Nghĩ như vậy, Lục hoàng tử tiếp tục cắn răng theo sát.
Bên kia, Tông Lạc không nhanh không chậm thu cành cây.
Sau một hồi tỷ thí, hoa quế nở rộ trên cành đã tán loạn, chỉ còn lại một cành cây trơ trụi.
Hiện giờ cũng không ai ghét bỏ cành cây tầm thường này, tựa như không ai dám coi thường vị công tử bạch y phong nhã mù loà.
Trước khi song phương xuất kiếm, có bao nhiêu người không coi trọng hắn.
Sau khi tỷ thí kết thúc, bọn họ đều bị chấn động vô cùng.
Đây chỉ là một cành cây sao? Cành cây đánh rơi thiết kiếm, thật sự là chưa từng nghe, chưa từng thấy.
Nếu đem cành cây đổi thành kiếm, vậy uy lực sẽ mạnh đến mức nào?
Kỳ thật, Tông Lạc cũng dính hào quang của Quỷ Cốc.
Ẩn sĩ thế gia điển tịch phong phú, lời này không giả.
Nhưng Quỷ Cốc truyền thừa nhiều năm cũng không kém.
Tình cơ, trang thứ hai của tàn quyển Kiếm Thánh kia, Tông Lạc đã được xem qua ở Quỷ Cốc, hiện giờ giải được kiếm pháp của Công Tôn Du, chỉ có thể nói là trùng hợp.
Trùng hợp đến mức hắn cũng đang buồn bực, thầm nghĩ chẳng lẽ trong , Ngu Bắc Châu chính là dùng tàn quyển trang thứ hai này thu phục Công Tôn Du làm tiểu đệ? Chẳng lẽ hắn còn đoạt cảnh nam chính? Nói thế nào cũng không thể trùng hợp như vậy chứ?
Ở phía đối diện, Công Tôn Du giống như bị đóng băng, thật lâu không nói lời nào.
Tông Lạc đang định mở miệng, chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh rất quen thuộc.
"Luận kiếm vừa rồi thật đặc sắc, xin hỏi công tử là cao đồ học phái nào?"
Có thể không quen thuộc sao, vừa nghe đã biết là Ngũ hoàng đệ không có đầu óc của hắn.
Tông Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Mấy vị hoàng tử đến xem, Ngu Bắc Châu chắc cũng ở gần hắn.
Sở dĩ xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, chắc hẳn là do mị lực phi thường của nhân vật chính, vừa lên sàn đã khiến đám đông lặng ngắt như tờ.
Tông Lạc ôn nhu nói: "Tại hạ bất tài, chỉ là một tán nhân, ngày thường được Nho gia chiếu cố, có thể thắng được vị huynh đài đây là do may mắn."
Giọng nói nam nhân vừa phát ra, trong lòng mấy vị Hoàng tử càng thêm cổ quái.
Vừa rồi chỉ nhìn một bên mặt thôi đã cảm thấy quen quen, nhưng ở xa, lại bị dải lụa trắng chắn ngang, nhìn không rõ lắm, cho nên mới đ è xuống không nhắc tới.
Nhưng bây giờ đến gần, càng nhìn càng thấy quen, ngay cả giọng nói cũng quen thuộc như vậy.
Tông Thừa Tứ như là nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi, đang muốn đưa tay kéo Tông Nguyên Vũ lại, không ngờ Tông Lạc đã chủ động nghiêng người.
Đợi đến khi thấy rõ mặt bạch y công tử, lần này không chỉ Tông Nguyên Vũ, ngay cả Tông Thừa Tứ tâm tư thâm trầm nhất cũng sợ tới mức vô thức lùi một bước về phía sau, nét mặt vô cùng căng thẳng.
"Tam hoàng huynh?!!"
Lời này vừa nói ra, không ít học sinh vây xem đều mở to hai mắt.
Tông Nguyên Vũ là người có phản ứng lớn nhất ở đây.
Năm đó sau khi Tông Lạc từ Vệ quốc kết thúc làm chất tử trở về Đại Uyên, ngẫu nhiên biết được trong mấy vị hoàng đệ chỉ có hắn chuyên chú học võ công, đi theo con đường dẫn binh đánh giặc, vì thế bình thường thao luyện cho hắn không ít, đương nhiên hiệu quả không nhiều.
Nhưng mà điều này khiến cho Tông Nguyên Vũ trong nửa năm trên người không có khối thịt nào không ê ẩm, nhìn thấy khuôn mặt này liền tự động nhớ lại thời kỳ đáng sợ đó.
"Hoàng đệ cẩn thận!"
Tông Thừa Tứ kịp thời phản ứng, vội vàng quát lớn một câu: "Hiếu Khác thái tử nghi phạm thanh linh, phong thần hiên cử*, lại vì nước hy sinh tính mạng, sao có thể tùy tiện an bài."
*Nghi phạm thanh linh, phong thần hiên cử: phong thái thanh cao, diện mạo hiên ngang đáng được phong thần.)
Tông Lạc: "......"
Tuy rằng biết sau khi mình thoát chết bỏ đi, được phụ thân gia phong thụy hào Thái tử, nhưng khi hắn thật sự đứng ở chỗ này, nghe Tông Thừa Tứ nói như vậy, lại cảm thấy vô cùng châm chọc.
Khi còn sống tính mạng bị xem thường, sau khi chết lại trở thành Thái tử, quả thật buồn cười.
Bên kia, Tông Vĩnh Liễu cũng sửng sốt, nhưng hắn lập tức xốc lại tinh thần, tranh thủ đi lên bỏ đá xuống giếng: "Ngũ hoàng huynh, lời này nếu bị phụ hoàng nghe thấy, sẽ không ổn đâu."
Tuy rằng vừa rồi đột nhiên gặp mặt, Tông Vĩnh Liễu không khỏi hoảng loạn.
Nhưng hắn thông minh hơn Tông Nguyên Vũ không có đầu óc nhiều, cẩn thận suy nghĩ một chút, liền tìm ra điểm mấu chốt.
Chuyện Hàm Cốc Quan năm ngoái, quân binh không tìm được gì, các nước không có tin tức, cái chết của Tam hoàng tử cũng xem như chắc chắn, không ít thần tử liên tiếp đưa tấu chương khuyên Bệ hạ bớt đau buồn, sớm mai táng vào hoàng lăng.
Chuyện khác không nói, nhưng trong kinh thành, kẻ ngóng trông Tam hoàng tử chết trận sa trường cũng nhiều lắm, mấy vị hoàng tử tất nhiên nằm trong số đó.
Đối thủ lớn nhất tranh ngôi Thái tử đã chết, bọn họ không chừng còn chạy đến Vu từ đốt thêm mấy nén nhang.
Nếu Tam Hoàng huynh không chết thì sao?
Trong nháy mắt, Tông Vĩnh Liễu nghĩ tới khả năng này.
Nhưng dù sao chân mọc trên người Tam hoàng tử, nếu hắn không chết, chẳng lẽ không biết trở về?
Chỉ bằng xuất thân Quỷ Cốc, kiếm thuật vô song trong thiên hạ, không có khả năng trở về không được.
Tông Nguyên Vũ vẫn chưa hoàn hồn: "Hả? À, à......!Là ta nhất thời nhìn nhầm, công tử đừng trách."
Hắn đứng một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó len lén ngước mắt lên nhìn vị công tử lớn tuổi, thử tìm trên mặt hắn vài điểm không giống Tam hoàng huynh.
Nhưng ngoại trừ đôi mắt bị che khuất, Tông Nguyên Vũ thất thần phát hiện, những chỗ khác đều giống hệt hoàng huynh trong trí nhớ của hắn, nhìn thoáng qua mún mềm nhũn tay chân.
Tông Lạc tốt tính cười cười, "Không sao, Điện hạ cũng là tức cảnh sinh tình, nhớ thương huynh đệ."
Hắn không nói gì còn đỡ, vừa mở miệng, độ tương đồng đạt đến một trăm phần trăm.
Mấy Hoàng tử đều cảm thấy trước mắt mơ màng, phảng phất từ trên người hắn nhìn ra hình bóng vị hoàng huynh trưởng thành ổn trọng.
Ngay khi Tông Nguyên Vũ nổi lên nghi vấn, đang định hỏi thêm vài câu, Công Tôn Du đứng trên đài hồi lâu bỗng dưng mở miệng.
"Chỉ là may mắn?"
Hắn hỏi ngược lại một câu, xem như đáp lại lời Tông Lạc nói lúc trước.
Mặc dù trở thành bại tướng, nhưng sắc mặt Công Tôn Du chẳng những không hề khó chịu thất vọng vì bị đánh bại mà trong mắt còn lộ vẻ sáng ngời, mang theo một tia cổ quái.
Hắn tuy am hiểu khôi thuật mưu lược, nhưng kiếm pháp cũng không tồi, hiển nhiên nhìn ra môn đạo của đường kiếm vừa rồi.
Quan trọng nhất là, từ kiếm ý mới có thể nhìn người chính xác.
Công Tôn Du xưa nay cuồng ngạo, giờ phút này phải xem lại bản thân, giật mình nhận ra hắn cũng giống như phàm phu tục tử, có định kiến khi nhìn thấy người mù, vô cùng hổ thẹn.
"Thua chính là thua, Công Tôn Du ta không phải là người không chịu thua nổi.
Ta bẻ thẻ tên tỷ thí võ công là được."
Nói xong, Công Tôn Du trực tiếp cầm lấy thẻ trúc trong khay, bẻ gãy làm đôi, ném vào trong nước.
Có người đứng xem, nhìn hắn ngông cuồng cảm thấy không vừa mắt, tức thì mở miệng: "Cố công tử chưa từng đăng ký thi thố võ công, ngươi bẻ thẻ tên thì có ích gì?"
Lần này đến lượt Công Tôn Du kinh ngạc: "Kiếm thuật của ngươi cao cường, sao không tham gia tranh tài võ nghệ?"
Tông Lạc cười khổ: "Ta chỉ là một kẻ mù, không nhìn thấy được, làm sao tham gia tỷ thí võ nghệ?"
Đúng vậy, trừ cành cây ra, thứ hút mắt nhất chính là dải lụa màu trắng.
Chỉ trong chốc lát, không ít học sinh than thở điểm này.
Công Tôn Du nhíu mày: "Vậy ngươi quăng thẻ gì? Ta quăng theo là được."
Hắn khom người thiết kiếm lên, ngữ khí hưng phấn: "Có dịp chúng ta lại luận kiếm một lần nữa đi, nhiều năm như vậy, ta còn chưa từng gặp được đối thủ..."
Lời còn chưa dứt, Công Tôn Du chợt cảm thấy miệng hổ đau buốt, kiếm trong tay không thể khống chế, "Kịch" một tiếng rơi xuống đất.
Cách đó không xa, có người đang nghịch hạt gỗ trong tay, âm thanh thờ ơ đột nhiên lạnh xuống, tràn đầy mai mỉa: "Ngươi không xứng."
—----
Chú thích:
*Nhất minh kinh nhân: gáy một tiếng thiên hạ đều biết.
*Tàn trang: trang giấy bị hỏng hoặc thiếu chữ, không được hoàn hảo..