Trong đêm yên tĩnh ở Hoàng thành, tiếng dập đầu truyền đi thật xa.
"Tam điện hạ, cầu xin ngài!"
Người hầu quỳ trên mặt đất, trán chảy đầy máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ngày đó trước khi diễn ra săn nghệ, có lẽ đã có người thấy Diệp Lăng Hàn âm thầm đến Bách gia yến đăng ký tham dự vào ngày cuối cùng, nhất thời nhiều chuyện truyền ra ngoài.
Tin tức đến tai Tông Hoằng Cửu, hắn cực kỳ tức giận, dẫn theo một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào phủ Chất tử, tùy tiện quy tội bất kính với Hoàng tử Đại Uyên, bắt người lại đánh.
Đối điện với Tông Thụy Thần, Tông Hoằng Cửu còn kiềm chế một chút, nhưng khi đối diện với con tin Vệ quốc không người chiếu cố này, Tông Hoằng Cửu sẽ bày trò vui hết mức có thể, không chỉ coi Diệp Lăng Hàn như một con chó để cưỡi, mà còn thường xuyên đánh hắn tới mức ba ngày không thể xuống giường.
Lần này cũng vậy, Tông Hoằng Cửu quyết tâm đánh cho Diệp Lăng Hàn không thể tham gia săn nghệ.
Cho nên những nội thị giỏi công phu kia ngay từ đầu đã rất tàn nhẫn, đấm đá mạnh bạo, chỉ vài cái đã khiến Diệp Lăng Hàn bầm dập.
Người hầu đã sớm bị đá sang một bên, núp vào góc tường chật hẹp.
Hắn run rẩy ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng Hàn cắn chặt răng không nói, khóe miệng toàn là máu, bộ dạng rất thê thảm.
"Tốt, ngày thường làm sao ta lại không phát hiện ra ngươi là khối xương cứng nhỉ?"
Tông Hoằng Cửu hung tợn nói: "Đánh cho bản hoàng tử, đánh chết hắn! Đánh gãy chân hắn đi!"
"Thái tử điện hạ, tội gì phải vậy chứ!"
Người hầu không ngừng rơi lệ cầu xin thương xót.
Săn nghệ ngày mai là cơ hội duy nhất để trở về Vệ quốc.
Nếu hôm nay thật sự bị đánh gãy chân, thì tương lai cũng không còn hy vọng.
Người hầu nghĩ mãi không ra, vì sao chủ tử cắn răng không chịu nói, ngay cả Diệp Lăng Hàn cũng không hiểu.
Hắn trước nay luôn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng lúc này lại học theo những người trung thành ngu xuẩn, im lặng không nói.
Tiếng đấm đá vang vọng khắp cung điện lạnh lẽo.
Ngay khi Tông Hoằng Cửu bảo tay sai cầm dụng cụ tra tấn, muốn bí mật cho Diệp Lăng Hàn nếm thử hình pháp mới được nghiên cứu, người hầu cuối cùng không cầm lòng được mở miệng.
"Là, là Bát hoàng tử! Hắn cố tình giả ngốc!"
Đợi những người này đi rồi, lão nô đi theo Diệp Lăng Hàn từ Vệ quốc đến quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa rửa sạch vết thương trên người Thái tử nhà mình.
"Điện hạ, thực xin lỗi, là lỗi của lão nô, lão nô sẽ nhảy xuống hồ."
Đây là hạ nhân duy nhất hắn mang theo từ Vệ quốc, là người đã đi cùng hắn cho đến bây giờ.
Những năm gần đây, những tùy tùng khác toàn là tai mắt của các Hoàng tử Vệ quốc đặt ở chỗ hắn, còn không thì cũng tham luyến vinh hoa phú quý của Đại Uyên, từ lâu đã rời khỏi phủ Chất tử.
Chỉ còn một chủ tử và một người hầu.
Thanh niên áo tím khép hờ mắt: "Ta không trách ngươi, đừng đi."
Tam hoàng tử có ân với chủ tử, Tông Thụy Thần cũng coi như là bằng hữu duy nhất của Thái tử trong Hoàng thành rộng lớn Đại Uyên.
Kỳ thật người hầu trong lòng biết rõ, nếu Tông Hoằng Cửu đánh tiếp, chủ tử có thể kiên trì im lặng hay không còn khó nói.
Chuyện săn nghệ quan trọng thế nào không cần phải nói, so sánh tư tình, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn vào biết ngay, mà chủ tử cũng không phải người không biết phân nặng nhẹ.
Nhưng không nói dù sao vẫn là không nói, chuyện này không phải giả.
Nhưng người hầu không ngờ, lúc Tam điện hạ tìm tới truy cứu trong bãi săn, chủ tử không hề giải thích cho mình một câu, nói ra sự thật, lại chịu một kiếm của đối phương.
Người hầu lúc này nói ra, chỉ mong Tam điện hạ xưa nay cao thượng chính trực có thể nể tình Điện hạ vẫn chưa mật báo, giơ cao đánh khẽ.
Hắn đã tính đến tình huống xấu nhất, nếu Tam điện hạ vẫn không bớt giận, hắn vứt cái mạng quèn này cũng không sao.
"Tam điện hạ, ngài vẫn luôn giúp đỡ những người yếu thế, cầu xin ngài cứu Thái tử đi."
Trong lúc người hầu dập đầu khẩn cầu Tông Lạc, Diệp Lăng Hàn đang nằm trên đất như một vũng bùn khẽ giật đầu ngón tay.
Đau, cả người đau đớn như bị xe ngựa cán qua.
Không có một miếng da lành lặn, giữa hai ch@n như bị xé toạc, hỗn hợp máu tươi và chất dịch nhớp nháp kinh tởm buồn nôn, giống như đem hắn cắt thành hai nửa.
Thanh Tự qua đi, Sứ thần Vệ quốc cũng sắp trở về.
Mấy ngày nay, Diệp Lăng Hàn vẫn luôn nghĩ cách đưa bái thiếp, cầu kiến sứ thần.
Hắn cũng bất chấp có bị người khác phát hiện hay không, vì đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Nếu bỏ lỡ lần này, đến khi Vệ quốc hoàn toàn phế ngôi Thái tử, thì cả đời này Diệp Lăng Hàn cũng đừng mong trở về cố quốc.
Nhưng mà Sứ thần Vệ quốc dường như đã sớm dự liệu, đóng cửa không chịu gặp hắn, bái thiếp gửi đi như đá chìm xuống biển, không thấy hồi âm.
Bất đắc dĩ, Diệp Lăng Hàn đành phải đi khắp nơi hỏi thăm tin tức Sứ thần.
Ngày mai là ngày Sứ thần về nước, đêm nay lúc dùng bữa, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức, nói sứ thần mấy ngày nay đều ở phủ Bạch Đình Úy uống rượu mua vui, nghe đàn xem hát.
Diệp Lăng Hàn đột nhiên cảm thấy bất an.
Đây là cành cao mà hắn từng leo trước đó, Bạch Thái Ninh chính là đích tử của quý phủ, là kẻ nhục mạ hắn ở Thanh Tự.
Trong lòng hắn biết.
Đây là tin tức cố ý đưa tới trước mặt hắn.
Buổi tiệc hôm nay, chỉ sợ là Hồng Môn Yến.
Nhưng Diệp Lăng Hàn lại không thể không đi.
Nếu hắn hoàn toàn từ bỏ, thanh thản làm một con tin ở Đại Uyên, cả đời này an phận ở đây, tuy không được vinh hoa phú quý, ít nhất cuộc sống cũng không tệ.
Nhưng Diệp Lăng Hàn lại muốn trở về, hắn có dã tâm, muốn lấy lại những thứ thuộc về mình, cho nên không tiếc trả giá.
Vì vậy, hắn đã đi.
Vừa mới vào cửa, Bạch Thái Ninh liền sai mấy tên nam nhân vạm vỡ không biết từ đâu ra, ấn hắn xuống đất.
Sứ thần Vệ quốc đứng bên cạnh gã, chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng cười nhạo mấy tiếng, giống như đang xem tên hề diễn xiếc.
Mấy canh giờ tiếp theo là những hồi ức tối tăm và đau đớn nhất của Diệp Lăng Hàn, quả thực quá kinh hoàng, không khác gì địa ngục.
Trong quá trình này, hắn đã vô số lần muốn cắn lưỡi tự sát, thế nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng hắn lại bùng lên càng lúc càng mãnh liệt, gần như nuốt chửng cả người hắn.
Trước khi bị ném ra ngoài, sứ thần Vệ Quốc khinh miệt nhìn hắn: "Thất hoàng tử nói ngươi tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu, cần phải đề phòng nhiều hơn.
Không ngờ quả thật như vậy, ngay cả chuyện bán thân nhục nhã mà cũng đi làm, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt."
Thất hoàng tử trở thành Thái tử kế nhiệm của Vệ quốc là chuyện đã chắc như ván đóng thuyền.
Từ đầu đến cuối, Diệp Lăng Hàn chỉ là một quân cờ bị người đùa bỡn.
Bọn chúng đã sớm đoán được phản ứng của hắn, giống như treo cà rốt trước mặt một con lừa, vĩnh viễn không để con lừa có cơ hội nếm được cà rốt.
"Yên tâm đi." Sứ thần nói: "Ta sẽ bẩm báo chuyện Diệp thái tử bồi rượu làm kỹ ở Đại Uyên lên Bệ hạ."
Ngay sau đó, hắn bị ném ra khỏi phủ.
Toàn thân chật vật không chịu nổi, chỉ còn một mảnh áo rách che thân.
Đầu óc Diệp Lăng Hàn vẫn đang hỗn loạn, nghe không rõ người hầu đang nói gì, chỉ theo bản năng mở miệng, thều thào nói: "Đến phủ Bắc Ninh Vương."
Nghe thấy âm thanh của hắn, người hầu vội vàng quay đầu lại: "Điện hạ, Thái tử điện hạ!"
Người hầu không ngừng kêu gọi, rốt cục cũng khiến Diệp Lăng Hàn tỉnh táo một chút.
Hắn miễn cưỡng ngước mắt, ánh mắt cứng đờ khi chạm vào góc áo màu trắng trước mặt.
Vạt áo thêu hoa văn vàng sậm cầu kỳ phức tạp, khắp Đại Uyên chỉ có một người.
Tuyết từ trên trời rơi xuống dường như không bao giờ kết thúc, giống như nhiệt độ băng giá trên con đường đá xanh, đông lạnh thân thể của Diệp Lăng Hàn, từ da thịt đông lạnh đến máu xương, từ máu xương đông lạnh đến đáy lòng.
Diệp Lăng Hàn không thể nào ngờ, lúc mình chật vật và chán ghét nhất, lại bị đối phương nhìn thấy.
Hắn thậm chí không có dũng khí nhìn lên.
Người kia giống như trăng trên trời, hoa trong nước, mà hắn lại dơ bẩn giống như bùn dưới đất, bụi trên đường.
Tông Lạc cầm ô, bước đến gần từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng cũng thấy rõ thứ trên người Diệp Lăng Hàn.
Đối phương hoàn toàn khoả th@n, hai chân không che đậy được thò ra từ trong góc áo, cho dù không bị tra tấn nhưng vẫn không thể tự chủ mà run rẩy.
Trên đó một mảnh tím xanh, tràn đầy dấu tay và vết bấm, máu tươi đầm đìa trộn lẫn với chất dịch màu trắng đục chảy xuôi xuống đường vô cùng bẩn thỉu.
Tuy rằng nghe được cuộc nói chuyện, biết Tam hoàng tử thật sự không nhìn thấy, Diệp Lăng Hàn vẫn rụt vào trong áo, mặc dù đau đến thấu tim vẫn không dừng lại.
Giống như đang ôm hy vọng che đậy được chỗ hỗn độn nhục nhã kia, cũng giống như đang kéo lấy một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Bạch y Hoàng tử nhíu mày.
Hắn vốn không phải là thẳng, hơn nữa giữa các nước thịnh hành nam phong, mấy năm trước ở mấy cái nước nhỏ còn có quốc vương công khai nuôi dưỡng nam sủng, thậm chí sau khi sắc phong nam phi nam hậu, dĩ nhiên không thể nhìn không ra Diệp Lăng Hàn đã gặp phải chuyện gì.
Khó trách.
Hắn nhớ lại trước khi xuyên sách có trượt xem phần bình luận, thấy không ít độc giả khi bình luận về Diệp Lăng Hàn đều thêm vào hai chữ đau lòng, còn hay kèm theo một câu: "Gặp phải chuyện như vậy, không hắc hóa mới lạ, thật là thảm quá mà."
Kiếp trước Tông Lạc cũng rất tò mò, mặc dù lúc đầu Diệp Lăng Hàn đúng là không từ thủ đoạn, nhưng cũng không có phát rồ đến mức trở nên điên cuồng ngập trong bùn đất, hoàn toàn vứt bỏ luân thường đạo lý như lúc về sau.
Nếu đã từng xảy ra chuyện này, thì cũng có thể hiểu được.
Hơn nữa vừa rồi, Tông Lạc nghe thấy Diệp Lăng Hàn yếu ớt yêu cầu người hầu đưa hắn đến phủ Bắc Ninh vương, chắc là muốn cầu xin Ngu Bắc Châu giúp đỡ.
Dưới tình huống như vậy, đừng nói Ngu Bắc Châu giúp hắn, chỉ cần y chìa tay ra một chút, với bản tính cố chấp của mình, hắn sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tôn sùng y giống như một vị thần linh duy nhất trong lòng.
Khó trách kiếp trước Diệp Lăng Hàn về sau tự ti đến cực điểm, nhân cách hắc hóa vặn vẹo, chỉ đối tốt với một mình Ngu Bắc Châu.
"Tam điện hạ." Người hầu vẫn cố hết sức khẩn cầu.
Diệp Lăng Hàn muốn bảo hắn câm miệng, nhưng cổ họng chỉ phát ra được âm thanh gào thét như ống thông gió.
Tông Lạc thở dài trong lòng, thu ô đưa tới.
Hắn luôn khinh thường những loại thủ đoạn ép buộc đê tiện như vậy.
Hơn nữa, mặc dù hắn có thành kiến với Diệp Lăng Hàn, nhưng xét cho cùng, kẻ mật báo là Diệp Lăng Hàn kiếp trước.
Tông Lạc có chút kinh ngạc vì Diệp Lăng Hàn đời này không nói ra, người hầu nói không sai, không làm chính là không làm.
Nhân quả cách nhau một ý niệm.
Ngày trước Tông Lạc nhờ Huyền Kỵ chiếu cố Diệp Lăng Hàn, là vì hắn biết việc làm con tin ở một nước khác rất khó khăn.
Nếu không phải năm đó Vệ quốc Ngu gia muốn bỏ trứng vào hai giỏ, gần như quy hàng Đại Uyên, còn cố quốc càng ngày càng mạnh, hình thành uy hiếp âm thầm, thì e rằng Tông Lạc cũng không khá hơn.
"Cầm lấy chiếc ô này, đến phủ của ta tìm Liêu quản gia, ông ấy biết nên làm thế nào."
Tông Lạc cởi áo ngoài của mình ra, cúi xuống khoác cho con tin Vệ Quốc đang lộ da thịt trong gió lạnh, sau khi làm xong hết thảy, không chút do dự xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề chạm vào Diệp Lăng Hàn.
Nhìn bóng lưng thanh cao thoát tục của nam nhân, không biết vì sao, Diệp Lăng Hàn vô cùng đau khổ, tâm như tro tàn.
Cái gì kiêu ngạo, cái gì tôn nghiêm, tất cả đều không đáng một xu.
Con tin Vệ Quốc nắm chặt chiếc áo khoác sạch sẽ không hợp với mình, cả người run rẩy: "Ngươi chê ta bẩn sao?"
Hoàng tử bạch y không quay đầu lại, tiếp tục đi về hướng phủ Bắc Ninh Vương..