Màn đêm vừa buông xuống không lâu, phủ Tứ hoàng tử sáng đèn rực rỡ.
Toàn bộ người trong hoàng thành đều biết Tứ hoàng tử bản tính phong lưu, đêm đêm vui vẻ.
Hôm nay mời gánh hát đến quý phủ hát hí khúc, ngày mai mời vũ nương biểu diễn riêng, ngày mốt dứt khoát qua đêm ở phố Hoa Liễu, tóm lại cuộc sống về đêm vô cùng đặc sắc, không hề trùng lặp.
Không khí trong phòng khách ngập tràn xuân ý.
Vũ nương mặc áo vân thường ở trung tâm xoay tròn nhảy múa, tay áo như rắn lên xuống sóng sánh.
Bên cạnh không ít công tử bột đã say bét nhè, ăn mặc hoa hoè, ôm ấp mỹ nhân, thỉnh thoảng hứng lên, liền trực tiếp vẫy tay về phía vũ đài, mỹ nhân sẽ dừng lại, gửi một ánh mắt thu thuỷ, phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Chẳng trách thế nhân đều nói phủ Tứ hoàng tử mới là thanh lâu lớn nhất hoàng thành, lời này quả không sai.
Để che giấu mục đích thật sự của mình, Tông Thừa Tứ đã bỏ ra rất nhiều vốn.
Mặc dù các Hoàng tử xuất thân không giống nhau, nhưng Đại Uyên Tông Chính đối xử với từng vị Hoàng tử đều công bằng.
Đặc biệt là Hoàng tử xây phủ bên ngoài, tuy rằng không có phong vương, nhưng bổng lộc hàng tháng vẫn phát đầy đủ, không có tình trạng thiếu hụt.
Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử gia nghiệp lớn, tất nhiên không quan tâm đến số tiền này.
Đối với bọn họ, thưởng nhân tài, khao quân đội, tiền bạc lúc nào cũng tiêu như nước.
Chỉ có Tông Thừa Tứ, mặc dù có chút bổng lộc trong tay, nhưng hiển nhiên không đủ để tạo dựng thế lực.
Những thứ có thể thật sự xây dựng nền móng như quyền lực quân sự hay vận chuyển hàng hóa của triều đình lại hoàn toàn vượt xa tầm tay của hắn.
Bất đắc dĩ, Tông Thừa Tứ chỉ có thể chuyển hướng, chiêu mộ đủ hạng người, một phần dùng để thu thập tình báo, một phần khác cũng coi như kết giao bằng hữu ăn chơi, dùng tiền nuôi những người rảnh rỗi, duy trì hình tượng công tử phong lưu của mình.
Chính nhờ hành vi lối sống của Tông Thừa Tứ nhiều năm không đổi, đã khiến cho Tông Nguyên Vũ và Tông Vĩnh Liễu cùng một đám môn khách buông lỏng cảnh giác, bỏ qua sức mạnh mà hắn đã âm thầm tích lũy.
Mặt khác, Tông Thừa Tứ cũng rất giỏi nắm bắt những người này.
Đơn giản chính là tiền, sắc, quyền, chỉ cần nắm giữ một trong những điều này đều có thể đứng vững.
Công Tôn Du lẫn vào đám người này, lặng lẽ thu mình vào góc khuất, dường như luôn luôn đang rót rượu, nhưng thực tế lại chưa bao giờ để rượu ướt môi.
Người thông minh phải học cách tự mình đưa ra nhược điểm.
Nếu một người thông minh không có nhược điểm, điều đó có nghĩa là không thể kiểm soát được.
Sau khi giả vờ gia nhập phe tứ hoàng tử, Công Tôn Du đã thể hiện ra hình ảnh bên ngoài kiêu ngạo, tự cho là mình là siêu phàm, cần được công nhận.
Mỗi khi trong phủ tổ chức tiệc tùng, hắn chưa bao giờ vắng mặt, vả lại nhiều lần uống đến say mèm, trái ôm phải ấp.
Sau khi quan sát một thời gian, Tông Thừa Tứ cảm thấy yên tâm.
Hắn ban đầu muốn giao hảo với Bắc Ninh Vương, nhưng y tính tình thất thường, nói trở mặt là trở mặt, sau khi hồi kinh dù thế nào cũng không liên lạc được, lại thân cận với lão Lục, khiến hắn cảm thấy vừa gấp vừa tức trong lòng.
Công Tôn Du xuất thân nghèo khó, nhưng tài năng không thể nghi ngờ, vẻn vẹn chỉ là vài chuyện nhỏ, cũng đủ để Tông Thừa Tứ nhìn ra năng lực của hắn.
Có một mưu sĩ như vậy hỗ trợ, quả thực như hổ mọc thêm cánh.
Đặc biệt là sau sự việc bại lộ của Tông Hoằng Cửu lần trước, Tông Thừa Tứ càng cảm thấy may mắn vì mình đã nghe xong lời Công Tôn Du, không vì lợi ích trước mắt mà nhúng tay vào, chỉ giật dây phía sau, bảo đảm đắp toàn bộ nồi lên đầu Tông Hoằng Cửu.
Quả nhiên, Uyên Đế hạ lệnh điều tra rõ việc này, sau khi tin tức Tông Hoằng Cửu bị giam lỏng trong cung truyền ra, Tông Thừa Tứ nghĩ đến mà sợ.
Lần này, phụ hoàng đã quyết tâm trừng phạt.
Từ đó, Công Tôn Du cũng được thăng chức thành tâm phúc của Tông Thừa Tứ.
Vừa lúc Tông Thừa Tứ thiếu người, sau nhiều lần thăm dò kỹ lưỡng, cảm thấy Công Tôn Du trung thành, mới cùng hắn nói chuyện suốt đêm, tẩy não một phen, ủy thác trọng trách.
Những kẻ rảnh rỗi trong phủ Tứ hoàng tử biết chuyện, tranh nhau nịnh bợ hắn.
Lúc này, Công Tôn Du có thể tiếp tục kiêu ngạo và phớt lờ bất cứ ai.
Hắn ngồi chờ đợi đã lâu, rốt cuộc nghe được tiếng hạ nhân bên ngoài thông báo: "Tứ điện hạ đến --"
Tông Thừa Tứ vừa từ cung cấm trở về, sắc mặt u ám, biểu hiện lo âu nôn nóng.
Hắn sải bước đi vào đại điện, vứt bỏ phong thái thường ngày nguỵ trang, trực tiếp hất văng những vũ công đang chắn trước mặt mình, khiến các nàng ngã xuống đất kêu lên, cả người run lẩy bẩy.
"Cút ra hết cho ta!"
Tông Thừa Tứ vô cùng khó chịu, nghe những tiếng oanh oanh yến yến này liền đau đầu, lập tức nổi giận.
Đây là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh như vậy trước mặt mọi người.
Ai cũng biết Tứ hoàng tử yêu thích người đẹp, thấy hắn tức giận, bọn họ vội quỳ xuống, không dám nhặt hoa cầu áo sóng trên sàn, nhao nhao tản đi như chim thú.
Công Tôn Du nắm chắc trong lòng, chờ đến khi mọi người trong điện rời đi hết, hắn mới tiến lên hỏi: "Tứ điện hạ, ngài sao vậy...?"
Tông Thừa Tứ đang tức giận, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, khuôn mặt mang vẻ hung ác nham hiểm: "Công Tôn huynh đệ, ngươi không biết đâu, chúng ta bị lừa từ lâu rồi."
Khi nghĩ về những điều Tông Hoằng Cửu ấp a ấp úng nói qua bức tường, Tông Thừa Tứ cảm thấy trong lòng nổi lên một cơn giận dữ.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, khi Tông Hoằng Cửu nói rằng Tông Lạc đã xuất hiện trong cung để cứu Tông Thuỵ Thần trước khi Bách gia yến bắt đầu, thực ra Tông Thừa Tứ chưa bao giờ mất trí nhớ, hắn biết rằng hắn đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Tông Lạc.
Nghĩ tới đây, Tông Thừa Tứ không ngừng cười lạnh.
Hoàng huynh của hắn, quả thật rất có năng lực, ngay cả hắn cũng bị lừa.
So ra, điều này càng tăng thêm lợi thế cho một bí mật khác mà Tông Hoằng Cửu chậm chạp không chịu tiết lộ.
Mặc dù Tông Hoằng Cửu trong lúc tuyệt vọng hoang mang đã tiết lộ bí mật của Tông Lạc cho Tông Thừa Tứ.
Nhưng hắn cũng biết rõ mình hiện đang cô độc không người giúp đỡ trong cung, nếu nói hết tất cả một lần, có thể bản thân sẽ trở thành một quân cờ bị vứt bỏ.
Cho nên hắn nói thẳng với Tông Thừa Tứ, nếu Tứ hoàng huynh cứu hắn ra, hắn sẽ tiết lộ bí mật còn lại.
Tông Hoằng Cửu chỉ tiết lộ đôi ba câu về bí mật đó.
"Tứ hoàng huynh hẳn là không biết...!lần đầu tiên đệ bị phụ hoàng phạt chép sách, đến hoàng lăng quét mộ Tam hoàng huynh, là bởi vì đệ vô tình nghe được mật đàm giữa phụ hoàng và Bùi thừa tướng ở Chương cung.
Nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện là....!về chuyện lập Thái tử.
Lập Thái tử!
Tông Thừa Tứ giật mình.
Đối với chuyện Thái Vu suy đoán quốc sự, hắn tất nhiên là tin.
Tuy nhiên, tin thì tin, nhưng trong phạm vi nhất định, Hoàng đế hoàn toàn có thể chi phối kết quả của Vu tế đại điển.
Dù tự tay chiêu binh mãi mã cho ứng cử viên Thái tử mình muốn, hay học theo Tiên đế mượn cớ mộc bài không cánh mà bay, trực tiếp công bố Thái tử...!Nói chung, thái độ của Uyên Đế trong việc này chắc chắn quan trọng nhất.
Chỉ là tiểu tử Tông Hoằng Cửu này vô cùng ranh mãnh, Tông Thừa Tứ kỳ thật không tin lời hắn lắm, ngộ nhỡ hắn bịa chuyện để thoát khỏi tình thế khó khăn, vậy chẳng phải kết quả sẽ như công dã tràng mà còn bị đánh ngược.
Rõ ràng Tông Hoằng Cửu coi bí mật này là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình, nên Tông Thừa Tứ không có ý định tiếp tục tấn công Tông Hoằng Cửu.
Tiểu tử mới mười tuổi còn có thể qua mặt được hắn sao? Đợi đến lúc cùng đường, vẫn phải ngoan ngoãn nói ra thôi.
Việc cấp bách hiện giờ chính là vấn đề của Tông Lạc.
Mỗi lần Tông Thừa Tứ nghĩ về việc mình hao hết tâm tư để lôi kéo Tông Lạc, thậm chí còn vu oan cho Tông Hoằng Cửu trong sinh thần Uyên Đế, hắn tức không chịu được.
"Tông Hoằng Cửu đúng là phế vật mà! Nếu nó nói sớm cho bản hoàng tử biết, bản hoàng tử đâu có lâm vào hoàn cảnh bị động như thế?
Tông Thừa Tứ đi tới đi lui trong đại điện, tức giận ngút trời: "Bây giờ thì tốt rồi, đã tặng đi một nửa viên đan dược, tín hiệu lấy lòng giao hảo cũng đã được phát ra.
Hắn thì hay lắm, giả bộ hộc máu trong đại thọ phụ hoàng, rõ ràng Mãn Đình Xuân đã bị con tin Vệ quốc kia chặn lại, đến cuối cùng hắn lại đạp lên bản hoàng tử, không tổn hao gì vào ở Vũ Xuân cung! Thật là không thể chấp nhận được!"
Từ khi Tông Thừa Tứ sinh ra tới giờ, hắn chưa từng bị ai chơi khăm như thế.
Bây giờ trong lòng hắn, Tam hoàng huynh thanh cao trong sáng đã hoàn toàn biến thành một con quỷ lòng dạ cực sâu, tâm tư xảo trá khôn lường, giở trò quỷ quyệt.
Trước kia sao hắn không nhìn ra chứ?
"Vụ việc đại thọ của phụ hoàng, lăn qua lăn lại một hồi, hao hết tâm tư, ai ngờ bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở đằng sau, bản hoàng tử vậy mà lại là con bọ ngựa kia!"
Tông Thừa Tứ hung hăng quét sạch rượu thịt trên bàn, mặc cho chúng văng đầy đất.
Tam hoàng huynh đã được phụ hoàng cho phép ở tạm Vũ Xuân cung, mời rất nhiều danh y thiên hạ chữa trị.
Điều này cho thấy, dù Tam hoàng tử lúc trước không được sủng ái, nhưng sau trận Hàm Cốc Quan, Uyên Đế cuối cùng cũng áy náy trong lòng, cho nên mới làm vậy.
Và hiện giờ, Tam hoàng huynh đang lợi dụng sự áy náy này để làm chuyện có lợi cho hắn.
Nếu như ngộ nhỡ......!Đến trước tháng sáu năm sau, đôi mắt của hắn sẽ phục hồi như một kỳ tích....
Tông Thừa Tứ quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân, Tam hoàng huynh thậm chí còn không được phụ hoàng quan tâm bằng hắn, tự nhủ rằng không có nửa viên tiên đan còn lại, đôi mắt của Tam hoàng huynh chắc chắn không thể nhanh chóng hồi phục.
Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện tự mình đi dâng tiên đan phục hồi thị lực, Tông Thừa Tứ liền tức muốn ói máu.
Cao tay! Thật sự rất cao tay!
Công Tôn Du hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Tứ điện hạ, xin hãy bình tĩnh, những lúc thế này càng phải bình tĩnh để suy nghĩ đối sách."
Hắn bắt đầu triển khai kỹ năng lừa dối của mình: "Tuy nói chúng ta đã bị lừa, nhưng ngược lại, bên phía Tam hoàng tử có lẽ vẫn cho rằng chúng ta chẳng hay biết gì hết, nếu lợi dụng tốt điểm này, chúng ta sẽ chiếm được ưu thế."
Nghe hắn nói vậy, Tông Thừa Tứ quả thật ngừng lại, trầm tư suy nghĩ.
......
Sau khi lừa gạt và ổn định Tông Thừa Tứ, Công Tôn Du mới thong thả trở về phòng khách mà phủ Tứ hoàng tử đã chuẩn bị cho hắn.
Những điều hắn vừa nói, trừ việc hắn trở về mật báo với chúa công ra, từng câu từng chữ đều là thật.
Về phần Tông Thừa Tứ, hiện giờ thế lực của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vẫn còn, cho dù hắn biết Tông Lạc không có mất trí nhớ, cũng không thể gây sóng gió.
Điều thực sự khiến Công Tôn Du quan tâm, chính là bí mật mà Tông Hoằng Cửu không tiết lộ.
Hắn cởi giày lên giường, suy tư một lát rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngày thường đầu óc Công Tôn Du không ngừng suy tính, cho nên hắn có một quy tắc, chỉ cần đắp chăn là sẽ không suy nghĩ gì, chuyên tâm vào giấc.
Không biết qua bao lâu, người trên giường lâm vào ác mộng, vẻ mặt thống khổ.
Công Tôn Du mơ thấy mình đang đứng trên tường thành cao ngất.
—------.