Giọng nói của chú hề thu hút sự chú ý của mọi người về phía những con búp bê trên bục cao.
Chú hề vừa nói vừa giơ lên một con búp bê nam tóc đen đội vương miện và mặc áo choàng.
"Nhà vua thực sự không muốn ngôi vị này.
Ngài không anh minh cũng không dũng cảm, và ngài biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.
Tuy nhiên, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi, và vị vua cuối cùng đã trở thành người cai trị đất nước."
Bọn trẻ thì thầm, hỏi tại sao ông ấy không muốn trở thành người quyền lực và giàu có nhất vương quốc.
Mặc dù là giả nhưng chiếc vương miện lấp lánh và chiếc áo choàng lông trông vẫn rất ngầu.
Mọi người đều thích quyền lực mà.
Tôi nhìn con hình nộm đó với vẻ mặt cay đắng.
Thực tế là không nhiều người biết rằng quyền lực đi kèm với nghĩa vụ.
Câu chuyện tiếp tục.
"Vị quốc vương ấy yêu một người phụ nữ.
Tôi tin rằng chỉ có người phụ nữ đó mới có thể mang lại cho quốc vương sự bình thường, thứ mà ngài có làm việc chăm chỉ cả đời cũng không thể đạt được.
Tuy nhiên, vì không thể mang theo một người phụ nữ là thường dân nên quốc vương đã lừa cô ấy làm cung nữ và đưa cô về lâu đài".
Tôi xoa xoa cẳng tay một lúc, cảm thấy lạnh người.
Không phải người ta nói mùa xuân của Meinhardt đến sớm hơn sao? Mặc dù tôi đã ở phía Bắc một thời gian, nhưng tôi cảm thấy thời tiết này hơi lạnh.
"Nhưng quốc vương đã có người sẽ cưới và trở thành hoàng hậu."
Chú hề nói, tay kia nhấc một con búp bê có gắn rất nhiều ruy băng và ren lên.
"Hoàng hậu không có chút ý định nào từ bỏ vị trí của mình cho một người hầu gái.
Thế nên bà muốn loại bỏ người hầu gái đi.
Nhưng, dù có là hoàng hậu, làm sao bà có thể đuổi một người mà quốc vương yêu?
"Tất cả những gì bà có thể làm là hành hạ cô gái và tránh xa tầm mắt của quốc vương."
Bà ấy muốn làm nữ hoàng vì yêu vị quốc vương, đúng chứ? Vậy nên mới ghen tị khi người mình yêu lại dành tình cảm cho một người khác?
Đợi đã, có thứ gọi là hệ thống chính phủ trong cuốn tiểu thuyết này không? Có rất nhiều thứ như thế trong tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn ngày nay.
Nếu cứ để cô gái ấy l@m tình nhân hoặc vợ lẽ, thì cũng đâu mất vị trí nữ hoàng, phải không?
Có phải vì diễn xuất quá chân thực, vì bằng cách nào đó câu chuyện này thực sự đã xảy ra.
Tôi xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, rồi tiếp tục theo dõi màn trình diễn.
Thật ngạc nhiên khi một cơ thể nhỏ bé như vậy lại có thể bắt chước nhiều kiểu giọng nói đến vậy.
"Đây chỉ là một vở kịch thôi nhỉ?"
Tôi lẩm bẩm trong khi xem màn múa rối.
Về nội dung thì có vẻ quen thuộc và không có gì đặc biệt.
Sau đó, hoàng hậu đã quấy rối cung nữ và nói dối quốc vương, tạo ra hiểu lầm giữa hai người, sau khi bị xúc phạm rằng đứa bé trong bụng của cung nữ không phải là con của quốc vương, cô đã bị đuổi ra ngoài và kết thúc cuộc đời đau khổ cùng với đứa trẻ.
Tuy nhiên, đứa bé sơ sinh suýt chết cùng mẹ trong một con hẻm lạnh lẽo đã được một thường dân vô tình tìm thấy và đưa về hoàng cung.
Bởi vì khuôn mặt của đứa bé trông rất giống vị quốc vương.
"Sau đó, quốc vương nhận ra rằng mình đã bị hoàng hậu lừa dối và mang về một người phụ nữ khác để đuổi hoàng hậu độc ác kia đi.
Lần này không phải thường dân mà là quý tộc.
Nhưng ngay cả người phụ nữ quý tộc mà nhà vua định dùng làm lá chắn cuối cùng cũng chết thảm như người tình lúc trước của ngài."
Tôi không thường xem phim thể loại drama nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế.
Do quá phổ biến chăng? Không thể được.
Câu chuyện này nghe như muốn để chọc tức người nghe ấy.
Như thể một câu chuyện ai đó bịa ra....
....đợi đã.
Bịa ra?
"Người phụ nữ quý tộc sinh được một cô con gái nhưng lại giấu đi.
Đó là vì cô nhìn thấy đứa con trai của người phụ nữ đó, người bị đuổi ra khỏi lâu đài, đang sống một cuộc sống khốn khổ.
Nếu không thể đánh bại được nữ hoàng thì ít nhất cô cũng muốn cho con mình được tự do..."
Ah.
Chỉ sau đó tôi mới nhận ý nghĩa của câu chuyện này lý do dẫn đến bầu không khí kỳ quái mà tôi cảm nhận được.
Câu chuyện này, do ai đó cố tình bịa đặt, là điều tôi đã từng nghe trước đây......!Đối với vài người khác, nó không chỉ là một câu chuyện.
Tại sao tôi nhận ra sớm hơn?
Đó là câu chuyện về người đang đứng ngay bên cạnh tôi.
"Điện hạ."
Kyle đang đứng im và xem buổi biểu diễn.
Thậm chí không có một cử động nhỏ nào trên vẻ mặt cứng ngắc, vô cảm, thậm chí còn có cảm giác lạnh lẽo.
Đó là cuộc đời của Kyle Jane Meinhardt.
Kyle sinh ra bởi một người mẹ bất lực, được yêu thương nhưng bị bỏ rơi vì hiểu lầm, lớn lên trong bất công và đau khổ.
Khi lớn lên, không ai có thể phủ định dòng máu của anh với vẻ ngoài của, nhưng sự thật đó đã không cứu được Kyle.
Đó là câu chuyện Kyle không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lưng lại với mọi thứ và bỏ đi như thể đang bị truy đuổi vào vùng đất lạnh giá.
Việc người này làm rất dễ dàng, người khác sẽ phải gánh chịu cả đời.
"....Điện hạ."
Có vẻ như lời của tôi không thể chạm đến được anh ấy.
Tôi hạ mắt xuống và nhìn vào tay anh.
Kyle đang siết chặt nắm đấm.
Xương trắng nổi lên và những đường gân xanh dường như đang run rẩy.
Là sự khó chịu và cảm thấy bị xúc phạm.
Để cuộc đời mình, khoảng thời gian khốn khổ ấy, trở thành câu chuyện của người khác......!Nó sẽ giống như việc vứt bỏ tất cả những khoảnh khắc mà bạn đã dày công xây dựng vào cõi ảo ảnh.
Thay vì gọi tên anh lần nữa, tôi đưa tay ra và nắm nhẹ bàn tay đang run rẩy.
Bàn tay cứng rắn lạnh cóng vì máu không được lưu thông.
"Shu."
Một lúc sau, anh ấy nhận ra sự hiện diện của tôi và nhìn xuống, thở chậm rãi.
Giọng anh trầm thấp như đang nghiến chặt răng.
"Ngài không cần nói là ngài ổn."
Sau khi cắt ngang những gì anh ấy định nói, tôi mỉm cười.
"Chúng ta đi ra chỗ khác nhé?"
"......."
"Bây giờ, chúng ta đừng ăn món tôi thích mà hãy ăn món mà Điện hạ thích.
Nơi này khá là rộng, nên tôi nghĩ sẽ có rất nhiều loại đồ ăn ngon.
Hay tôi mua thứ gì khác?"
Tôi nói đùa và kéo tay anh ấy.
Vì là người ăn duy nhất từ đầu đến giờ nên tôi cảm thấy xấu hổ, chỉ lau miệng và đi tiếp.
Anh ấy có vẻ không có tâm trạng tốt, nhưng sẽ ổn thôi.
"Nếu có bất cứ món nào ngài thích, cứ nói cho tôi.
Tôi có thể mua tất cả"
Giọng Kyle dịu đi một chút khi tôi nói một cách tự tin.
"Ngươi có tiền sao?"
Tôi lấy ra một chiếc túi nặng trĩu và khoe.
"Tại sao? Tôi có rất nhiều tiền phải không? Cảm ơn một vị Đại Công tước nào đó đã cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt."
Kyle cau mày và nhìn vào chiếc túi tôi đang cầm.
"Ngươi hầu như không tiêu tiền."
Con mắt tinh tường của ngài thực sự không phải là trò đùa.
Ngài biết luôn tôi đã tiêu bao nhiêu chỉ bằng cách nhìn cái túi sao?
"Ngươi không đến bằng xe ngựa, và dù chỉ thuê ngựa thì cũng phải tốn nhiều hơn."
"Được rồi!"
Tôi nhanh chóng biện minh.
"Tôi đã gặp người tốt, tiết kiệm tiền, và được nhận rất nhiều lời tử tế.
Dù sao thì đó cũng là những đồng tiền quý giá nên tôi muốn sử dụng chúng một cách tiết kiệm."
Đừng cố gắng biết quá nhiều.
Có cách để di chuyển quãng đường dài trong một ngày mà không tốn xu nào.
"Đó là số tiền quý giá, nhưng ngươi lại dùng cho ta?"
Tôi thản nhiên hỏi lại.
"Tại sao lại tôi không được tiết kiệm khi dùng cho Kyle Điện hạ?"
Tôi không vô lương tâm đ ến mức ác ý với người đã cho tôi tiền.
Như để ngăn anh hỏi thêm, tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh và dẫn qua một cửa hàng đông đúc.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa nên đừng nói chuyện nữa.
Và.
Nhìn đằng kia.
Khi là vòng đội đầu à? Nó lấp lánh quá.
Ở đẳng kia là nơi bán vải, và đằng kia là tiệm rèn...!Con đường bên này giống như khu chợ tôi đã đi ở Blake.
Không phải tất cả mọi nơi đều được thiết kế giống nhau sao?
Chà, như Hongdae, Itaewon và Apgujeong đều có vẻ giống nhau đối với người nước ngoài.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì anh ấy đã đi cạnh tôi.
Thỉnh thoảng khi tôi chỉ vào quầy hàng hoặc một đồ vật, anh lắc đầu hoặc nói thêm vài lời.
Tôi nhét một con hamster bông vào tay anh trong khi anh ấy cố gắng từ chối.
"Ngài thích chuột phải không? Bây giờ, hãy để nó bên cạnh giường và thỉnh thoảng vuốt v e nó khi ngài cảm thấy chán nản."
"Ta thích Cashew chứ không phải hamster."
"Cashew là hamster."
"Khác chứ.
Cashew là ma thú."
Anh bướng bỉnh nói.
Tuy nhiên, tên đó vẫn nhét một con búp bê cỡ lòng bàn tay vào túi.
Lời nói và hành động của ngài không hề ăn khớp nhau.
"Cashew là đặc biệt." (Yep, là vợ)
Những lời nơi đột nhiên nghe có vẻ nghiêm túc đến mức tôi dừng lại và ngước nhìn anh.
Có vẻ như anh ấy thực sự nghĩ như vậy.
Cashew khác với những con khác.
Anh thích Cashew vì đó là Cashew.
......!Ồ, cười rồi."
Sắc mặt Kyle trở mềm đi, bầu không khi dịu dàng và ấm áp như thể mùa xuân.
Tôi vô thức ngước lên nhìn anh.
Cười như thế là vi phạm pháp luật đấy.
"Đôi khi, nó còn cư xử như người...!"
"Đi nào! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
Tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh ấy.
"Còn gì nữa không? Nếu ngài muốn quà lưu niệm, tôi sẽ mua.
Có phụ kiện hay gì tương tự không? Thứ ngài cho tôi...!Cái vòng may mắn.
Ở đây có bán chứ?"
Sau đó Kyle chỉ vào không trung.
"Người muốn tìm nó sao? Phía bên kia."
"Hả?"
Kia có cái gì?
Tôi quay đầu lại.
Thực sự có vòng tay.
Nó cũng là chiếc đơn giản với một viên đá quý màu xanh lam gắn trên dây đeo bằng da và trông khá giống với chiếc mà Kyle đã đưa cho tôi.
Ngày nay, vòng tay germanium được bán ở khắp nơi nhỉ.
Y hệt luôn.
"....Ngài có muốn tôi mua cái này không?"
Khi tôi vừa nói vừa nhấc nhẹ chiếc vòng tay lên, Kyle cau mày và hỏi.
"Tại sao lại mua thứ không có tác dụng?"
"Ngài đâu thể chắc được.
Lỡ như nó thực sự đem lại may mắn thì sao."
Một người đàn ông tóc trắng đứng cạnh tôi đang ngắm nhìn những viên ngọc nói với giọng vui vẻ.
"Nó thực sự chứa ma thuật."
Đó là một giọng nói ngọt ngào nhưng có phần lạnh lẽo.
Là phù thủy sao? Ông ta biết liệu cái vòng có ma thuật thật hay không mà.
Không liên quan gì đến tôi, nên sao cũng được (tự bật flag)
Tôi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay Kyle.
"Dù sao, hãy giữ một cái như bùa hộ mệnh.
Nó cũng giống với của tôi, không phải sao?"
"Chỉ chung kiểu thôi..."
Tất nhiên, tổng thể chiếc vòng tay của tôi trông đắt tiền hơn.
Dẫu sao thì! Ngài đâu thể sửa lại được.
"Vẫn giống viên ngọc mà.
Như thể đây là một bộ, và tôi thích nó.
Ngài thấy thế nào?"
Có hơi nhàm chán không? Nhưng tôi không biết mua gì khác cho ngài cả.
"Ngươi đang tin vào mấy trò quảng cáo nhảm đấy."
"Chỉ hôm nay thôi."
"Được."
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của Kyle.
"Lấy cái này đi."
Anh ấy nhìn xuống chiếc vòng tay một lúc lâu, như thể rất thích nó..