*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Haha, Đại Long, hôm nay nhận ca của tôi đi! Lẹ lên, tôi còn sang kia đánh hai con đề."
Mùa đông ở Thành Đô lạnh thấu xương, người vừa lên tiếng co cụm lưng lại, nói với người đàn ông đang bước tới.
Người đàn ông nọ "Ồ" một tiếng, không đáp một câu nhận lời, nhưng chân lại sải rộng hơn, ít bước sau đã vào đến cửa.
Thân hình người đàn ông nọ cao to, không gian vốn đã tù túng vì sự xuất hiện của anh ta lại càng trở nên eo hẹp đi mấy phần.
"Ầy, chìa khóa ở đây, cầm cẩn thận." Đã quen biết được vài tháng, Đại Lưu vẫn không sao dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông nọ.
Mặc dù biết anh ta là đồng nghiệp rất dễ tính, cũng chẳng phải khiếp hãi tướng tá mặt mũi người ta gì cho cam, nhưng hễ mỗi lần vô tình nhìn sang con mắt nọ cứ cảm thấy là lạ không quen được.
Không nghĩ nữa, Đại Lưu sửa sang lại đống thư tín giấy tờ trên bàn, dặn dò mấy câu, thay ca với người đàn ông xong rồi vòng chiếc xe đạp của mình đến hàng xổ số.
Người đàn ông nọ họ Long, tên Long Nghị.
Mấy người quen biết anh ta chung quanh đây đều gọi là Long chột.
Nguyên nhân rõ ràng trên mặt chữ, anh ta chỉ nhìn được một bên mắt.
Thế cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cơ thể mình khuyết thiếu không liên quan gì đến người ta.
Nhưng vì chữa trị chậm trễ, mắt trái của anh gần như không thấy tròng đen, cả con mắt chỉ có một màu trắng hếu.
Khi nhìn thẳng vào người khác, hai con mắt một bên đen một bên trắng làm người ta ghê rợn khiếp vía, thật sự có hơi đáng sợ.
Phúc họa tương y, dẫu cuộc sống mưu sinh khốn khó thế mà Long Nghị với vẻ bề ngoài ấy vẫn tìm được một công việc đủ lo thân ấm no giữa lòng thành phố tấc đất tấc vàng này.
*Phúc họa tương y: trong phúc tiềm tàng hiểm họa, mà trong họa cũng phúc.
Bảo vệ cần phải có ít món võ nghệ, tốt nhất phải đàn áp được một nhóm người.
Diện mạo vừa nhìn đã biết cường tráng dữ tợn đã giúp Long Nghị được một công ty bất động sản trong vùng mướn về.
Những người làm việc cùng Long Nghị đa phần nhờ chút quan hệ và khả năng mà được điều đi các khu nhà tốt hơn mới xây.
Anh lại lúc nào cũng nói chuyện không được khôn khéo, cũng không được ai chú ý cất nhắc nên bị phân đến khu chung cư trước đây công ty làm dự án.
Vì năm đó hợp đồng chi phí quản lý cực thấp nên hiếm có ai vui vẻ chịu đi.
Long Nghị không lựa chọn như vậy, hơn nữa quản lý điều anh đi đã nói, khu chung cư này có một phòng kho tài sản bán cũng không ai mua nên có thể cấp chỗ ở miễn phí cho nhân viên tự nguyện chuyển tới, Long Nghị lại càng sẵn lòng.
Bởi vì với người trong tay không có cắc bạc nào như anh mà nói, vậy là đã tiết kiệm được một mớ chi tiêu khổng lồ.
Nói là phòng kho kiểm kê tài sản, thực chất ra chỉ là một cái buồng xép rộng chưa tới bốn mươi mét vuông lẻ loi nằm cạnh cổng vào khu dân cư, vừa chật hẹp vừa ngột ngạt.
Căn phòng có buồng vệ sinh, một không gian bếp và ba phòng ngủ được ngăn cách bằng các tấm ván, trong mỗi phòng được đặt một cái giường khung thép và một cái tủ chứa đồ, không thêm gì hơn, nhỏ gọn vừa đủ.
Mà Long Nghị vốn không phải người kén chọn.
Anh tự dọn dẹp, mua thêm tấm chăn bông và mấy thứ nhu yếu phẩm, bản thân cũng coi như có một cái ổ tá túc nhỏ.
Bảo vệ khu dân cư chia làm ba ca trực, thay phiên nhau ngủ nghỉ.
Một trong số họ là dân địa phương, ở nhà; một người khác là Đại Lưu vừa lấy vợ, sau khi cưới vay tiền mua nhà khá gần khu dân cư; thế là toàn bộ phòng kho thành món hời của một mình Long Nghị.
Hai vách phòng không có người ở thành nhà kho tạm, chất đống mấy món đồ có dụng hoặc lặt vặt linh tinh.
Khu dân cư Thiển Thủy tọa lạc ở đường vành đai số hai của Thành Đô, xây đã ngót nghét được mười năm.
So với mấy chung cư mỗi lúc một nhiều thang máy xung quanh đây thì cũng đã nhiều tuổi rồi, mỗi tòa chỉ cao tầm sáu, bảy tầng, người dân di chuyển bằng thang bộ.
Người ở đây hầu hết là giáo viên về hưu bên trường tiểu học kế cạnh, cũng có công nhân tiện đường đi làm mà mướn nhà ở.
Dù khu dân cư không quá lớn nhưng công tác xanh hóa rất tốt, thường lúc rảnh rỗi mấy ông bà cụ rất thích xuống lầu đi dạo, hoặc ngồi trong mấy căn chòi nói chuyện tán gẫu với nhau, sưởi nắng, chòm xóm láng giềng hòa thuận vô cùng.
"Ây da, bà Trương đấy ạ, bưu kiện của bà tới này.
Ô không có nhà hả bà, vậy con để ngoài cổng cho bà vậy..."
"Chào anh Vương, phải phải phải, anh có đơn hàng ạ.
Anh đang có nhà phải không để tôi giao tới cho anh..."
Long Nghị mặc áo khoác quân đội thức trắng đêm, sáng sớm còn phải liên tục đứng chốt mở cổng rào cho mấy hộ gia đình lái xe đi làm.
Đã sắp chín giờ, cuối cùng cũng được rảnh tay, anh ngồi trên ghế, đầu óc rỗng tuếch, chợt nghe thấy một giọng nói trong veo phấn khởi vang lên từ trước mặt.
Anh đưa mắt nhìn, một cậu thanh niên chừng hai mấy tuổi chống chân đỡ con xe điện đang lục tìm đơn hàng trong giỏ.
Vừa gọi điện thoại vừa loay hoay luống cuống tay chân, một thùng hàng bỗng rơi bịch xuống đất.
Long Nghị thấy vậy bèn đứng dậy giúp một tay.
"Cảm ơn người anh em." Trông thấy người đàn ông lẳng lặng nhặt bưu kiện lên đặt vào giỏ hàng, lại còn giúp mình giữ chắc cải giỏ to đùng sau xe, Tần Thiên vừa gọi xong cuộc điện thoại cười toe toét lộ hàm răng trắng sáng, nói tiếng cảm ơn với Long Nghị.
"Không cần."
Giọng nói khàn khàn vang lên, Tần Thiên lơ lãng lướt mắt nhìn anh bảo vệ mặc chiếc áo khoác to tướng cồng kềnh nọ, sững người kinh ngạc trước đôi mắt khác hẳn bình thường của anh.
Người đàn ông như đã quá quen thuộc với kiểu kinh ngạc kia, nhẹ gật đầu với cậu rồi quay người chuẩn bị quay về phòng trực.
"Ấy..." Tần Thiên cảm thấy thái độ vừa rồi của mình hơi làm người ta tổn thương, bèn gác chân chống, xuống khỏi chiếc xe điện con của mình.
Cậu gãi đầu, đến sau lưng Long Nghị vỗ vai anh: "Ha ha người anh em, tôi tên Tần Thiên.
Tần trong Tần Thủy Hoàng, Thiên trong bầu trời, phụ trách giao hàng quanh khu vực này, làm quen chứ."
Long Nghị quay người, nhìn chằm chằm cậu thanh niên trẻ thấp hơn mình một cái đầu đang tươi tắn cười toe, thoáng sửng sốt, sau đó chìa bàn tay đút trong túi áo khoác ra.
"Long Nghị."
"Năm nay tôi hai mươi mốt, còn anh!"
"...!Ba mươi lăm."
"Vậy gọi anh là anh Long đấy nhé, anh cứ kêu em Tiểu Tần là được!" Tần Thiên tự nhiên rút gần quan hệ, "Về sau hàng nguyên khu này một tay em ship hết, còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều nhiều!"
"...!Ừ." Long Nghị ậm ừm rất thấp trong họng, không nói gì thêm mà chỉ gật đầu, coi như nhận lời.
Tần Thiên không nhìn vào đôi mắt kia quá nhiều.
Cậu biết đại đa số những người có khiếm khuyết rất nhạy cảm khi có người đối mặt với mình, cũng hay nghĩ ngợi nhiều nên cậu chỉ giao tiếp với anh bằng thái độ tự nhiên nhất.
Cơ mà...!mãi đến khi vặn ga xe điện đến địa điểm giao tiếp theo, cậu không nhịn được chà chà tay, nghĩ bụng: Tay người này lạnh quá đi thôi.
Tay hai người chạm vào nhau chỉ trong chừng một chớp mắt, mồ hôi túa khắp người Tần Thiên đã muốn khô cong hết nửa như bị tảng băng bọc chặt lấy.
Tần Thiên xem như làm quen với Long Nghị.
Cậu cũng vừa chuyển đến khu này gần đây, mới thất nghiệp lại trúng dịp cuối năm, cứ tưởng phải thắt lưng buộc bụng sống tạm cho qua, ngờ đâu nghe nói dịp 11/11 gì đó sắp tới, mấy công ty chuyển phát nhanh đều rầm rộ tuyển người.
Cậu bèn ôm tâm lý thử cho vui đi ứng việc, không ngờ thoắt cái đã được nhận.
Hai năm trở lại đây tốc độ phát triển ngành chuyển phát tăng chóng mặt, Tần Thiên không học hành gì cũng biết thương mại điện tử làm ra tiền khá nhưng với cậu chung quy luôn là một khái niệm xa vời.
Đến tận khi chính thức trở thành shipper, ngày nào cũng giao hàng bục mặt từ sáng sớm đến tối mịt, cậu mới thật sự hiểu biết về sức mua kh ủng bố của người Trung Quốc.
Lại một ngày mới.
Tần Thiên đúng giờ lái xe điện đến.
Giao hết mớ hàng trong khu dân cư Thiển Thủy cũng đã gần chín giờ rưỡi.
Cậu thấy một hàng bán sữa đậu nành bánh quẩy ven đường nên chưa vội đi, sáng sớm vừa ra khỏi giường đã lấy hàng giao đến tận giờ này, đói bụng sắp chết.
"Anh Long, ăn sáng không anh?"
Long Nghị không kịp phản ứng tại sao Tần Thiên lại hỏi mình, chỉ im lặng lắc đầu.
Tần Thiên không thèm khóa xe, chào Long Nghị đánh tiếng nhờ anh trông giúp mình, sau đó chạy ù sang hàng quà sáng.
Chốc lát sau đã trông thấy cậu xách hai ly sữa đậu nành với một cặp bánh quẩy quay về.
"Đây đây đây, tranh thủ ăn lúc còn nóng này." Tần Thiên chìa đồ ăn trong tay tới, miệng hà ra khói trắng xóa.
Thời tiết tầm này cóng không chịu được.
Long Nghị không nhận.
Anh không quen người lạ lấy lòng mình, chưa kể tính tình vốn nhạt nhẽo im lặng của anh, chỉ đáp hai chữ "Không cần".
"Đừng để bụng mà anh, em mới tới, chúng ta làm bạn đi.
Mà em cũng đã mua hết rồi, đâu trả lại được.
Anh không ăn một mình em hốc hai ly sữa đậu nành bể bụng mất, em còn phải giao hàng cả ngày nữa đây, chạy trên đường tấp vào đi vệ sinh kiểu gì giờ."
Tần Thiên vừa nói tằng tằng không dứt miệng vừa vô cớ dúi ly sữa đậu nành nóng hổi vào lòng bàn tay lạnh băng của Long Nghị.
Nhìn bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng kia bị nóng đỏ ửng lên, Tần Thiên hớn hở cười với anh một cái.
Long Nghị mím môi, nhìn nét cười chẳng chút gượng ép làm bộ của cậu thanh niên, nhất thời không nói được câu từ chối khỏi miệng.
Anh không có thói quen ăn sáng.
Hết ca đêm về phòng là ngả lưng xuống ngủ, ngủ đến lúc muộn trời dậy thì ăn cơm tối, thế này còn tiết kiệm được tiền cơm hai bữa.
Uống hớp sữa đậu nành nóng hôi hổi, nhai nuốt miếng bánh quẩy thơm ngọt.
Bấy giờ Long Nghị hãy còn chưa phát giác, mặc cho hơi thở hóa thành sương lạnh vào một sớm ngày đông, trái tim giá băng đã lâu này nay lại được sưởi ấm vì sự xuất hiện của một người.
Tác giả có lời muốn nói:
27.8.2019 Câu chuyện đầu tiên tại Trường Bội.
Hy vọng câu chuyện nho nhỏ này có thể mang lại đâu có chút ấm áp cho những ai tình cờ ghé đến.
Chú thích: bộ này viết vào tầm năm 2014, không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc.
Editor cũng có lời muốn nói:
Thành phố Dung là tên gọi khác của Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên.
Mình để Thành Đô luôn nhé.
Đăng để mọi người đọc thử nè, với lấy động lực để bắt tay vào edit.
Mình hiện chưa có lịch đăng đều ạ QQ
Hình trong sách xb ý ~
Edit: tokyo2soul.