"Ôi chao, Siêu Siêu của bà! Con chạy đi đâu vậy hả! Dọa bà ngoại con chết mất rồi!"
Tần Thiên đưa nhóc béo ú về khu dân cư Thiển Thủy, vừa vào đến cửa bà Viên đã nhào đến.
Tần Thiên vội giao cậu bé cho bà cụ, nào biết nhóc béo vừa sà vào vòng tay quen thuộc là bắt đầu gào toáng lên.
"Híc oa oa oa! Bà ngoại ơi! Cứu con! Cảnh sát muốn bắt con vào tù! Hu hu hu! Con không muốn đi đâu!"
"Cái gì? Ai muốn bắt con? Cục cưng ngoan, đừng sợ, bà ngoại đây."
Bà Viên khó hiểu, quay sang nhìn Tần Thiên.
Cậu cười lúng túng gãi gãi đầu: "Con vừa dọa nhóc ấy ạ."
Bấy giờ bà Viên mới thở phào một hơi, bẹo má cháu trai mình quở mắng: "Còn biết đường sợ!? Con có biết bà ngoại lo chết rồi không! Ôi!"
"Con, con xin lỗi bà ngoại mà." Nhóc béo nhìn xung quanh mình dần tụm lại rất nhiều người, cũng biết xấu hổ vùi vào ngực bà cụ, "Con, con chơi quên giờ mất tiêu."
"Tìm ra là tốt rồi, tìm ra là tốt rồi."
"Tôi đã bảo mà, chòm xóm mình tốt lắm, không việc gì đâu."
"Đám trẻ ấy mà, ham chơi là bình thường, cứ từ từ dạy dỗ, đừng mắng thằng bé."
Mọi người phụ tìm thấy đứa trẻ đã về, ai cũng mở lời an ủi bà cụ.
Bà Viên gật đầu, thở dài nhìn mọi người: "Cảm ơn các hàng xóm! Hôm nay không nhờ mọi người giúp đỡ tìm Tiểu Siêu về, cả đời bà già này không ngủ yên giấc!"
"Ấy! Bà Viên đừng khách sáo!"
"Đúng đấy ạ, cà phê đợt trước bác gửi nhà bọn cháu còn chưa uống hết đâu!"
"Haha, còn nhờ con gái bà mua giúp nữa đấy ạ!"
"Được được được, không thành vấn đề."
Tìm được cháu trai, tâm trạng bà Viên rất tốt, trả lời lại từng người một, cười tươi rói tới mức nếp nhăn trên mặt như mờ đi cả.
"Bà ngoại, bà ngoại đừng mắng cô Vưu ạ."
Nhóc béo như ý thức được phi vụ chuồn đi chơi của mình hôm nay báo hại người lớn lo lắng lắm, nhóc thấy cô bảo mẫu nhìn mình tha thiết cách đó không xa, dè dặt giật giật góc áo bà ngoại: "Tự con lẻn đi đấy ạ, không liên quan gì đến cô Vưu đâu."
Trẻ con là nhạy bén với cảm xúc nhất, đó giờ nhóc cứ cảm giác bà ngoại mình không thích cô bảo mẫu lắm.
Nhưng cô vẫn tốt với mình lắm mà.
Hôm nay mình chuồn đi chơi thể nào bà ngoại cũng mắng cô.
"Còn không mau chân bế Siêu Siêu về đi!" Bà Viên hừ một tiếng với Vưu Lệ Lệ, "Lần này thì thôi, lần sau mà như vậy nữa tôi sẽ cho cô nghỉ việc ngay lập tức!"
"Vâng!" Vưu Lệ Lệ vội vã lau khô nước mắt, chạy tới ôm nhóc béo, cam đoan, "Bà yên tâm ạ! Tuyệt nhiên không có lần sau!"
Sóng gió tìm trẻ cuối cùng cũng dừng lại, Đại Lưu giao ca với Long Nghị xong xuôi.
Tần Thiên và người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, bụng cả hai đều sôi réo kêu ùng ục.
"Đi ăn ngoài ha anh?" Hôm nay Tần Thiên không có tâm trạng nấu cơm, tầm này chợ cũng tan rồi, "Đồng nghiệp em nói đường kế bên có quán mì cũng được lắm."
Long Nghị gật đầu, cầm bóp tiền trong ngăn kéo ra, "Đi thôi."
Quán mì nằm trong góc đầu một con phố cũ cạnh chợ.
Đã hơn tám giờ tối mà vẫn rất đông đúc, chỗ mặt tiền không bao lớn ngồi chật ních người.
Ông chủ dựng mấy cái bàn nhỏ bên lề đường, hai người ngồi đại vào một bàn trống.
Long Nghị cao to, cái bàn trông nhỏ xíu, cái ghế nhựa anh ngồi lên cũng như sắp sập toác ra đến nơi.
"Ông chủ, một tô mì sườn lớn." Tần Thiên nhìn xuống menu, lại hỏi Long Nghị, "Anh muốn ăn gì? Thịt bò à?"
Cậu nhớ bình thường nấu ăn người đàn ông toàn nấu thịt heo với thịt bò.
"Ừm." Long Nghị không chọn.
Tần Thiên ngoái lại gọi thêm: "Một tô mì bò lớn, thêm miếng ớt!"
Long Nghị ngẩng đầu.
"Sao nhìn em?" Tần Thiên lanh lẹ vào quầy tự phục vụ rót hai ly trà, thêm dĩa đồ chua, ngồi xuống đã bắt gặp người đàn ông giương đôi mắt một trắng một đen nhìn mình đăm đăm.
"Không có gì." Long Nghị lắc đầu, bưng ly nước trà uống một hớp.
Nước trà nống hổi xuyên qua ly truyền nhiệt vào lòng bàn tay anh, hơi ngứa.
"Hôm nay công việc có vấn đề à?"
Tần Thiên đói rã họng, đang gắp một đũa đồ chua vào miệng thì thình lình nghe người đàn ông hỏi mình.
"Sao anh biết!?" Cậu trợn trừng mắt, thoạt trông ngơ ngơ ngốc ngốc.
"Kể đi."
Vừa lúc mì hai người gọi đã lên, giữa màn hơi nóng mờ mịt, Tần Thiên vừa ăn mì vừa kể chuyện ở công ty cho Long Nghị nghe.
Thật ra cậu chẳng cần ai cho ý kiến hay an ủi gì mình, chính cậu đã qua cái tuổi hoang mang lo sợ từ lâu.
Chỉ là nhìn vào đôi mắt Long Nghị, cậu bỗng không nhịn được muốn bộc bạch hết với anh.
Người đàn ông rất đáng dựa dẫm, làm trái tim lay lắt phiêu bạt bấy lâu kia của cậu có đôi khi muốn ngừng chân trong phút giây ngắn ngủi.
"Người kia giả ngu?"
Long Nghị ăn rất nhanh, một tô mì to cả nước súp anh đã xử lý sạch sẽ, chau mày phân tích tình hình Tần Thiên kể.
"Dạ phải, em với mấy người kia đi gặp đúng cái ông trực bữa em giao hàng đó." Tần Thiên nhớ là giận điên lên, "Thế mà ông ta bảo không nhớ rõ em có đi giao hàng hay không!"
"Hôm đó em đứng ngoài khu dân cư dầm mưa một tiếng đồng hồ! Ông ta ngồi trong phòng trực ban cười em! Còn dám bảo không nhớ rõ!?"
"Đừng sốt ruột.
Rồi sẽ có cách."
Có bàn tay nào đó đè lên đầu, lòng bàn ấm áp mang theo chút sức rất nhỏ áp vào trán Tần Thiên.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có khả năng trấn an, làm Tần Thiên không kiềm nổi bản thân trong một khoảnh khắc.
Cậu cúi gằm đầu nhìn chằm chằm cái tô, khó khăn lắm mới nhịn cho nước mắt không rơi xuống.
Xa quê từ năm mười lăm tuổi.
Vì nỗi niềm trong lòng mà cậu chịu bao đắng cay.
Không người thân cậy dựa, cũng chẳng có ai để bộc bạch tâm tư, khổ sở mấy cũng chỉ có thể gặm nhấm trong lòng.
Tần Thiên một thân một mình chịu đựng đương đầu đến bây giờ đụng chạm biến cố đã không còn sợ hãi, trở nên vô cùng kiên cường.
Mà trong một quán ăn tầm thường không có gì lạ nhỏ chộn rộn tiếng ồn ào xung quanh, cậu bỗng nhận ra —— Thật ra đến tận ngày hôm nay mình chưa bao giờ kiên cường cả.
Chẳng qua cô độc đã lâu mới học được cách tỏ ra mạnh mẽ.
Giây phút này có người nói với cậu, đừng sốt ruột, tất cả rồi sẽ có cách.
Cậu không một mình, nhưng có người ở kề bên.
Cảm giác này...
Thật tốt quá.
"Ừm!" Tần Thiên cúi gằm đầu mở to mắt, hít mũi một cái, ngẩng đầu nở nụ cười lạc quan và rạng rỡ như ánh mặt trời với người đàn ông.
"Chắc chắn sẽ có cách mà!"
Edit: tokyo2soul.