Ngoại truyện 6: Anh ngã em nâng (4).
Phương Hoành Tiệm không tốn quá nhiều công sức để tìm được công việc mới.
Anh rải CV trước khi về nước, và hồ sơ được thông qua hết sức nhẹ nhàng.
Sau khi ở lại với cha nuôi vài ngày, anh bắt đầu tham gia vài đợt phỏng vấn, cuối cùng quyết định đầu quân cho một công ty về tài chính chứng khoán, bởi vì lương ở đó rất ổn.
Thực chất Lương Hoành Tiệm không phải người quá chú tâm vào sự nghiệp.
Từ ngày còn bé, anh gắng học hành chăm chỉ là để được miễn giảm học phí, để cha bớt vất vả.
Sau khi lên cấp hai, cấp ba thì tranh tốp đầu là để nhận học bổng mua đồ ăn cho em trai.
Về sau nữa ra nước ngoài, cắm đầu học tập là vì muốn thành tài trở về báo đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục.
Chắc hẳn không ai biết, một người bề ngoài ôn hòa ấm áp như anh lại gánh vác áp lực rất lớn.
Anh là người có lương tri, biết cha nuôi và cha mẹ ruột phải trả giá rất nhiều để bản thân mình lớn lên thuận lợi.
Anh thật sự muốn trả lại những ân nghĩa này, không muốn tạo phiền phức cho bất cứ ai, cũng chính vì thế, năm ấy anh quyết định dứt áo ra đi.
Vậy mà không ngờ, quyết định này không giúp cha nuôi và em trai sống tốt hơn, trái lại khiến hai người tổn thương.
Trở về, Phương Hoành Tiệm tâm sự với Lương Đại Quân mới biết rất nhiều chuyện bao nhiêu năm qua mình chưa từng biết đến.
Hóa ra, mười vạn cha mẹ ruột hứa hẹn thay mình hoàn trả lời công ơn nuôi dưỡng ấy cha Lương không nhận.
Hóa ra, hôm ấy em trai chạy theo chiếc xe anh ra đi gần năm cây số, về nhà đổ bệnh sốt cao.
Hóa ra, năm tháng anh ở nước ngoài không phải lo cơm áo gạo tiền, cha vẫn phải đi sớm về khuya đạp xe mua lượm ve chai...
Phương Hoành Tiệm không nói lời xin lỗi với cha nuôi và em trai.
Vì anh biết Lương Đại Quân chưa bao giờ xem mình là gánh nặng, em trai cũng không thật sự ghét bỏ mình.
Và cũng bởi vì anh biết, trong thế giới của người trưởng thành, hai tiếng "Xin lỗi" là thứ vô giá trị nhất.
Anh bắt đầu ra sức tìm cách kiếm tiền.
Sau này, anh lại ra sức muốn đưa em trai về đường ngay nẻo chính.
"A lô?"
Dưới cái nắng chang chang, chiếc xe điện ràng một đống bưu kiện đang lao nhanh trong dòng xe cộ chật như nêm.
Người lái hiển nhiên không có tí ý thức an toàn nào, mũ bảo điểm quẳng sau giỏ xe, một tay đang nghe điện thoại.
"Tiểu Hạo, đang lái xe à?"
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói ôn hòa, thanh niên đang nghe máy bất giác nhếch môi, mồm miệng lại nói láo không chớp mắt: "Đâu có, em đang chia đơn đây."
"Lại nói dối." Người đàn ông trong điện thoại không bị lừa, "Em lo lái xe đi, anh gọi để nói tối nay em về ăn trước.
Sáng nay anh hầm canh gà trong nồi áp suất, em cắm thêm miếng cơm là được."
Thanh niên nghe thế bèn nhăn mày: "Sao, anh lại tăng ca?"
Phương Hoành Tiệm ở đầu bên kia bất lực đáp: "Ừ, em biết rồi đó, gần đây có khách hàng lớn..." Anh muốn nói thêm với em trai mấy câu thì cửa phòng làm việc bị gõ vang, "Anh Phương, ông chủ Từ lại tới rồi! Người ta muốn anh ra tiếp đãi ạ."
"Rồi rồi, không nói chuyện nữa, em lái xe để ý an toàn."
Ngã tư đường, xe máy điện dừng đèn đỏ, thanh niên chống đôi chân dài trên mặt đường trải nhựa, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại bị cúp ngang mà khó chịu hừ thành tiếng.
Cái đồ đàn ông không giữ lời.
Nói mỗi ngày giảng bài cho hắn, cùng học với hắn.
Giờ thì hay rồi, ngày nào cũng loay hoay tăng ca như con quay, không thèm liếc thằng em trai này một cái, thi đại học cái rắm gì!
Lương Tam đã lớn không vâng lời em trai được bằng ngày bé.
Hắn giao hàng xong xuôi rồi quay xe về công ty, định tìm chỗ chợp mắt đợi Phương Hoành Tiệm tăng ca xong thì về chung.
Kết quả không ngờ hắn vừa vào kho, bỗng thấy mấy đồng nghiệp bu lại xì xào tấm tắc gì đó.
"Á đù, ông chủ Từ tay to thế, cái này ngót nghét cả vạn ấy chứ hả?"
"Đúng vậy! Đây là hàng công nghệ cao, robot đấy! Nghe nói biết báo giờ, còn lấy hàng được nữa!"
"Đù...! trâu bò thế?! À tôi nhớ rồi, lần trước ông chủ Từ còn tặng quản lý Phương cái ai pát gì ấy, bảo là máy tính bảng, hàng nhập hẳn hoi chứ giỡn!"
"Ê, quản lý Từ hình như lấy lòng quản lý Phương tụi mình hơi quá ha? Rành rành là khách hàng lớn bên mình mà còn phải tặng đồ cho mình?"
"Ai là mình? Bớt tự dát vàng lên mặt đi, người ta chỉ tặng quản lý Phương thôi được chưa!"
"Này, sao mấy ông hiểu được." Một gã nhỏ thó nháy mắt, mặt mày d@m đãng lên tiếng, "Quản lý Phương nom trắng trẻo thế kia, khà khà, chắc chắn ông chủ đó với quản lý Phương có...!đệt!"
Gã nhỏ thó chưa nói hết câu mông bỗng đau điếng, té lăn xuống đất.
"Thằng nào dám đạp ông!?"
Người nọ che mông quay lại dọa dẫm, kết quả bắt gặp đôi mắt bốc lửa giận.
"Ầy, anh Lương đấy à?" Tên cao gầy thấy ai là người đến tức khắc sợ run, "Hiểu lầm, hiểm lầm hết anh ạ, tụi em nói tầm xàm ấy chứ không gì!"
Lương Tam mới vào làm chưa bao lâu, nhưng ngày ngày cùng đi làm với Phương Hoành Tiệm nên cả đám ngầm biết hắn và quản lý Phương là thân thích họ hàng.
Lúc này nói bậy bạ bị người ta bắt tại trận hơi xấu hổ, huống hồ Lương Tam khi không cười mặt mũi cực kỳ dữ tợn, thường ngày chẳng ai dám đụng chạm hắn.
"Sủa con mẹ mày!"
Lương Tam lười nghe giải thích, âm u xắn tay áo lên để lộ cánh tay cơ bắp, nhấc bổng gã gầy còm khỏi mặt đất: "Ông đây mà nghe thấy tụi mày bịa chuyện nói xàm, tin ông cắt hết lưỡi tụi mày không!?"
Cánh tay cơ bắp kín hình xăm đi cùng dáng vóc cao to và nét mặt hung hãn của hắn khiến gã gầy còm sợ tới độ bịt miệng gật đầu lia lịa.
Đến khi đám shipper tan tác như chim, Lương Tam mới vẫy tay gọi thanh niên trốn sau thùng giấy cách đó không xa, chỉ thò mỗi đôi mắt hiếu kỳ nhìn ngó: "Đông gì kia, mày qua đây."
"Em, em tên Vương Đông Đông ạ." Thanh niên yếu ớt lên tiếng, nhưng vẫn nghe lời bước tới.
"Tao là Vương Tây Tây được chưa!" Lương Tam bực mình, "Nói coi, ông chủ kia là sao?"
Hắn hếch cằm về phía văn phòng đóng chặt cửa: "Vẫn còn trong đó chứ gì?"
Vương Đông Đông gật gật: "Hình, hình như là vậy ạ, gần được hai tiếng..."
"Cái ** má!"
Lương Tam khó ở đạp hộp quà cao cỡ một người trước cửa văn phòng té văng xuống đất, thu chân về còn nhìn chằm chặp một lát, cuối cùng mặt mày cực kỳ bực bội lôi nó dậy.
Người kia mà biết hắn đạp đồ của người ta, thể nào cũng lè nhè lải nhải vô tai hắn!
Phiền!
"Choang —— "
Trong văn phòng bỗng vang tiếng thủy tinh vỡ tan, lẫn vào tiếng la lớn hoảng sợ.
Lương Tam biến sắc, lập tức vặn cửa văn phòng ra.
"Sếp Từ, anh buông tay, tôi đã nói rồi, thật sự tôi không thích người cùng giới —— "
Lương Tam vừa mở cửa chỉ nghe được nửa câu cuối, thoạt tiên sắc mặt vô thức trắng bệch, sau đó máu nóng dồn lên não.
Tên đàn ông trung niên tai to mặt lớn đang cười híp mắt bắt lấy cổ tay anh trai ngốc nhà hắn, ép người về phía bàn làm việc, mặt dí sát vào mặt Phương Hoành Tiệm.
Lương Tam sải rộng tiến tới, mạnh tay tóm cái móng heo làm khùng làm điên kia, sau đó nghiêng người chắn trước mặt anh trai nhà mình.
"Cái gì!? Cậu là ai? Buông tay ra! Buông tay, có nghe thấy không!?"
"Tôi muốn khiếu nại cậu! A! Đau quá! Cái thằng shipper chết giẫm này! Ông muốn mày phải mất việc!!"
Tên heo mập tru lên, Lương Tam chỉ lạnh lẽo nhìn.
"Tiểu Hạo...!buông tay ra nhanh lên, sếp Từ cũng không làm gì..."
Phương Hoành Tiệm ở sau lưng Lương Tam, hơi lo lắng giật giật tay áo hắn, xin lỗi người đàn ông trung niên: "Xin lỗi sếp Từ, nhân viên tôi không biết điều..."
Ông chủ Từ là khách hàng lớn, công ty rất coi trọng vụ làm ăn này.
Nếu anh ký hợp đồng thành công cũng ăn được gần ba vạn tiền phần trăm.
Anh đang định kỳ nghỉ mùng một tháng năm tới đưa em trai với cha nuôi đi du lịch, có số tiền ấy anh có thể mua cho em trai thêm vài bộ quần áo.
Bởi thế, dù ông chủ Từ có động tay một chân một chút đi nữa, Phương Hoành Tiệm cũng không muốn làm hỏng vụ làm ăn này.
Dẫu sao...!anh cảm thấy mình đường đường là một tên đàn ông, cũng không mất miếng thịt nào.
"Buông tay?"
Lương Tam nghiêng đầu sang, Phương Hoành Tiệm đang sốt ruột không chú ý tới đôi mặt đỏ quạch lên của em trai, còn gật đầu khuyên hắn: "Nghe lời, để anh giải quyết không được sao?"
Anh không biết, từng chữ ấy ghim thẳng vào hồi ức thuở niên thiếu của hắn.
Khi ấy, thiếu niên chạy theo chiếc xe chở anh trai năm cây số lại chỉ thấy khói xe ngày càng xa tít tắp, thẫn thở thất thểu về đến nhà, đôi chân bỏng cháy chỉ toàn vết phồng rộp.
Cha nuôi rít tẩu thuốc, ngồi trên ghế đẩu vừa chọc mủ cho hắn vừa khuyên nhủ: "Ba à, buông tay đi.
Anh trai con vốn thông minh, là hai chúng ta làm liên lụy thằng bé...!Hầy..."
Lửa giận trong lồ ng ngực cùng hàng tá thứ khiến hắn khó chịu nhộn nhạo không ngừng.
Dây cung trong trong lòng Lương Tam đứt gãy, hắn đá người mình ghìm trong tay té xuống đất, nhấc tay lên hạ từng đấm một xuống.
Hắn vừa đánh vừa gào lên: "Không buông! Mắc đéo gì bắt thằng này phải buông!"
Edit: tokyo2soul.