Doãn Mộng Ninh để ý từng tí một, nhất là lúc Phùng Duệ Hiên ở bên cạnh Hạ Thụy.
Còn Chu Vũ Khiêm vẫn tỏ ra như trước, không có gì đặc biệt hay là quá ân cần săn sóc.
Giữa 3 người có mối quan hệ rắc rối, nói là tay ba cũng không phải, nhưng nếu xảy ra thật thì chỉ có trường hợp Phùng Duệ Hiên thích Hạ Thụy mà thôi.
Nhưng căn cứ vào những gì mình quan sát được, Doãn Mộng Ninh đưa ra một kết luận khá là không chắc chắn lắm.
"Ê, ông anh kia có vẻ thích mày đấy!"
Hạ Thụy tỏ vẻ khó tin: "Hả? Mày ngáo à?"
"Mày chưa từng soi gương bao giờ à Hạ Thụy?"
"Là sao?" - Hạ Thụy lại càng mờ mịt.
"Mày nhìn mày đi, con gái theo đuổi xếp thành một hàng dài, da trắng, mặt nhỏ, nếu không phải tao quá biết rõ mày thì tao yêu mày luôn rồi đấy!"
Đến khúc này, không hiểu sao đầu Hạ Thụy lại hiện lên một người, chính là cậu trai thanh tú mà được Phùng Duệ Hiên dìu về khách sạn.
Cậu gạt bỏ ý nghĩ của Doãn Mộng Ninh: "Thôi dẹp mọe đi, bên cạnh Phùng Duệ Hiên biết bao nhiêu là hoa thơm cỏ lạ, hơn nữa cũng không phải là lúc nào cũng kè kè ở cạnh tao, anh ấy đi suốt ngày, gặp gỡ ai, nói chuyện với ai rồi có khi thích ai ngoài kia rồi ấy chứ!"
Doãn Mộng Ninh: "Mày thì không phải hoa chắc? Tao nói cho mày nghe, ban nãy nhá, tao hỏi ổng, hỏi là ổng nghĩ sao về mày thì biết ổng nói gì không?"
"Nói gì?"
"Cười một cái xong rồi khen đẹp trai, tính cách tốt.
Mà nói đến đoạn tính cách tốt, tao suýt không nhịn được cười luôn.
Chời đấc cơi, trước giờ tao chưa bao giờ nghe thấy đứa nào khen mày tính cách tốt luôn!"
Hạ Thụy đang cười hớn hở liền lạnh mặt: "Ý là sao?"
Doãn Mộng Ninh thấy cậu như thế liền cười làm hòa: "Trêu tí thôi, anh ấy bảo mày đẹp trai, ấm áp, biết quan tâm đ ến người khác."
"Cách nói chuyện rất lịch sự, nhưng mà chắc do tao con gái nên nhạy cảm hơn, có cảm giác Phùng Duệ Hiên cũng có tình cảm với mày.
Lúc nào ở cạnh nhau thì mày cứ quan sát nhiều vào."
Hạ Thụy không phản bác nữa, cậu im lặng xem như lời đồng ý.
Thế nhưng sau lần đi dã ngoại chung này, cậu không thường xuyên gặp Phùng Duệ Hiên nữa.
Sau Tết, cậu quay lại trường học, học kì 2 nhiều môn hơn, lịch học kín hơn.
Còn Phùng Duệ Hiên bận rộn với việc chuẩn bị khai trương nhà hàng mới, thỉnh thoảng anh có việc đi qua trường cậu thì sẽ mua cho cậu ít đồ ăn rồi gọi điện cho cậu xuống lấy, còn mình thì lại khởi động xe đi tiếp.
Anh bận đến mức vắt cổ lên đầu mà chạy.
***
Đến giữa tháng 4, nhà hàng của Phùng Duệ Hiên mới chính thức khai trương.
Lúc này Hạ Thụy mới có thể gặp lại Phùng Duệ Hiên đường hoàng, không như những lần vội vàng dưới kí túc xá.
Anh vừa gọi điện vừa gửi thiệp mời đến cho Hạ Thụy, mời cậu đến dự tiệc khai trương nhà hàng của anh.
Nhà hàng này thuộc chuỗi nhà hàng 5 sao của anh, Hạ Thụy cứ tưởng vẫn tên là Shine, nhưng không hề, nhà hàng lại có tên là "Scorpio".
Bọ cạp? Ý gì nhỉ?
Không để Hạ Thụy thắc mắc quá lâu, Phùng Duệ Hiên đã chạy ra cửa đón cậu.
Vì nghĩ khai trương nhà hàng cũng là dịp trịnh trọng nên Hạ Thụy đã chọn một chiếc áo sơ mi lụa màu trà sữa, sơ vin với quần âu đen, tóc hơi chải chuốt một tí, còn đặc biệt đeo khuyên tai nhỏ hình tròn.
Hạ Thụy từng bấm lỗ tai năm cấp 3, mấy năm không đeo khuyên tai mà vẫn còn, nhìn bộ đồ của mình có hơi "bảo thủ", thế là cậu liền đeo khuyên tai vào.
Dáng người cao thẳng, chân thon dài, sơ vin lại càng lộ ra vòng eo thon gọn.
Phùng Duệ Hiên nhìn thấy liền nhủ thầm, may mà mình ra sớm.
"Chu Vũ Khiêm bảo đến sau nhé!" - Vốn là Hạ Thụy đi cùng Chu Vũ Khiêm, nhưng không biết sau đó thế nào mà Chu Vũ Khiêm bảo đi cùng anh họ.
"Tôi biết rồi, cậu vào trong đi."
Phùng Duệ Hiên để Hạ Thụy đi trước, còn mình đứng phía sau cậu, trắng trợn nhìn cậu từ trên xuống dưới, yết hầu khẽ động.
Đột nhiên anh tiến lên bá vai cậu: "Hơn một tháng không gặp thôi mà sao cậu đẹp trai hơn nhiều vậy nhỉ?"
Hạ Thụy cười: "Anh ảo giác à?"
"Mà....cũng có thể tôi vốn dĩ đã đẹp rồi nhưng bây giờ anh mới nhìn ra."
Phùng Duệ Hiên làm bộ như đang xem xét lại lời nói của Hạ Thụy, nhìn cậu rất chăm chú.
Hạ Thụy ngại ngùng, tai hơi đỏ lên liền quay mặt qua chỗ khác.
"Tôi nói vậy thôi, vào trong đi không mọi người lại đợi lâu."
Phùng Duệ Hiên không nhìn mặt cậu chăm chú nữa mà lại chuyển sang nhìn khuyên tai: "Khuyên tai đẹp đó!"
Hạ Thụy cũng chẳng biết Phùng Duệ Hiên có nhìn thấy màu đỏ đã lan đến tận cổ cậu không nữa.