Hạ Thụy đều đặn đến dạy Bánh Bột một tuần 3 buổi, cậu dự định dạy đến khi mình vào năm học mới thì sẽ không dạy nữa.
Dạy vào mùa hè nên trời rất nóng, có những hôm bầu trời trong vắt không một gợn mây, đứng trên tầng cao của tòa nhà còn có thể thấy ngọn núi lấp ló phía chân trời đằng xa.
Thế nên mỗi ngày trời nắng nóng quá, Hạ Thụy đều ở lại chơi với Bánh Bột đến khoảng hơn 5 rưỡi, đợi ngoài trời bớt nóng rồi thì mới đi về.
Mùa hè tuy nóng nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những cơn mưa bất chợt, nó chỉ báo trước bằng một đợt mây giông kéo đến vội vã và cơn gió mang theo hơi ẩm của không khí.
Nó đến nhanh và đi cũng rất nhanh.
Hạ Thụy thấy buổi chiều không quá nắng gắt như mọi khi, lúc dạy học xong còn thấy có đám mây giông nhỏ, cậu cũng đoán ra được là sắp có mưa liền để Bánh Bột chơi với cô bảo mẫu, còn mình thì chuẩn bị ra về.
Thế nhưng cậu không chạy kịp cơn mưa, đi được nửa đoạn đường, mưa bắt đầu trút xuống, những hạt mưa to như viên bi đập xuống mặt đất.
Hạ Thụy lại không mang áo mưa, nhưng dạo này đang nóng mà được cơn mưa thì thấy mát mẻ dễ chịu, thế là cậu không thèm táp vào đâu trú mưa, cứ thế phi xe về nhà.
Dễ chịu, mát mẻ nhất thời nhưng hậu quả mới là thứ khiến người ta cay đắng nhất.
Hạ Thụy bị sốt!
[Phùng Duệ Hiên à, ngày mai tôi sẽ nghỉ dạy Bánh Bột một hôm nhé!]
Lúc Phùng Duệ Hiên đọc được tin nhắn là đang buổi tối, anh thấy lạ, cậu ở chỗ nào à mà phải nhắn tin nhỉ.
[Ok, để tôi bảo với Bánh Bột.
Mà cậu bận chuyện gì vậy?]
Lí do Hạ Thụy không gọi điện thông báo mà phải nhắn tin là vì cậu bị sốt do dầm mưa, cổ họng cũng bị dính, khản đặc không nói ra tiếng nên đành phải lựa chọn nhắn tin.
Hạ Thụy nghĩ một hồi, sau đó lựa chọn nói thật: [Tôi bị sốt.]
[Thế cậu đang ở đâu?]
[Nhà.]
[Tiện gọi điện không?]
[Không.]
[Ok, vậy, sao mà sốt?]
[Dầm mưa.]
Bên kia, Phùng Duệ Hiên im lặng rất lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn thoại đến.
"Từ lần sau cậu đi dạy, để tôi bảo tài xế qua đón, lúc về cũng vậy, muốn về lúc nào thì bảo tài xế chở về.
Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống cẩn thận.
Bánh Bột nói thương cậu lắm đó!"
Giọng của Phùng Duệ Hiên qua đoạn tin nhắn trầm đến mức làm lỗ tai Hạ Thụy run rẩy, còn hơi hồng.
Cậu tự biện hộ rằng chắc chắn là sốt đến điên rồi, sau đó cảm ơn Phùng Duệ Hiên rồi ném điện thoại qua một bên.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Thụy thấy đã đỡ sốt nhiều rồi bèn bảo ba cứ đi làm trước đi, không cần lo cho cậu.
Giúp việc theo giờ thì phải gần trưa mới đến, Hạ Thụy nghĩ có gì đâu mà không xoay sở được.
Ai dè đâu, buổi sáng lúc ba cậu đi làm thì cậu còn thấy khỏe, tầm gần 9h bắt đầu thấy đau đầu, cả người nóng ran, nhấm nháy như có kiến cắn.
Cậu đang ngồi ở phòng khách chơi game trên TV, đành phải nặng nhọc đứng dậy tìm thuốc hạ sốt.
Đang tự pha thuốc thì có tiếng chuông cửa kêu.
Hạ Thụy quay lại nhìn đồng hồ, giờ này cô giúp việc đâu đã đến nhỉ, chẳng biết là ai qua vậy?
Cậu chậm rãi đi ra mở cửa, vừa bước xuống bậc thềm nhà, ngước mắt lên liền nhìn thấy Phùng Duệ Hiên đang đứng dựa vào xe của anh.
"Anh không cần phải qua đây đâu."
"Dù sao tôi cũng đến đây rồi, cậu cứ mở cửa cho tôi đi."
Hạ Thụy mở cửa, Phùng Duệ Hiên đậu tạm xe bên ngoài còn anh thì đi vào nhà cậu."
"Có mình cậu ở nhà à?"
"Ừm." - Mệt nên Hạ Thụy không muốn nói nhiều.
Thấy cậu có hơi ốm yếu, Phùng Duệ Hiên lại gần, chạm vào tay cậu thấy nóng ran, anh bèn lo lắng: "Sao tay cậu nóng thế?"
Sau đó chưa hỏi ý kiến Hạ Thụy gì cả, tay đã đưa lên trán cậu.
"Cậu sốt rồi!"
Hai người đi vào nhà, Phùng Duệ Hiên thấy cốc thuốc hạ sốt Hạ Thụy đang pha bèn nhíu mày tới xem, sau đó cầm lên, bảo cậu: "Cậu lên phòng đi, tôi mang thuốc với khăn chườm lên cho cậu."
Hạ Thụy định cứng miệng bảo không phiền anh đâu, nhưng thế quái nào miệng không chịu nghe lời, không thốt ra được lời nào, cậu đành gật đầu, quay lên phòng nghỉ ngơi.
Phùng Duệ Hiên mang thuốc và khăn chườm lên cho Hạ Thụy.
Anh nhìn cậu uống thuốc, sau đó tận tình đưa nước cho.
Đợi cậu nằm xuống rồi, anh lấy khăn ướt đặt lên trán cho cậu.
Tuy trời mùa hè nhưng vì Hạ Thụy đang sốt nên trùm chăn kín người, chỉ lộ mỗi đầu, trong phòng không bật quạt, trên trán Phùng Duệ Hiên lấm tấm mồ hôi.
"Anh không nóng à?"
Phùng Duệ Hiên cười: "Tôi không sao."
Hạ Thụy hỏi xong lại quay đầu qua một bên, mắt díu đi, nghĩ: Sao Phùng Duệ Hiên đối tốt với mình vậy nhỉ?
Cậu vừa nghĩ, hai mắt vừa díu lại, thế nhưng vẫn ngang bướng quay đầu qua hướng Phùng Duệ Hiên ngồi.
"Sao anh tốt với tôi thế? Anh thích tôi à?"
Đợi một hồi cũng không thấy Phùng Duệ Hiên trả lời, Hạ Thụy mệt quá không thèm chờ anh nữa.
Mãi đến trước khi cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, giọng của Phùng Duệ Hiên mới vang lên.
"Cuối cùng cũng bị cậu nhìn ra rồi!"