"Vậy đúng là Phùng Duệ Hiên đã nhờ anh?"
"Đúng, nhưng mà ban đầu thằng này còn không nhớ tên công ty tôi làm cơ.
Cậu coi có tức không cơ chứ! Mãi đến khi nó nói với bọn tôi là sắp tới có khi sẽ phải đến dùng bạo lực mạnh, tôi hỏi là có phi vụ gì à thì nó mới kể.
Nghe đến tên công ty, tôi liền ngớ người ra, không ngờ trong công ty tôi mà phải để cậu chịu thiệt thòi như vậy."
Hạ Thụy nghe Phó Lam nói, ngại ngùng xua tay: "Không không, anh đừng nói vậy, tôi phải cảm ơn anh mới đúng!"
Phùng Duệ Hiên ngồi giữa nhìn Hạ Thụy và Phó Lam cứ anh một câu, tôi một câu nói chuyện vui vẻ mà không nhịn được xen vào.
"Stop đi là được rồi đấy, đồ ăn nguội hết cả rồi!"
Phó Lam trêu chọc: "Mày ăn phải giấm à?"
Phùng Duệ Hiên ngang ngược: "Đây là người yêu tao mà."
Hạ Thụy cười nuông chiều nhìn anh rồi gắp một miếng thịt vào bát anh: "Rồi rồi, không nói nữa, anh ăn đi!"
Phùng Duệ Hiên được người yêu gắp đồ ăn cho thì quay sang Phó Lam, ánh mắt như muốn nói: Người yêu tao đấy, mày có không?
Phó Lam tức đến mức bật cười: "Có người yêu thì ngon chắc!"
Đến lượt Hạ Thụy nhìn hai người đàn ông trưởng thành đùa giỡn nhau.
Mãi đến khi Phó Lam nói chuyện về tên Trương Bắc thì Phùng Duệ Hiên mới chịu nghiêm túc trở lại.
Phó Lam nói về tình hình của Trương Bắc, không ngại có Hạ Thụy bên cạnh, chắc anh ta cũng không muốn giấu cậu.
Trương Bắc đang bị cảnh sát vào cuộc điều tra về tội buôn lậu hàng giả, rồi mỗi đêm đều đến chở đen để vận chuyển hàng.
Hắn không biết hiện tại mình đang bị điều tra gắt gao, Chu Văn có người bên cảnh sát nên chắc sẽ nhanh bắt được hắn.
Hạ Thụy tổng kết được nội dung đại khái là như vậy, nhưng cậu vẫn có hơi lo lắng.
Trên đường về, cậu hỏi Phùng Duệ Hiên.
"Này, liệu lần này bị bắt rồi, nếu ra tù thì Trương Bắc đó có trả thù tiếp nữa không nhỉ?"
Phùng Duệ Hiên cười: "Em yên tâm đi, Chu Văn đã ra tay thì một chết, hai là phục tùng.
Với tội của Trương Bắc có lẽ chưa đủ cho hắn tù mọt gông, nhưng Chu Văn sẽ khiến hắn phải chịu như vậy!"
Hạ Thụy cảm thán: "Anh Chu Văn trông hiền lành vậy mà cũng dữ quá nhỉ?"
Phùng Duệ Hiên: "Chu Văn sẽ không bao giờ để bạn bè phải chịu thiệt!"
Lúc Phùng Duệ Hiên nói câu này, đột nhiên Hạ Thụy nghĩ đến Chu Vũ Khiêm.
Kể từ lần Chu Vũ Khiêm đi uống rượu thâu đêm về đó, Hạ Thụy chưa gặp lại cậu lần nào!
***
Nửa tháng sau, Phùng Duệ Hiên báo cho Hạ Thụy hai tin tốt.
Anh đưa cậu đến hẳn nhà hàng "Scorpio" của anh để chúc mừng.
Tin tốt đầu tiên, đó là Trương Bắc đã bị bắt vào đêm hôm qua.
Ngoài tội buôn lậu hàng giả, hắn còn tham gia vào phi vụ bắt cóc con trai của nhà tài phiệt nào đó.
Bây giờ Chu Văn chỉ việc ngồi im, vì Trương Bắc động đến kẻ quyền lực hơn, chắc chắn hắn sẽ không thể sống yên ổn trong những năm tới.
"Vậy còn tin thứ hai?" - Hạ Thụy hỏi.
"Anh chợt nhớ ra, nhà hàng này vẫn chưa có quản lý chính thức kể từ khi quản lý cũ nghỉ việc cách đây nửa tháng.
Vậy nên là, anh quyết định sẽ để em làm quản lý nhà hàng này của anh."
Hạ Thụy khó tin: "Anh bị khùng hả? Em mới học năm hai, chuyên ngành cũng không liên quan gì đến quản trị nhà hàng hay ăn uống gì hết."
Phùng Duệ Hiên: "Nhiệm vụ của em là quản lý sổ sách, thu chi của nhà hàng, còn về chi tiết chuyện nhập những đồ ăn thức uống như thế nào thì là việc của anh, nhà hàng của anh có người làm nhiệm vụ đó rồi."
"Hơn nữa có em thì anh lại càng yên tâm hơn."
Hạ Thụy vẫn chưa bị thuyết phục: "Nhưng nhà hàng này anh mới mở hơn nửa năm nay, phải tạo dựng uy tín tốt đi đã chứ, bây giờ lỡ em vào làm mà có sai sót gì thì sao?"
Phùng Duệ Hiên cười, khẳng định: "Chắc chắn em sẽ làm rất tốt!"
"Anh có niềm tin mù quáng đó từ bao giờ vậy?"
"Em không để ý thấy tên nhà hàng có gì đặc biệt à?"
Hạ Thụy: "Scorpio, là bọ cạp, thì...."
Cậu còn chưa nói hết câu đã sửng sốt quay sang nhìn Phùng Duệ Hiên.
"Đừng bảo là, đây là tên cung hoàng đạo của em đấy nhé!"
Phùng Duệ Hiên thản nhiên thừa nhận: "Đúng rồi đó!"
Hạ Thụy nghẹn họng, không biết nên nói gì nữa.
Mãi một lúc sau, cậu mới lắp bắp: "Anh, anh, sao anh,....."
Nhà hàng này được Phùng Duệ Hiên lên kế hoạch từ hơn một năm trước, mới được khai trương vào tháng 4 năm nay.
Có nghĩa là, từ năm ngoái, lúc mà Hạ Thụy và Phùng Duệ Hiên còn rất lâu nữa mới xác định mối quan hệ thì Phùng Duệ Hiên đã có ý định này rồi!
"Anh đúng là khùng mà, nếu như em không thích anh thì anh phải làm sao?" - Hạ Thụy đánh Phùng Duệ Hiên một cái.
Phùng Duệ Hiên tóm lấy tay cậu, mỉm cười: "Đó là lần đầu tiên anh thích một ai đó, nó là món quà tốt nhất mà anh nghĩ ra được.
Có thể sẽ hơi vụng về, thậm chí là ban đầu anh không định nói cho em, lo em sẽ thấy khó tin, nghĩ anh lừa đảo.
Bây giờ có cơ hội rồi thì phải để cho em biết món quà đó chứ.
Với cả, anh có lập một tài khoản, trong đó có tiền lãi của nhà hàng trong nửa năm vừa rồi.
Tất cả đều là của em!"