Hai hôm sau, Hạ Thụy đi làm bình thường.
Những dấu vết trên người cậu cũng đã nhạt đi nhiều, mà vết bầm ở eo và đùi cũng tan gần hết.
Nhưng không biết có phải do Hạ Thụy ảo giác hay không mà cậu thấy hình như nhân viên nhà hàng nhìn cậu với ánh mắt khá "kì lạ", kiểu như nhìn xong cười trộm ấy, thế là lại càng thấy chột dạ hơn.
Giữa giờ cậu còn vào soi gương xem mấy vết đỏ mờ mờ ở cổ có bị lộ rõ ra không, thấy có vẻ sẽ không bị nhìn ra mới yên tâm đi ra ngoài.
Buổi trưa, Hứa Vĩnh Mộc ghé nhà hàng chơi với Hạ Thụy, hai hôm trước cậu nghỉ, anh đã nhắn tin hỏi han rồi nhưng lúc đó Hạ Thụy nói mình bị cảm nhẹ do thay đổi thời tiết, không muốn đi làm để lây bệnh cho mọi người.
Hứa Vĩnh Mộc không nhìn Hạ Thụy như mấy nhân viên kia nhìn, mà cái nhìn của anh trắng trợn hơn, anh hỏi thẳng: “Phùng Duệ Hiên kia cũng mạnh bạo quá nhỉ?”
Mặt Hạ Thụy lập tức đỏ lựng, cậu không dám nhìn thẳng Hứa Vĩnh Mộc: “Anh, anh, sao anh....”, đã thế còn nói không nên lời.
Hứa Vĩnh Mộc không nhìn Hạ Thụy nữa, anh quay mặt đi, nói: “Anh biết cả mà, nhưng lần sau bảo tên đó chú ý dùng lực, đừng để lại dấu vết lâu như thế nữa.”
Còn bồi thêm một câu: “Dù anh không có được nhưng anh cũng xót.”
Hạ Thụy “ò” một tiếng, sau đó chuyển chủ đề một cách rất là gượng gạo: “Anh ăn trưa chưa? Mình ăn cùng nhé, hôm nay nhà hàng em có món mới.”
Hứa Vĩnh Mộc tuy đang tụt mood nhưng vẫn đồng ý ngay tắp lự: “Anh sang rủ em ăn trưa cùng mà, nếu được thế thì tiện quá!”
Thế là Hạ Thụy tự mình vào bếp lấy món mới cùng đồ uống kèm ra, cậu và Hứa Vĩnh Mộc nhanh chóng chén sạch hết đồ trên bàn.
Đợi đến lúc Phùng Duệ Hiên đến thì Hạ Thụy đã no đến mức sắp ngủ gật luôn trên ghế rồi.
Hình như sau khi được XXX với Hạ Thụy, Phùng Duệ Hiên gặp Hứa Vĩnh Mộc mà có vẻ tự tin hơn, anh không khó chịu như lúc trước nữa, thấy Hứa Vĩnh Mộc ngồi ăn với Hạ Thụy cũng cực kì thoải mái mà đi đến.
Hạ Thụy ra lệnh cho Phùng Duệ Hiên dọn hết đồ trên bàn để cậu đi làm việc tiếp, Phùng Duệ Hiên không phản bác một câu nào, rất tự giác mà đi dọn bát đĩa, Hứa Vĩnh Mộc thì chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Đợi Hạ Thụy đi vào phòng làm việc rồi, Hứa Vĩnh Mộc rời đi, thế nhưng anh không về nhà hàng của mình mà là đi tìm Phùng Duệ Hiên.
Thấy Phùng Duệ Hiên sau khi mang bát đĩa để vào bồn thì ra ngoài ngồi xem điện thoại, Hứa Vĩnh Mộc bèn đứng nói với anh: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi!”
Hứa Vĩnh Mộc và Phùng Duệ Hiên ra ngoài vừa nói chuyện vừa đi dạo.
“Tôi có thứ muốn đưa cho anh, là đồ liên quan đến Hạ Thụy.”
Phùng Duệ Hiên ngạc nhiên: “Là gì vậy?”
“Mấy tấm ảnh hồi nhỏ của em ấy, tôi giữ cũng chẳng có ích gì.”
“À, vậy được, để tôi giữ, cậu để ở đâu rồi?”
Hứa Vĩnh Mộc: “Hôm nay tôi mang đi cho anh rồi, để ở nhà hàng, giờ tôi về lấy nên mới muốn vừa đi vừa nhân thể nói chuyện với anh.”
Thực ra cũng chẳng có chuyện to tát gì, chỉ là mấy chuyện hồi nhỏ của Hạ Thụy lúc còn ở bên Anh, nhưng dường như đây là chủ đề chung duy nhất của hai người.
Về đến nhà hàng Summer, Phùng Duệ Hiên ngồi bên ngoài đợi để Hứa Vĩnh Mộc vào trong lấy ảnh.
Lúc Hứa Vĩnh Mộc mang ra, Phùng Duệ Hiên thấy một xấp ảnh chỉ chụp mình Hạ Thụy được để trong một cái túi nhỏ xinh, túi này chắc để giữ ảnh không bị bụi.
Phùng Duệ Hiên nhận lấy mấy tấm ảnh, vừa xem vừa cười, sau đó anh ngẩng đầu lên: “Cảm ơn cậu nhiều nhé!”
Hứa Vĩnh Mộc cũng cười: “Không có gì, chỉ là tôi nghĩ thông suốt rồi.
Thực ra ban đầu còn nghĩ anh lớn hơn Hạ Thụy nhiều tuổi, điều kiện lại tốt hơn cậu ấy rất nhiều, cứ tưởng anh muốn chơi chơi thôi, ai dè quan sát rồi mới thấy, hóa ra anh còn thật lòng hơn cả tôi cơ.”
Phùng Duệ Hiên biết Hứa Vĩnh Mộc nói đùa vậy là tốt rồi, anh vui vẻ: “Tôi cũng mong Hạ Thụy sẽ có thêm một người bạn thân thiết nữa.”
Từ tình địch thành bạn chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi, những hôm sau đó, Phùng Duệ Hiên và Hứa Vĩnh Mộc thân nhau một cách lạ thường khiến Hạ Thụy rất khó hiểu, thế nhưng cậu không tò mò chuyện gì đã xảy ra, dù sao quan hệ của hai người đó tốt hơn là cậu vui rồi!
....
Hạ Thụy làm quản lí ở nhà hàng đến cuối năm hai, sau một thời gian dài suy nghĩ kĩ, cậu nói với Phùng Duệ Hiên là muốn quay lại làm ở công ty, làm quản lí nhà hàng quả thực không hợp với cậu.
“Em quên là ở công ty cũ mình đã bị đối xử như thế nào rồi sao?”
“Nhưng không phải ở đâu cũng như vậy, đây là công ty giải trí, thực tập ở bộ phận PR, công ty người quen của Hứa Vĩnh Mộc, đúng chuyên ngành của em quá rồi còn gì.
Với cả em cũng không thể nào để anh bao bọc em mãi được."
Phùng Duệ Hiên không bao giờ cãi thắng Hạ Thụy, anh luôn để cậu được tự do làm những gì cậu thích, chỉ mong cậu đừng khiến bản thân phải chịu uất ức, tổn thương.
Lần này cũng như vậy.
“Chúng ta qua ăn với ba em một bữa, nói chuyện này với ông ấy nữa nhé!” – Cuối cùng Phùng Duệ Hiên thoả hiệp.