Lão Doanh gõ nĩa vào góc dĩa, quát: “Ăn mau lên, ăn xong còn họp, chỗ nào chưa rõ thì khai hết ra! Bằng không đến lúc chết cũng chẳng biết sao chết!”
Náo Náo nghe xong cười khẩy, “Thằng đần.”
Lão Doanh sầm mặt, vỗ bàn đứng dậy, “Đừng tưởng có quy tắc thì tôi không dám làm gì cậu.”
“Haha, nghe mắc cười vcl.
Bộ xương già của mày mà đòi đánh hai anh em tao á? Nếu không có quy tắc bảo vệ thì mày hóa kiếp từ lâu rồi!” Náo Náo siết nắm đấm răng rắc, nói giọng hằn học.
“Náo Náo, ngồi xuống ăn cơm.” Mộc Mộc hờ hững cất tiếng, bày bát đũa cho em trai.
Bỗng có tiếng “Ầm” lớn vang trong phòng bếp, cắt ngang bầu không khí căng thẳng bên này.
Nam Nam đứng dậy muốn qua đó xem thì bị giật góc áo.
Nam Nam dòm Tiểu Quang từng giúp mình đang khẽ lắc đầu.
Nam Nam khó hiểu, từ hôm qua cho thấy mối quan hệ của Tiểu Quang và Tinh Tinh rất tốt, sao giờ lại không muốn đến phòng bếp xem bạn mình xảy ra chuyện gì?
Những người khác vẫn ngồi ăn, không ai có ý vào bếp coi tình hình.
Có ánh mắt nóng rực không chút giấu diếm lia từ bên cạnh.
Nam Nam nhìn sang, bắt gặp đôi mắt thăm dò trắng trợn của Bắc Bắc.
Cậu nhíu mày dòm chỗ khác, nói với Tiểu Quang, “Tôi phải vào coi đã, Tinh Tinh đang lấy đồ ăn cho tôi mà.” Sau đó cậu bước vào bếp.
Ai ngờ còn chưa tới nơi thì Tinh Tinh đã lao ra, hai mắt hắn đỏ như máu, mặt mũi hung tợn.
Trước khi Nam Nam phản ứng, hắn đã đẩy Nam Nam xuống đất rồi hung hăng bóp cổ cậu, “Do mày hết, tất cả là tại mày! Tao muốn giết mày!”
Nam Nam nhăn nhó, mặt đỏ bừng, há to miệng nhưng không thở được.
Chẳng mấy chốc tầm mắt đã đen kịt, cơ thể co giật rồi mất dần ý thức.
Cổ bỗng được buông lỏng, một lượng lớn Oxy tràn vào phổi, Nam Nam ho khan dữ dội suýt ho ra phổi.
Bắc Bắc dùng một tay kẹp gáy Tinh Tinh, trông không tốn nhiều sức nhưng lại khiến Tinh Tinh dừng tay.
“Nói đi.” Vẻ mặt Bắc Bắc uể oải, “Cậu kích hoạt điều kiện chết của ai?”
“Tôi không muốn, tôi không muốn…” Ánh mắt Tinh Tinh trống rỗng, ngón tay run rẩy, “Con khốn kia nghịch dĩa cơm, lúc tôi bưng thì bị thương…”
Nghe Tinh Tinh nói thì mọi người mới để ý ngón cái của hắn bị đứt sơ, miệng vết thương có máu khô nhỏ xíu.
Nếu ở hiện thực thì dán băng cá nhân là xong, nhưng ở đây…
Kích hoạt điều kiện chết, đồng nghĩa mạng sống của bạn bắt đầu đếm ngược.
Có Bắc Bắc ở đây, Tinh Tinh không thể làm gì Nam Nam, hắn nhìn cậu chòng chọc bằng ánh mắt căm hận, thậm chí lúc ăn cơm cũng vừa ăn vừa ngó đăm đăm, cứ như thứ hắn đang nhai trong miệng chính là máu thịt của Nam Nam vậy.
Nam Nam bất lực, giờ cậu đầu thai thêm tám lần cũng chưa hết xui, lần trước đổ thức ăn, lần này thì công cốc, muốn cậu chết đói hay gì?! Đâu thể mặt dày bảo Tiểu Quang chia cho cậu nữa?
Chợt nửa dĩa thức ăn đẩy tới trước mặt Nam Nam, suýt dính vào mũi cậu.
Mùi thơm của thức ăn đúng là sự quyến rũ không thể chối từ đối với Nam Nam đang đói bụng, cậu nhận lấy dĩa cơm và cảm ơn Bắc Bắc.
Bắc Bắc hờ hững “Ừ” khẽ, đôi mắt đen láy lộ ra tia chế nhạo nhưng không nói gì.
Ngay khi Nam Nam đang ăn ngấu nghiến, bên kia đã bắt đầu màn thăm hỏi người mới chẳng khác gì cuộc thẩm vấn.
Nhưng gã con lai tóc vàng mắt xanh cũng không phải dạng vừa, trừ việc bực bội nói mình tên VV ra thì gã chả đếm xỉa gì tới ai, cứ vùi đầu ăn cơm, thành công làm cả bọn sầm mặt.
“Nếu cậu không nói rõ lý do mình đến đây, chúng tôi cũng sẽ giữ im lặng với cậu.” Lão Doanh mất kiên nhẫn gõ bàn, “Biết điều một chút, ai cũng có lợi.”
“Hừ, ông đây cần gì tụi mày?” VV ăn xong miếng cuối cùng, thô lỗ đẩy dĩa cơm ra rồi cười, “Sao bảo có ma nữ? Ma đâu? Sao tới giờ chưa thấy? Haha, nếu có ma nữ muốn hại ông, ông sẽ ch*ch ả!” Nói xong gã đứng dậy, hát ngân nga rời khỏi phòng ăn.
VV vừa khuất bóng, Lão Doanh hậm hực nói với bóng lưng của gã: “Để rồi coi, đêm nay nó chết chắc.”
“Có thể.” Lão Bạch im lặng nãy giờ, ưu nhã dùng khăn giấy lau khóe miệng rồi nhìn Nam Nam đối diện, cười nói, “Vậy thì cậu Nam Nam, cậu không định nói thật về quá khứ của mình sao?”
Nam Nam nuốt miếng thịt trong miệng, nhíu mày hỏi: “Quá khứ gì? Các anh muốn biết gì?”
“Đừng giả ngu.” Hoan Hoan ngồi ở góc bàn cười khẩy, “Tất cả đều cùng một loại người, bớt giả vờ đi mày.
Mày khai thật đi, mày đã hại con đi.ếm nào? Tụi tao còn đoán nhanh điều kiện chết để tránh kích hoạt.”
Nam Nam nhíu chặt mày, “Anh nói rõ hơn đi, hại con đ.iếm nào là sao?” Mấy chữ “con đi.ếm” khiến cổ họng cậu nghẹn lại, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.
Hoan Hoan khinh bỉ, đâm chọt Nam Nam thêm vài câu nữa.
Lão Bạch dùng ngón trỏ vuốt môi, trầm ngâm nhìn Nam Nam.
Còn Tinh Tinh thì lại nổi điên, bắt Nam Nam phải nói ra bí mật sống sót mặc dù cậu đã kích hoạt điều kiện chết.
Nhưng đâu riêng hắn, đến bản thân Nam Nam còn không rõ vì sao cô gái tên Họa Họa kia lại tha cho mình.
Hiển nhiên chẳng ai tin lời cậu, ai cũng đinh ninh rằng cậu có chiêu bí mật nhưng giấu xài riêng, thế là bỗng chốc Nam Nam gây thù chuốc oán với không ít người.
Ding~ Ding~ Ding~
Tiếng chuông vang chín lần, bữa sáng căng thẳng đã kết thúc, cả đám giải tán gần hết.
Nam Nam đang định về phòng thì cổ tay bị ai đó nắm lấy, cậu nghiêng đầu dòm đôi mắt đào hoa quyến rũ của Bắc Bắc đang đá lông nheo, anh rù quến, “Tôi sang phòng cậu được chứ?”
Nam Nam rất muốn say no, nhưng nhác thấy Tinh Tinh đang ngồi nhìn mình như rắn độc, lại nhớ tới màn ra tay giúp đỡ anh dũng của Bắc Bắc vừa nãy, đành nuốt lời khước từ xuống, “Cứ thoải mái.”
Về tới phòng Nam Nam trở tay khóa cửa, thấy Bắc Bắc cười ra tiếng thì cậu bực bội hỏi, “Anh cười gì?”
“Tôi cười cậu cuối cùng cũng chịu đề phòng người khác.” Bắc Bắc nói, “Được đấy, tiến bộ rất nhanh, hôm qua IQ còn là 250*, hôm nay đã tăng lên 500.”
(*Chơi chữ, 250 còn có nghĩa là “đồ ngốc”)
“Rốt cuộc anh sang đây chi?” Nam Nam khó hiểu, trong hoàn cảnh sống nay chết mai mà người này còn cười được, hơn nữa còn như vui thật lòng luôn ấy.
“Tôi đến đây để kết đội tạm thời với cậu.” Bắc Bắc thản nhiên nói ra mục đích chính..